Thất Giới Truyền Thuyết

chương 866: cố nhân tương ngộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Thiên không chút để ý, mở miệng nói:

- Trước khi đến đây, chúng ta đã từng gặp Thiên Kiếm khách, lão đã khôi phục hoàn toàn. Lúc đó … Sau đó, chúng ta liền đến nơi đây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Nghe những lời tường thuật của hắn, Trần Ngọc Loan lên tiếng:

- Chuyện này không ảnh hưởng lớn đến chúng ta, lại có tác dụng khắc chế ít nhiều với Vực chi tam giới.

Quy Vô đạo trưởng nói:

- Tuy nói như vậy, nhưng Kiếm Vô Trần âm hiểm tà ác, hắn lại là kẻ thù không đội trời chung với Lục Vân, cũng rất hận thù chúng ta, vì thế chúng ta càng phải gia tăng đề phòng hơn.

Mọi người nghe vậy đều gật đầu tán đồng. Phật Thánh Đạo Tiên cất tiếng hỏi Dương Thiên:

- Ngươi vừa nói Bạch Quang lấy ra một vật từ trong khe nước, ngươi có biết vật đó chính xác là gì không?

Dương Thiên chần chừ không đáp, Bắc Phong lại thôi thúc:

- Đúng thế, ngươi nói nhanh nhanh đi, vật đó có gì hay ho, thật sự lại chỉ là một cục đá đơn giản chăng?

Dương Thiên liếc nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Bách Linh, trầm giọng nói:

- Điều này ta không thể khẳng định hoàn toàn, nhưng theo lời của Mộc Tiêu, vật đó hẳn là một dị linh, có tu vi vài ngàn năm, rất có khả năng đến từ Thiên Chi đô. Lúc đó Bạch Quang chỉ lấy được một phân thân của hắn, thân hình thật sự tuyệt đối không bị bọn họ phát hiện được.

Mọi người vừa nghe liền chú ý hết cả vào Bách Linh, đợi nàng giải thích. Vẻ mặt Bách Linh điềm nhiên, nhẹ giọng nói:

- Chuyện này hẳn là không giả. Lúc trước Linh Tôn cảm ứng được Thiên Chi đô có kiếp nạn, liền sai khiến toàn bộ Địa linh không có tính công kích tiến vào trong nhân gian, chỉ lưu lại mười sáu vị Thiên linh để thủ giữ Thiên Chi đô. Bây giờ, Thiên Chi đô bị Âm Đế ra tay hủy diệt, những đồng đạo này cũng quá nửa đã gặp phải bất trắc, chỉ còn các Địa linh phân tán các nơi, sống chết thế nào chỉ có thể trông vào thiên mệnh mà thôi.

Dương Thiên và Bắc Phong nghe vậy thất kinh, hoàn toàn không ngờ được Thiên Chi đô đã bị hủy diệt. Trần Ngọc Loan thấy vậy, nói thêm:

- Ngoại trừ Thiên Chi đô, thế lực Quỷ vực tại nhân gian cũng đã bị tiêu diệt tận gốc, Sát Huyết Diêm La đã không còn tồn tại nữa.

Bắc Phong nghe vậy kêu lên mấy tiếng kinh ngạc, Dương Thiên vẻ mặt lại ưu tư cất tiếng:

- Thái Âm xuất hiện, thất giới quy về một mối, xem ra định mệnh trong truyền thuyết bắt đầu ứng nghiệm rồi.

Bách Linh cảm xúc nói:

- Đúng thế, từ thời điểm Vô Tâm chết đi, định mệnh thất giới liền chìm vào luân hồi, rất nhiều chuyện đều định sẵn không cách nào biến đổi được.

Trương Ngạo Tuyết thấy vẻ mặt đau thương của nàng, nhẹ giọng an ủi:

- Điều gì phải đến cuối cùng cũng phải đến, chúng ta đều phải đối mặt với khảo nghiệm trên thế gian, vì thế cần phải kiên cường lên.

Bách Linh cười cười, gật đầu nói:

- Đúng thế, cần phải kiên cường!

Trần Ngọc Loan thấy không khí có phần đau thương, cười nói:

- Được, khó có dịp nào mọi người tụ tập cùng nhau như hôm nay, chúng ta hẳn phải rất cao hứng lắm, nói những chuyện vui vẻ thôi. Hiện nay, cao thủ chúng ta nhiều như mây, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, ta tin rằng, cho dù nhân gian hỗn loạn thế nào, nhất định có một ngày, chúng ta có thể quét sạch càn khôn, trả lại hòa bình cho nhân gian. Mọi người nói có đúng không?

Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười đầy tự tin của nàng, mọi người đều cảm thấy được sự vui vẻ của nàng, khuôn mặt ai nấy mất đi vẻ đau thương, nhất thời trong đại điện ngập đầy niềm vui.

Giờ trưa, Quy Vô đạo trưởng nhìn khắp lượt mọi người nói chuyện, nhắc nhở:

- Minh chủ, thời gian không còn sớm nữa, ta đi xem yến tiệc đã chuẩn bị như thế nào rồi.

Trần Ngọc Loan tỉnh lại, cười nói:

- Ông không nói ta cũng quên mất, nhanh đi xem đi, chuẩn bị tốt rồi mọi người hãy dùng cơm trưa trước sau hãy tính tiếp.

Quy Vô đạo trưởng mỉm cười đứng lên, đang chuẩn bị rời đi lại bị Bách Linh kêu lại:

- Đạo trưởng không cần gấp, còn có cố nhân sẽ đến rất nhanh.

Quy Vô đạo trưởng sửng người, hỏi:

- Còn có cố nhân, ai vậy?

Bách Linh đứng lên, ánh mắt liếc quanh mọi người, nhẹ giọng nói:

- Ngọc Loan, Ngạo Tuyết, theo tỷ đi ra ngoài nghênh tiếp, còn mọi người cứ tiếp tục chuyện trò.

Hai người nữ vâng một tiếng, đi theo sau lưng Bách Linh, cùng rời đi với Quy Vô đạo trưởng.

Trong điện, Bắc Phong hiếu kỳ nói:

- Ai vậy, sao lại thần thần bí bí như thế?

Phật Thánh Đạo Tiên cười ha hả nói:

- Không có liên quan gì đến ngươi, bất quá lại có quan hệ rất lớn đối với Trương Ngạo Tuyết.

Bắc Phong không hiểu, Dương Thiên lại nói:

- Chính là người của Dịch viên rồi, điều này còn gì phải hỏi nữa?

Rời khỏi đại điện, Bách Linh nhìn về xa xa, nhẹ giọng nói:

- … Ngạo Tuyết, muội biết vì sao tỷ lại muốn muội theo tỷ ra ngoài nghênh tiếp chăng?

Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt hơi phức tạp, nhỏ giọng nói:

- Là chàng chăng?

Bách Linh nói:

- Không phải.

Trương Ngạo tuyết vẻ mặt biến hẳn, trầm mặc giây lát mới nói:

- Nói như vậy chính là đồng môn Dịch viên rồi.

Bách Linh không đáp lời, Trần Ngọc Loan và Quy Vô đạo trưởng vẻ mặt kinh ngạc kêu lên:

- Người Dịch viên, tỷ tỷ? công chúa khẳng định là bọn họ chăng?

Bách Linh thở dài u oán, nhỏ giọng nói:

- Đi thôi, gặp mặt sẽ biết.

Cũng không giải thích thêm, Bách Linh tung mình bay thẳng về phía chân trời. Trương Ngạo Tuyết đuổi theo nàng, cả hai kề vai cùng đi, không ai nói câu nào, cứ bay không nhanh không chậm, ánh mắt nhìn về phía trước mặt.

Rất nhanh, ở chân trời xuất hiện một luồng sáng kỳ lạ màu xanh, hệt như một dải sáng từ xa đang tự động kéo dài về gần. Ba người đang đi nhanh trên dải sáng, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mắt.

Trương Ngạo Tuyết nhìn về trước mặt, linh thức sắc bén chớp mắt cảm ứng được khí tức quen thuộc. Điều này khiến nàng lập tức lộ vẻ kích động, kêu lên một tiếng liền phóng mình tới trước, bỏ lại ba người Bách Linh ở lại xa xa phía sau.

Trần Ngọc Loan thấy vậy muốn đuổi theo, lại bị Bách Linh ngăn lại.

- Để muội ấy đi đi, có một số chuyện cần phải đối mặt.

Trần Ngọc Loan bật cười khổ sở, lắc lắc đầu, cùng với Quy Vô đạo trưởng quay mặt sang nơi khác.

Trong lúc đang bay, Lâm Vân Phong trong não đột nhiên xuất hiện một hình ảnh. Điều này khiến gã lập tức kêu lên kinh ngạc, quay lại nói với Càn Nguyên chân nhân và Hứa Khiết bên cạnh:

- Chính là Ngạo Tuyết sư tỷ, tỷ ấy đang bay thẳng về phía chúng ta.

Càn Nguyên chân nhân vừa mừng vừa kinh ngạc, rung giọng nói:

- Ngạo Tuyết, thật sự là nó chăng?

Hứa Khiết kích động lên tiếng:

- Ta đã cảm ứng được rồi, là tỷ ấy, chính là tỷ ấy. Vân Phong, nhanh lên một chút.

Lâm Vân Phong ừ một tiếng, ba người lập tức gia tăng tốc độ lên gấp ba lần, lóe lên như ánh chớp lướt qua không gian, lập tức vượt qua cự ly vài dặm, xuất hiện trước mắt của Trương Ngạo Tuyết.

Cách nhau chục trượng, ánh mắt hai bên lặng đi, nhất thời không ai nói được lời nào, cứ yên yên lặng lặng nhìn nhau.

Mấy phần lần khân, mấy phần chần chừ, mấy phần suy tư, phần nhiều cảm thương, tất cả đều hiện lên trên mặt mọi người.

Trên đường đi, trải qua đau thương, thời điểm này, đồng môn tụ tập lại mà tựa như đã thật lâu, tâm tình người nào cũng đã sớm không còn như trước. Vui mừng trên khuôn mặt mọi người biến mất, kích động, trong ánh mắt hai bên lấp lánh ánh lửa.

Lúc này đây, khi cố nhân nhìn nhau, trong ánh mắt âm thầm, có vài phần hoan lạc, vài phần đau thương?

Khóe miệng nhúc nhích, Trương Ngạo Tuyết nhẹ giọng nói:

- Sư bá, Vân Phong, Hứa Khiết, mọi người an khang chứ?

Hứa Khiết nghe vậy rơi lệ, né tránh ánh mắt không muốn nói, Càn Nguyên chân nhân thì lệ tuôn trào như mưa, trên mặt đầy vẻ đau thương nát tim.

Lâm Vân Phong cười cười, hơi đau thương nói:

- Sư tỷ, mọi người đều rất tốt, tỷ khỏe chăng?

Trương Ngạo Tuyết nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Ta rất tốt, mãi rất tốt.

Lâm Vân Phong cười cười, nhẹ giọng nói:

- Thế thì tốt, thế thì tốt. Lục Vân, huynh ấy khỏe chăng?

Trương Ngạo Tuyết lắc đầu chầm chậm, thất vọng nói:

- Tỷ không biết, tỷ còn chưa gặp huynh ấy.

Lâm Vân Phong ồ lên một tiếng, đưa mắt nhìn ba người Bách Linh xa xa, nhỏ nhẹ lên tiếng:

- Sư tỷ, có điều gì tỷ muốn hỏi cứ hỏi, không cần phải che dấu.

Trương Ngạo Tuyết thân thể run lên, ánh mắt quét qua Càn Nguyên chân nhân và Hứa Khiết, chầm chậm nói:

- Sư phụ đâu, sư phụ vì sao không theo các vị?

Lâm Vân Phong né tránh ánh mắt của nàng, đau buồn nói:

- Sư tỷ, sư bá lão nhân gia đến không được rồi.

Trương Ngạo Tuyết không chút động đậy, chỉ có khuôn mặt trắng bệch ra, hai môi run run, không muốn nói năng gì cả.

Hứa Khiết nhìn nàng, nhịn không được khóc to lên băng mình tới, ôm lấy nàng, khóc lóc nói:

- Ngạo Tuyết, muốn khóc cứ khóc đi, không cần phải che giấu trong lòng.

Trương Ngạo Tuyết ôm lấy nàng, ngây ngốc nói:

- Từ nhỏ đến lớn, sư phụ không để cho ta khóc, sư phụ nói với ta, người ta sống phải kiên cường.

Hứa Khiết không nói, chỉ ôm chặt lấy nàng, trên mặt lên tuôn trào. Càn Nguyên chân nhân nhìn Trương Ngạo Tuyết, trầm giọng nói:

- Được, đây mới chính là đồ đệ tốt của sư muội, là niềm kiêu ngạo của Dịch viên.

Trương Ngạo Tuyết cười cười, vẻ mặt ngập đầy đau thương, giọng trầm trọng nói:

- Sư bá, Phong sư huynh đâu, lẽ nào huynh ấy cũng đã theo sư phụ bỏ đi rồi?

Càn Nguyên chân nhân vẻ mặt thê lương, lòng đau đớn đáp lại:

- Viễn Dương không chết đi, nó vĩnh viển tồn tại trong thân thể của ta, cùng ta sống.

Trương Ngạo Tuyết bật cười thê lương, ánh mắt nhìn đến Lâm Vân Phong, nhẹ giọng nói:

- Vân Phong, sư phụ chết như thế nào?

Lâm Vân Phong nhìn nàng, thấy nàng hoàn toàn bình tĩnh, vì thế cũng không giấu, nói thẳng ra:

- Sư bá và Phong sư huynh đều chết trong tay của người nữ đó. Người nữ đó trước đây cũng đã từng đánh lén chúng ta ở chân núi Hoa Sơn, cũng chính là Minh Tiên các chủ. Lúc xưa Lục Vân tiêu diệt Minh Tiêu các, nữ nhân đó hận thù để trong lòng, vì thế lập kế diệt Dịch viên, lại còn trăm phương ngàn kế đối phó chúng ta, sư bá và sư huynh đều chết trong tay của cô ta. Bây giờ, đệ đã tự mình giết chết cô ta, để báo thù cho những người Dịch viên đã chết đi.

Trương Ngạo Tuyết ánh mắt thê lương, nhẹ lẩm bẩm:

- Trên đỉnh Hoa Sơn, vì ta mà sư thúc chết đi, Lý sư huynh cũng chết đi, ngay cả Tất Thiên cũng chết rồi. Bây giờ, sư phụ đã chết, Phong sư huynh đã chết, cả Dịch viên chỉ còn ba người chúng ta, còn có Lục Vân nữa thôi. Mới có nửa tháng trôi qua mà …, ông trời thật sự tàn khốc.

Lâm Vân Phong an ủi:

- Sư tỷ, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà như đã mấy đời không gặp, nhân gian phát sinh khá nhiều biến hóa, chúng ta đã không thể quay lại thành đứa trẻ ngây thơ ngày trước nữa rồi.

Trương Ngạo Tuyết ánh mắt biến hẳn, u oán nói:

- Vân Phong đệ nói đúng, chúng ta đã không còn là chúng ta trước đây nữa rồi. Thời gian khiến chúng ta lớn lên, cũng khiến chúng ta biết thế nào là nếm mùi cay đắng. Chúng ta càng phải kiên cường hơn, sống cho thật tốt mới không phụ lòng những người vì chúng ta mà chết đi.

Thấy nàng đã phấn chấn trở lại, Lâm Vân Phong hân hoan nói:

- Sư tỷ nói đúng, chỉ cần chúng ta sống tốt, phải khiến cho Dịch viên vĩnh viễn không đổ, khiến cho tinh thần Dịch viên lưu truyền trăm đời.

Nhìn thấy hai đệ tử kiệt xuất môn hạ Dịch viên, Càn Nguyên chân nhân kích động nói:

- Hay, nói rất hay. Ta tin tưởng những môn nhân Dịch viên đã chết đi đều sẽ kiêu ngạo nhờ các con. Bỏ đau thương đi, nhìn về phía trước, chúng ta cần phải dùng hai tay của mình tạo nên huy hoàng to lớn hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio