Bách Linh nhướng đôi mày đẹp, trầm giọng nói:
- Về chuyện này, ta có mấy điểm muốn nhắc nhở mọi người. Thứ nhất, về chuyện của Yêu Hoàng Liệt Thiên, liên minh tốt nhất không cần ra tay, đợi đến lúc Lục Vân quay về hãy nói lại. Thứ hai, mục tiêu chủ yếu chính là Địa Âm Thiên Sát, còn về Ma Thiên tôn chủ và Kiếm Vô Trần cũng cần phải đề phòng, nhưng uy hiếp lớn nhất vẫn chính là Âm Đế và Thiên Sát.
- Còn Vu Thần, chúng ta phải đối đãi hắn thế nào?
Tư Đồ Thần Phong hơi nóng nảy lên tiếng hỏi.
Bách Linh vẻ mặt hơi cổ quái, chầm chậm nói:
- Điều này không nói rõ được, Vu Thần rất tà môn, hắn là một biến số, bây giờ phát biểu về điều này còn quá sớm. Truyện Sắc Hiệp -
Trần Ngọc Loan nhìn Bách Linh, tâm lý nghĩ lướt qua liền hiểu rõ ý nàng, vì thế chuyển sang chuyện khác:
- Được rồi, bây giờ chúng ta hãy tạm thời không bàn về Vu Thần và Yêu Hoàng, hãy nói về Ma Thiên tôn chủ và Kiếm Vô Trần trước, hiện tại chúng ta phải đối phó như thế nào đây?
Vừa nghe đến tên Kiếm Vô Trần, Lâm Vân Phong không khỏi mở miệng nói:
- Các vị, về chuyện của Kiếm Vô Trần, ta biết không ít chuyện.
Trương Ngạo Tuyết hơi kinh ngạc hỏi lại:
- Vân Phong, đệ đã gặp qua hắn rồi?
Lâm Vân Phong nói:
- Đệ không những gặp qua hắn, mà còn giao chiến với hắn, đáng tiếc bị hắn trốn thoát được.
- Trốn thoát? Huynh đài nói hắn bị huynh đài đánh cho bỏ chạy?
Quy Vô đạo trưởng thất kinh nhìn Lâm Vân Phong hô lên.
- Đúng, vào ngày hôm qua, thiếu chút nữa ta đã giết được hắn, đáng tiếc hắn lại chạy thoát được.
Lâm Vân Phong hơi có chút buồn bã, nghĩ lại chuyện này trong lòng không được vui vẻ.
Trương Ngạo Tuyết trầm giọng nói:
- Vân Phong, đệ hãy kể lại cẩn thận chuyện này một lượt.
Lâm Vân Phong liếc nhìn mọi người, nhỏ giọng nói:
- Chuyện như thế này, hôm qua … Lúc đó đệ vốn không muốn cứu Diệp Tâm Nghi, nhưng nghĩ đến Kiếm Vô Trần tà ác như thế nào, hãy để Diệp Tâm Nghi khai ra hết, như vậy không những hiệu quả rất tốt, cũng chính là quát vào tai của Thiên Kiếm khách, quạt vào mặt của Cửu Thiên Hư Vô giới, giúp cho Lục Vân giải được phần nào tức giận.
Nghe hết những lời của gã rồi, mọi người tại đó không ai không biến hẳn sắc mặt, mở miệng bàn luận rộn ràng. Trong đó, Bắc Phong cười nói:
- Làm thật tốt, loại người hèn hạ vô sỉ hãy để chúng phải thân bại danh liệt, để lại tiếng xấu ngàn đời.
Quy Vô đạo trưởng cũng phụ họa:
- Chuyện này làm thật ngon lành, thật sự làm lòng người sảng khoái. Ta nghĩ sau khi Thiên Kiếm khách nghe được, nhất định cụp mặt xuống, xem hắn còn mặt nào mà nhìn người thiên hạ. Thiên Kiếm viện của hắn, trước thì có Lý Trường Xuân, sau lại ra Vô Tâm, bây giờ ngay cả Kiếm Vô Trần bản tính đều lộ ra hết, quả thật một nhà không ra gì cả.
Mọi người bật cười lớn, duy chỉ có Trần Ngọc Loan cau mày ưu sầu, điều này khiến cho mọi người mơ hồ.
- Ngọc Loan sao vậy? Bản tính Kiếm Vô Trần lộ hẳn ra, vô luận là Chánh hay Tà đều không thể tha cho hắn, muội hẳn phải cao hứng mới phải, vì sao lại trở nên ưu sầu vậy?
Tư Đồ Thần Phong nhìn nàng cất tiếng hỏi vẻ quan tâm.
Trần Ngọc Loan lo lắng nói:
- Theo ý của ta, Kiếm Vô Trần âm hiểm tà độc như vậy, với quan hệ thân phận trước đây của hắn còn có chút trói buộc, bây giờ mất đi sự cố kỵ, hắn lại có Hậu Nghệ thần cung trong tay, sợ là đối với thiên hạ cũng không phải là một chuyện tốt lành gì cả.
Vừa nghe thấy, vẻ mặt mọi người liền mất đi nụ cười mà trở thành ưu tư. Lời của Trần Ngọc Loan hệt như một ánh chớp lóe lên chiếu rọi trước mặt mọi người. Về con người Kiếm Vô Trần, mọi người biết rõ ràng, hiểu tỏ tường chuyện gì hắn đều dám làm, vì thế không khỏi càng đề phòng nhiều hơn.
Lâm Vân Phong khóe miệng hơi nhếch lên, mở miệng nói:
- Mọi người không cần phải quá lo lắng, Kiếm Vô Trần và Dịch viên ta có thâm cừu đại hận, ta sẽ không bỏ qua cho hắn, người này cứ giao cho ta là được rồi.
Trần Ngọc Loan lên tiếng:
- Lâm thiếu hiệp không cần phải nóng nảy, Kiếm Vô Trần là mối nguy cho thiên hạ, cũng là địch nhân của mọi người chúng ta, chúng ta tự nhiên phải liên kết lại với nhau để loại trừ hắn. Bây giờ, nếu chúng ta đã biết được những hành động xấu xa của hắn, việc cần làm trước tiên chính là tố cáo khuôn mặt thật của hắn, đồng thời đi các nơi tìm kiếm tung tích của hắn và Diệp Tâm Nghi, có tình huống nào lập tức thông báo cho thiên hạ, khiến cho Cửu Thiên Hư Vô giới đi đối phó với hắn.
Quy Vô đạo trưởng cười nói:
- Chiêu này của minh chủ chính là khiến chó cắn lộn nhau, có thể nói là rất tốt, ta sẽ sai người đi điều tra.
Nói rồi xoay người đi liền, tâm tình ông tỏ ra vô cùng sung sướng.
Đưa mắt tiễn Quy Vô đạo trưởng rồi, Trần Ngọc Loan nói tiếp:
- Kiếm Vô Trần tạm thời nói đến đó, tiếp theo chúng ta nói về Ma Thiên tôn chủ, mọi người nghĩ về hắn thế nào, chúng ta phải làm thế nào đây?
Phần Thiên lên tiếng:
- Theo thực lực trước mắt của chúng ta, muốn tiêu diệt Ma Thiên tôn chủ thật ra không khó, nhưng muốn tìm ra được hành tung của hắn thì phải tìm cho được một người thích hợp.
Nói đến đây liền đưa mắt nhìn tình hình của mọi người, phát hiện Phật Thánh Đạo Tiên hơi nhắm mắt lại, Lưu Tinh mỉm cười không nói, Trương Ngạo Tuyết và Bách Linh vẻ mặt bình thường, Dương Thiên thản nhiên không nói.
- Chọn người quả thật rất quan trọng, mọi người thấy ai mới thích hợp nhất đây?
Quét mắt chung quanh, Trần Ngọc Loan nhẹ giọng hỏi.
Mọi người không đáp, chỉ có Khiếu Thiên mở miệng:
- Chuyện này ta tình nguyện ra sức, minh chủ và các vị thấy thế nào đây?
Trần Ngọc Loan hơi cười điềm nhiên, không nói một lời, ánh mắt tiếp tục dò hỏi mọi người.
Tư Đồ Thần Phong thấy vậy, nhận trách nhiệm:
- Để ta đi làm được rồi.
Trần Ngọc Loan không đáp, vẫn mỉm cười như cũ, điều này khiến không ít người cảm thấy nghi hoặc.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng đang suy đoán điều Trần Ngọc Loan nghĩ trong lòng, duy chỉ có Bách Linh đưa mắt nhìn Bắc Phong, vẻ mặt mờ hiện nét cười kỳ dị đặc biệt.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Bách Linh, Bắc Phong nhìn về nàng, thấy vẻ mặt nàng hơi cười, không khỏi cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn lập tức tỉnh ngộ liền.
Bật cười ha hả, Bắc Phong cũng không chút giữ ý, lớn tiếng nói:
- Muốn đối phó với Ma Thiên tôn chủ cũng không phải là chuyện vui gì cả. Chuyện này hay là giao cho ta, ngược lại ta và hắn cũng đã quen biết nhiều rồi.
Trần Ngọc Loan nghe vậy cười nói:
- Nếu như Bắc đại hiệp tình nguyện ra mặt, thế thì chuyện này đã được rồi. Để cho an toàn, hãy để Khiếu Thiên đi cùng với đại hiệp, chiếu cố lẫn cho nhau, đại hiệp thấy thế có tốt hơn không?
Bắc Phong đáp:
- Ta không ý kiến, cô nói là được rồi.
Trần Ngọc Loan nói:
- Thế là tốt, để sớm có thể loại trừ Ma Thiên tôn chủ, bây giờ hai vị vui lòng lao lực đi sớm một chuyến.
Bắc Phong hơi lặng đi, dường như không ngờ vừa đến lại phải đi ngay, nhất thời còn có chút kinh ngạc. Khiếu Thiên lại nhẹ giọng nói:
- Minh chủ yên tâm, đợi tin tức tốt lành của chúng ta là được rồi.
Nói rồi lắc mình xuất hiện bên cạnh Bắc Phong, đợi chờ phản ứng của hắn.
Giật mình tỉnh lại, Bắc Phong cười thèn thẹn:
- Không vấn đề, có ta ra tay, không có chuyện gì giải quyết không được.
Dương Thiên trừng hắn một cái, không chút tốt lành lên tiếng:
- Phải biết giữ mặt, ngươi cứ chầm chậm múa môi, đợi một lúc trời tối đen rồi.
Bắc Phong hừ một tiếng, quát lên:
- Xem không vừa lòng chăng? Để ngày nào đó chúng ta so tài với nhau một lượt, xem ai lợi hại hơn ai.
Dương thiên hừ giọng nói:
- Khó trách ngươi là điên cuồng, có thời gian ta cũng không ngủ quên được chưa?
Bắc Phong muốn nổi giận, Khiếu Thiên nắm lấy tay hắn an ủi:
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Lời vừa dứt, bên ngoài hai người liền lóe lên ánh bạc, chớp mắt đã biến mất.
Đợi hai người rời đi rồi, Trần Ngọc Loan nói:
- Bàn luận cả nửa ngày, mọi người cũng mệt cả rồi, trước tiên hãy đi nghỉ ngơi đã. Đợi có tin tức, ta lại thông báo cho mọi người.
Mọi người nghe vậy đứng lên rời đi, chỉ trong chốc lát chỉ còn lại Trần Ngọc Loan và Bách Linh.
Đi đến bên cạnh Bách Linh, Trần Ngọc Loan cười nói:
- Bách Linh tỷ, tỷ biết muội có chuyện gì tìm tỷ chăng?
Bách Linh cười nói:
- Muội nói đi?
Trần Ngọc Loan cười yêu kiều nói:
- Có chuyện gì đều không giấu được tỷ tỷ, tỷ thật sự quá lợi hại.
Bách Linh cười mắng:
- Không cần phải cố nói cho dễ nghe, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.
Trần Ngọc Loan mất đi nụ cười, nhỏ giọng nói:
- Tỷ tỷ, muội thật ra đang suy xét một vấn đề, có cần thiết phải phái người tìm Thiên Mục Phong về không. Ngày đó hắn vô tình làm sai, đã thề phải tìm Ngạo Tuyết tỷ tỷ trở về để bổ túc lại sai lầm của bản thân. Bây giờ Ngạo Tuyết tỷ tỷ cũng đã quay về, tỷ thấy …
Bách Linh mất đi nụ cười, trầm ngâm nói:
- Ý của muội tỷ hiểu rõ, nhưng muội căn bản không cần phải phái người tìm kiếm hắn, chỉ cần đem tin tức Ngạo Tuyết đang ở nơi đây truyền ra bên ngoài là được rồi.
Trần Ngọc Loan đáp lời:
- Tỷ tỷ thật là thông minh hơn muội rất nhiều.
Bách Linh trừng nàng một cái, quát lên:
- Muội bớt theo tỷ bày trò đi, muội lợi dụng tỷ không biết, cố ý lừa tỷ nói ra, sau đó mới tung hê lên.
Trần Ngọc Loan vẻ mặt hàm oan nói:
- Tỷ tỷ, oan uổng cho muội, muội sao như thế.
Bách Linh bị nàng lừa vào tròng, không khỏi rủa:
- Muội là một con quỷ tinh quái, với tỷ còn mặt dày mày dạn, quả thật không có biện pháp đối phó với muội. Nói đi, còn có chuyện gì muốn hỏi đây.
Trần Ngọc Loan vẻ mặt hơi biến đi, e thẹn nói:
- Tỷ tỷ có phải học được thuật "Tha Tâm Thông" của nhà Phật rồi chăng, sao chuyện gì cũng đều biết cả vậy?
Bách Linh đáp:
- Nếu tỷ biết thuật "Tha Tâm Thông", hẳn đã không cần phải hỏi muội rồi.
Trần Ngọc Loan cười xấu hổ, sau đó trầm giọng nói:
- Tỷ tỷ, tỷ nói cho muội biết, hôm nay muội nhắc đến sáu người mục tiêu, thật ra có được mấy người Trừ Ma liên minh chúng ta có khả năng thu thập được?
Bách Linh cau mày nói:
- Vì sao hỏi chuyện này?
Trần Ngọc Loan nói:
- Không có gì, muội chỉ đang muốn biết, ngoại trừ Lục đại ca không nói đến, chúng ta có nhiều ít đất dụng võ.
Bách Linh trầm ngâm, hồi lâu sau mới nói:
- Ngọc Loan, nói thật lòng, Lục Vân chính là kẻ nghịch thiên, Thái Âm Tế Nhật cũng chính là vì huynh ấy mà xuất hiện, vì thế mọi chuyện đều có quan hệ đến huynh ấy. Nhưng người tiếp cận với huynh ấy lại chia ra làm hai loại, một loại là thiện duyên, một loại là nghiệt duyên. Định mệnh sống chết là giữa thiện và ác.
Trần Ngọc Loan đáp:
- Chuyện này muội biết, nhưng muội muốn hiểu rõ, chúng ta có cống hiến thế nào đối với thiên hạ đây?
Bách Linh nghĩ một lát, trầm ngâm nói:
- Đã có mặt thì tất nhiên phải có cống hiến. Một đời Lục Vân có thể khiến cho nhiều chuyện phải thay đổi, nhưng những chuyện muốn thay đổi cần có người làm. Chúng ta thuộc về những người làm, nhưng Lục Vân lại thường xuất hiện ngẫu nhiên. Nói như thế muội đã hiểu rõ được chưa?
Trần Ngọc Loan suy tư một lát, nhỏ giọng nói:
- Hiểu được một chút, còn có một ít chưa hiểu rõ. Tỷ tỷ, tỷ cho muội biết, Lục đại ca lúc nào sẽ quay lại đây?
Bách Linh nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Huynh ấy sẽ quay về nhanh thôi, có khi đang ở trước mặt chúng ta lại ở trong một loại cục diện khác.
Trần Ngọc Loan không hiểu hỏi lại:
- Chuyện này lẽ nào vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại, cứ mãi không kết thúc?
Bách Linh lắc đầu thở dài, vẻ mặt cổ quái nói:
- Sau này muội sẽ biết được, bây giờ tỷ cũng nói không ra được. Đi thôi, có thời gian thì cứ bồi tiếp Tư Đồ Thần Phong của muội, không cần cứ để hắn qua một bên vậy.
Thấy nàng không muốn nói nhiều, Trần Ngọc Loan cũng không tiện hỏi lại, vừa theo nàng đi ra ngoài, vừa nói:
- Lục đại ca, huynh thật ra ở nơi đâu? Huynh có biết được có người đang nhớ đến huynh, cũng không muốn đi ăn nhanh chóng một chút rồi …
Bách Linh nghe vậy đỏ mặt, rủa:
- Hay cho nha đầu muội, không ngờ dám cười tỷ, xem tỷ có thể làm gì muội …
- A … Lục đại ca cứu mạng, Bách Linh tỷ tỷ phát rồ rồi…
Lắc mình né tránh, Trần Ngọc Loan cười yêu kiều bỏ chạy, khiến cho Bách Linh rủa không ngừng, một mực đuổi theo.