Đó chỉ là một vết thương nhỏ bé không đáng kể, đối với những cao thủ như Li Hỏa thần quân vốn không xá gì. Nhưng tình hình lúc này lại không giống như vậy, bởi vì vết thương nhỏ bé này khiến ông ta chết càng nhanh, khi ông ta phát hiện được không ổn, thì đã không còn ứng đối nữa rồi.
Tiếng kêu thê thảm vang vọng trong Li Hỏa thần điện. Khi mạng sống đã đến hồi kết thúc, Li Hỏa thần quân chỉ còn im lặng nhìn lại Lục Vân chằm chằm, cái nhìn mô tả sự kinh hãi và mất mát trong lòng ông ta.
Lục Vân không hề quay đi, thản nhiên nhìn Li Hỏa thần quân, bình tĩnh nói:
- Đó chính là bởi số mệnh, nhưng ngươi đến chết cũng không nhìn ra được.
Li Hỏa thần quân hơi động đậy, yếu ớt đáp lại:
- Lục Vân, lòng ngươi thật cứng rắn đó!
Lục Vân cười cười, hơi khổ sở nói:
- Đúng, lòng ta rắn như thép, nhưng ta chỉ có thể làm như vậy thôi.
Nói rồi tay phải lóe lên ánh đỏ như máu, sắc đỏ rực hóa thành đỏ sẫm, mang theo sức mạnh thôn tính, chớp mắt đã hủy diệt cơ thể xác thịt của Li Hỏa thần quân.
Nhìn ngắm nguyên thần yếu ớt trong lòng bàn tay, Lục Vân hơi trầm ngâm một lát, cuối cùng năm ngón tay nắm chặt thành quyền, Li Hỏa thần quân kêu lên bi ai thê lương chỉ được một nửa, lập tức hóa thành sương mù.
Xoay mình, Lục Vân liếc khắp bốn phía, đưa tay nắm lấy một đầu thần kiếm đang xoay tròn, sau đó cổ tay hơi động đậy, một tiếng kiếm ngâm chấn động cùng với cả trăm làn kiếm hội tụ lại thành một, cứng rắn đánh vào trên bề mặt của đàn tế ngọn lửa, lập tức đại điện chấn động, đàn tế cao đến chục trượng phân năm chia sáu, hóa thành bụi trần đầy trời.
Dưới đàn tế, ngọn lửa vẫn như cũ, chỉ có điều đã thiếu đi đàn tế để điều chỉnh, ngọn lửa không còn tiếp tục tập trung hướng lên, mà phân tán ra trong đại điện, chỉ một lát cả đại điện liền biến thành một vùng rực lửa, bốn vách đỏ rực màu máu, nhiệt độ lên rất cao.
Dừng lại giây lát, Lục Vân tự nói:
- Tiếp theo đây, đi nơi đâu? Lần lượt qua từng nơi hay là đổi sang một phương thức khác đây?
Giữa câu nói với mình, Lục Vân nhẹ nhàng chuyển động bay ra khỏi Li Hỏa thần điện, dừng chân cách đó khoảng một dặm, quay đầu nhìn lại nơi xa. Từ chỗ này nhìn lại, Li Hỏa thần điện vẫn y như cũ, cho dù bên trong đang phát sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nhưng mặt ngoài vẫn không lộ ra một chút nào.
Đứng yên nhìn lại thật lâu, Lục Vân vẫn không nhìn thấy ngọn lửa mà chàng nghĩ phải có, trong lòng hơi thất vọng. Bất quá như vậy cũng tốt, ít ra tạm thời không có người phát hiện, chính mình sẽ không phải chịu vây công của cao thủ Vân Chi Pháp giới.
Nghĩ đến đây, Lục Vân nhìn qua nhìn lại hai bên, phía trái là Tây Bắc, chính là quẻ Đoài trong bát quái, đại diện cho đất bằng và đầm lầy. Hướng phải là Tây Nam, thuộc về quẻ Chấn, nói về sấm sét chớp điện. Nguồn:
Theo như lời của Li Hỏa thần quân từng nói, hai địa phương này đều không có người trấn thủ, nếu vậy tự mình có phải tiến lên phía trước chăng? Đây là đến báo thù, không phải tìm chuyện, vì thế tuy Lục Vân hơi hiếu kỳ đối với những cung điện này, cũng không muốn mất nhiều thời gian ở đó.
Suy tư giây lát, Lục Vân nghiêm mình tiến về bên phải, quyết định đi xuyên qua vị trí quẻ Chấn, tiến thẳng đến điện Khôn Hòa. Chọn lựa như vậy, Lục Vân còn có một xem xét, phía Tây Nam đúng là khu vực đang lấp lánh ánh sáng sấm sét, nơi đó cũng chính là đại điện quẻ Chấn, không biết có quan hệ gì không đây?
Còn chưa đến hướng Chấn, cự ly còn cách khoảng một trăm lẻ tám dặm, rõ ràng là kết quả tính toán cẩn thận. Lục Vân rất quen thuộc với Tiên Thiên bát quái, vì thế cũng không để ý lắm, chỉ mãi lưu ý đại điện trước mặt, phát hiện trên cửa lớn có viết hai chữ "Chấn Cung", mơ hồ có chút khác biệt so với Li Hỏa thần điện.
Đó là một loại cảm giác được có chút hoang vắng, nhưng Lục Vân lại rất để ý, bởi vì cảm giác của chàng rất ít khi sai lầm.
Đứng yên nhìn ngắm Chấn cung, Lục Vân nhỏ giọng tự nói: "Chấn cung ý là chỉ về sấm sét chớp điện, số lượng người tu luyện loại pháp quyết này trên khắp thiên hạ không nhiều, nhưng vì sao ta cảm thấy rất rõ nơi này đã từng có người ở qua? Không biết là sai hay đúng là có chuyện lạ đây?"
Bốn bề không một chút gió, càng không có người đáp lại nghi hoặc của chàng. Lục Vân trầm tư một lúc lâu, từ từ bay thẳng về phía Chấn cung. Nơi đó có chuyện gì đang chờ đợi chàng đây?
Đi đến trước cửa đại điện, Lục Vân dừng lại đưa mắt nhìn, trên một vách đá sáng sủa thanh khiết, một số những đám đá có vân sáng lấp lánh bố trí xen kẽ, hình thành một số cột ánh điện mây sấm, khiến cho người ta có cảm giác thật sống động.
Đứng yên bất động, Lục Vân trong miệng ngâm lên nho nhỏ:
- Có lẽ ở nơi đây, ta sẽ phát hiện được điều gì.
Lời dứt hình bóng lóe lên, biến mất vào trong cửa đại điện.
Chấn cung cũng to nhỏ giống như Li Hỏa thần điện, khi Lục Vân tiến qua cửa chính rồi, phát hiện trong đây trống rỗng. Ngoại trừ một khu vực cổ quái ngay giữa đại điện, còn loại bốn phía rộng rãi không một vật gì, khiến cho người ta cảm thấy một loại cảm giác to lớn trống rỗng lại hư vô.
Lục Vân hơi không hiểu, đại điện này được xây dựng to lớn như vậy, ngoại trừ khiến cho người vào trung cảm thấy một loại cảm giác bé nhỏ ra, còn có tác dụng gì? Vân Chi Pháp giới sao lại hao phí tinh lực như vậy để kiến tạo nên cung điện này, gần như chỉ vì tỏ rõ sự khác biệt độc đáo của Vân Chi Pháp giới chăng? Bố cục của cung điện, dụng ý của nó Lục Vân rất hiểu rõ, cũng tuyệt đối không có gì không thỏa đáng, nhưng sao phải lãnh phí như vậy, mà không xây dựng một số cung điện thực dụng?
Đang suy nghĩ, Lục Vân lướt gió bay đi, đến giữa đại điện, ánh mắt nhìn khắp cảnh tượng trước mặt. Đó là một khu vực đặc thù, đường kính phạm vi khoảng mười trượng, cao khoảng hai mươi trượng, chính là một không gian trong suốt, bên trong sét chớp đan xen , vô số âm thanh sấm động, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng cột ánh sét điện, mây sáng lấp lánh quanh nó, còn có hoa lửa bắn tung tóe. Cái này hệt như một đồ án ba chiều, trực tiếp sống động, mô tả hình thành sấm chớp, biến hóa xảy ra.
Thản nhiên bất động, Lục Vân yên lặng nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ kỳ dị. Mọi chuyện trước mắt xem ra tán loạn không trật tự, không một chút gì tươi mới. Nhưng Lục Vân hiểu rõ, trong này ẩn chứa một bí mật, đó là thuật tu luyện Lôi Thần quyết.
Theo phân tích của Lục Vân, bên trong Chấn cung, mọi bí ẩn đều ở đây, chỉ cần quan sát nhìn ra, liền có thể suy đoán được Lôi Thần quyết bí ẩn. Tuy quá trình này rất phức tạo, hơn nữa còn không được sai bước nào, nhưng ít ra điều này có khả năng tồn tại.
Lục Vân đứng nhìn thật lâu, qua đối chiếu cẩn thận, cuối cùng rút ra một kết luận. Không có phương pháp tu luyện Lôi Thần quyết, quan sát bằng mắt thường, tuy không thể nói nhất định suy luận không ra, nhưng xác suất xảy ra chuyện đó chỉ là một phần ngàn, không có được cơ duyên và lòng kiên quyết, tuyệt đối không cách nào lĩnh ngộ được.
Đã có được nhận thức này, Lục Vân không quan sát nữa, phi thân bay lên không trung một vòng quanh điện, nơi đây quả thật trống rỗng không có người, yên tĩnh đến mức khó chịu được. Nhẹ nhàng hạ xuống, Lục Vân từ từ đi ra, âm thanh bước chân nhè nhẹ vang vọng trong đại điện như tiếng gió.
Mọi thứ ở đây thần bí quỷ dị, nhưng không chút hấp dẫn đối với Lục Vân, vì thế chàng không lưu lại nhiều hơn. Nhưng đúng lúc chàng sắp sửa bước qua khỏi cửa chính, liền đột nhiên dừng lại, nhanh chóng xoay người, ánh mắt ngắm nhìn vào một góc trống rỗng trong đại điện. Ở đó trống rỗng không có vật gì, nhưng ánh mắt Lục Vân sáng như điện, liền phát hiện một số bí ẩn kinh người.
Đi đến góc đó, ánh mắt Lục Vân dừng lại trên một vách đá sáng trắng, nơi đó trắng trơn như được tẩy rửa, không một chút dị thường nào, nhưng dưới con mắt của Lục Vân lại có một cảnh tượng khác. Lúc này, trong mắt Lục Vân ánh tím lưu động, đáy mắt rõ ràng hiện lên một hàng chữ, phản hồi vào nơi thâm sâu trong đại não.
Vẻ mặt Lục Vân trở nên nghiêm túc, tay trái phẩy nhè nhẹ, một luồng sáng điện chớp lóe phủ lên mặt vách đá trắng trơn, lập tức hình thành vài trăm chữ lấp lánh, trên cùng không ngờ lại là ba chữ kiểu tiểu triện nhìn thật rõ ràng chính là "Lôi Thần quyết".
Nhìn thấy Lôi Thần quyết này, Lục Vân hơi cau mày, khẽ thì thào:
- Cái tên Lôi Thiên này từ trước đến giờ chưa từng nghe qua, lẽ nào ông ta đã từng là người trấn thủ nơi đây? Ông ta viết Lôi Thần quyết này tuy còn thiếu chưa đầy đủ, nhưng có thể nói được đến bảy tám phần nội dung, đúng là khiến cho người ta phải bội phục.
Lôi Thần quyết này được một người tên Lôi Thiên viết lại, ông ta dùng một loại phương pháp rất kỳ diệu ẩn giấu các chữ đi, nếu linh thức Lục Vân không sắc bén, sợ là những chữ này có thể không có người nào phát hiện được. Lôi Thần quyết này so với Lôi Thần quyết hoàn chỉnh Lục Vân đã tu luyện không giống nhau, rõ ràng còn hơi thô chưa toàn vẹn, bất quá cũng đã khiến Lục Vân ngạc nhiên rồi.
Thu lại ánh điện sấm sét, những chữ trên bề mặt vách đá tự động biến mất, mọi thứ liền khôi phục lại như xưa. Lục Vân dừng lại khá lâu, cuối cùng cũng không nói thêm gì, vẻ mặt hơi trầm trọng, xoay người im lặng rời đi.
Lần này, chàng không hề phá hư bất cứ thứ gì trong đây, một mình âm thầm đến rồi đi, thoát qua khỏi cửa biến mất.
Bay lên trên tầng mây, Lục Vân nhìn về phía Tây Nam, nơi đó có một khu vực toàn sấm điện đan xen, mơ hồ lộ ra khí tức hủy diệt, hấp dẫn chàng rất mạnh mẽ. Tiếp tục đi về phía bên trái, tiến thêm trăm dặm chính là Khôn Hòa điện, không rẽ đi, chính là khu vực đặc biệt ở đó.
Vì vậy, chàng liên tục xem xét, muốn đến đó tìm cho ra, lại không muốn kéo dài thời gian quá lâu. Trong lòng Lục Vân hiểu rõ, việc chính mình tiến vào Vân Chi Pháp giới rồi giết chết hai đại cao thủ không thể che dấu lâu được. Một khi đã có người biết, lúc đó chính mình tất nhiên rơi vào tình thế địch nhân vây công.
Tuy chàng tuyệt đối không sợ sệt, nhưng lý trí cho chàng biết, như vậy nguy hiểm sẽ có rất nhiều, chàng hoàn toàn không cần phải mạo hiểm như vậy, cũng không cần thiết phải đem thân vào nơi tuyệt vọng. Đúng như Hư Ảo cư sĩ từng nói, cho dù mình lợi hại, nhưng thật sư có khả năng một chống mười chăng? Như vậy hiển nhiên nguy hiểm vô cùng.
Suy xét đến điều này, Lục Vân quyết định bỏ qua sự hiếu kỳ, trước tiên phải làm chuyện chính đã. Nhưng khi chàng đã hạ quyết tâm rồi, khu vực đặc biệt đó đột nhiên truyền đến một chút tin tức yếu ớt Lục Vân có thể cảm ứng được, khiến chàng dừng bước lại.
Xa xa nhìn lại, Lục Vân cau mày nói:
- Kỳ quái, khí tức này thật quen thuộc, lại có chút xa lạ, do ai phát ra đây?
Trong lúc tự nói với mình, ánh mắt Lục Vân lấp lóe vài lần, sau đó ánh bạc lóe lên quanh thân, cả cơ thể liền biến mất khỏi chỗ cũ.
Thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược, chớp mắt Lục Vân đã đi được ngoài vài trăm dặm, ánh mắt nhìn vào cảnh tượng trước mặt. Đó là một vùng không gian thời gian uốn khúc, xa xa nhìn lại như những lớp sóng thường xuyên nhấp nhô. Bên trong chớp điện lóe lên, tiếng sấm sét chấn động, cho dù đứng cách xa vài dặm ngó lại, Lục Vân cũng cảm thấy kinh ngạc trong lòng.
Vừa lưu ý đến động tĩnh chổ đó, Lục Vân vừa tiến đến gần, cách khoảng trăm trượng liền dừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú bất động. Khu vực này rất khác biệt, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân căn bản không cách nào đến gần, nếu như miễn cưỡng đến gần liền bị thôn tính mất.