Canh giải rượu, yêu cầu nguyên liệu rất nhiều, có thể giảm bớt đau đầu và tỉnh táo, Tô Hảo cầm điện thoại trên bàn trà liếc mắt một cái, đã khá muộn.
Cô đứng dậy, váy ngủ buông xuống, cho dù váy bông có chút to rộng, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người mảnh khảnh.
Cô đi đến bàn tam giác cạnh sô pha, cầm micro gọi cho quầy lễ tân.
Rất nhanh, bên kia đã có người tiếp.
Tô Hảo nói về mấy nguyên liệu, tỷ như rong biển, đậu hủ, cá nhỏ, hỏi: “Bây giờ còn có nguyên liệu này không?”
Tiếp tân bên kia sửng sốt, nhìn đến là phòng này gọi tới, lập tức trả lời: “Có thể, có thể tìm được, bây giờ phải cần liền sao?”
Tô Hảo quay đầu lại nhìn thoáng Chu Dương, Chu Dương chống cằm, vừa duy trì tư thế mới, cũng nhìn cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Hảo bình tĩnh mà dịch trở về, nói: “Đúng, hiện tại đang cần, có thể tìm được xin đưa lên đến đây giúp tôi, xin cảm ơn.”
Chờ kia đầu nói được, Tô Hảo liền buông micro, nhìn về phía Chu Dương: “Anh nằm một lát, tôi đi chuẩn bị.”
Nói xong, cô xoay người đi vào bếp.
Phòng bếp rất mới, có đầy đủ đồ dùng, vốn là chuẩn bị cho Chu Dương, khách sạn cũng không dám cẩu thả, cho dù không dùng cũng phải thay đổi rất lâu.
Tô Hảo bật nước nóng lên, đầu tiên là trụng qua nước sôi các dụng cụ làm bếp, sau đó lấy dao và thớt, mở gia vị ra, thân ảnh mảnh khảnh đung đưa trong bếp.
Cổ Chu Dương rất hồng, cánh tay cũng mơ hồ có chút ửng đỏ, mu bàn tay bốc lên gân xanh, mắt nhìn điện thoại, lại nhìn nữ nhân trong phòng bếp, ý cười trên mặt phai nhạt rất nhiều, đôi mắt hẹp dài càng nặng nề càng tối hơn, cô nghiêm túc làm anh không đứng đắn, khiến anh như một trò đùa.
Anh ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại.
Anh không thích mẫu hình như Tô Hảo chính là vì quá nghiêm túc, nghiêm túc đến làm người ta không cách nào phủi tay, đụng phải sẽ dính mãi, ném ra cũng không được.
Thực nóng.
Đầu ngón tay túm lấy cổ áo, xốc lên một chút.
Cồn cùng cơn sốt không làm cảm quan của anh kém đi, ngược lại càng mẫn cảm hơn, âm thanh phát ra trong phòng bếp một chút cũng không rơi ngoài tai anh.
Tiếng bước chân nữ nhân đi lại, cô vươn tay lấy đồ trên ngăn tủ, lấy giẻ lau mặt bàn, đầu ngón tay dính đầy nước, có lẽ đang lau khô.
Tiếng cửa vang lên.
Tiếng bước chân từ trong phòng bếp ra tới, đi qua bàn trà phía trước, hướng đến hành lang rồi mở cửa.
“Thật ngại quá, vất vả cho cô rồi.” Tô Hảo nhận đồ, giọng nói ôn nhu, mỗi một chữ đều cực kỳ rõ ràng, sau đó, phanh —— cửa đóng lại.
Tô Hảo mang theo túi tiến vào, tiếng bước chân ngày càng gần, mi mắt Chu Dương giật giật nhưng không có mở ra, cả người thực lười nhác.
Như là mệt sắp chết rồi.
Anh nghe thấy tiếng ly nước đặt trên bàn trà, sau đó, thanh âm ôn nhu kia hỏi: “Ngủ rồi sao?”
“Nếu chưa ngủ thì uống chút nước.”
Nói xong, cô xoay người tiến vào bếp, thanh âm nông mềm kia cũng đi theo cô trở vào đó.
Rốt cuộc Chu Dương cũng mở mắt, ngồi thẳng thân mình, cúi người nhìn ly nước thủy tinh kia.
Lồng ngực tim đập.
Bùng nổ, là cồn gây ra.
Anh muốn.
Bưng ly nước lên uống một ngụm, thuận tay cầm hộp thuốc, rút một điếu ra ngậm, mở bật lửa.
Ánh sáng màu cam leo lên đến đỉnh lông mày.
Thuốc bốc lên, anh thổi một làn khói ra, thưởng thức nó.
Di động trên mặt bàn tích tích tích vang lên.
Đều là của Tô Hảo.
Tô Hảo chỉ cài đặt WeChat có tin đến, chỉ hiển thị tên người đó, nhưng không nhìn được nội dung.
Một cái là Thẩm Hách.
Một cái là T.
Lúc này đã là giờ rưỡi đêm.
Ánh mắt Chu Dương quét qua hai tin nhắn WeChat này.
Cô không ngờ rằng những nguyên liệu do khách sạn giao đến muộn lại tươi như vậy, sau đó mới nhận ra đây là lúc chợ bán sỉ rau củ mới khai trương, tất cả các nhà hàng lớn của khách sạn đều đến chợ này để lấy.
Vì vậy, các nguyên liệu rất tươi.
Cá nhỏ vẫn còn tung tăng nhảy nhót, chỉ cần nguyên liệu đầy đủ, tốc độ làm của Tô Hảo rất nhanh, một lúc sau, mùi hương liền ập vào trước mặt.
Tô Hảo tìm một chén khá lớn, múc canh cùng nguyên liệu ra, mang khỏi phòng bếp.
Một mùi khói nhẹ trong phòng khách.
Nam nhân đang kiểm tra tin trên điện thoại, thuốc kẹp giữa các đầu ngón tay.
Nếu không mang theo mùi rượu, tai và cổ đỏ bừng bất thường, ai cũng đều nghĩ rằng anh ổn.
Tô Hảo đặt chén xuống, cái muỗng đè bên trong, lau lau tay, nói: “Ăn đi.”
Chu Dương bóp tắt thuốc, câu môi cười nói: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí, trước đây anh cũng giúp tôi rất nhiều.”
Nghe được lời này, ngón tay Chu Dương khựng lại, sau đó cầm muỗng múc canh, biểu tình khó lường, không thể nhìn rõ.
Tô Hảo ngồi xổm xuống, nhìn qua tủ thuốc trên bàn trà, trước đó cô không tìm thuốc hạ sốt trong đó nên lúc này có chút khó tìm.
Chiếc váy ngủ trên người dài tay, có phần hơi rộng trượt trên khuỷu tay, lộ ra cánh tay mảnh mai, trắng nõn, giống như đậu phụ trong chén giải rượu của anh.
Chu Dương bưng chén lên, tay chống đầu gối uống, đôi mắt dừng trên tay cô, nói: “Hình như em có hai thông báo WeChat.”
“A? Tôi nhìn xem.” Tô Hảo nghiêng đầu, ấn sáng xem màn hình.
Sau khi thấy rõ, cô không vội xem, quay đầu tiếp tục tìm thuốc hạ sốt.
Chu Dương nuốt vào một khối đậu hủ, mặt mày phong lưu: “Trừ Thẩm Hách, một cái khác là Đường Duệ sao?”
Tô Hảo rốt cuộc cũng tìm được thuốc hạ sốt, dừng lại bẻ một viên màu đen, nói: “Đúng vậy.”
“Canh giải rượu rất ngon, em thường xuyên nấu lắm sao?” Thực ra, Chu Dương cũng tính là lần đầu tiên uống, bởi vì chưa bao giờ bị sốt cùng lúc với uống rượu, ngữ điệu anh không chút để ý, bất động thanh sắc.
Tô Hảo cũng hào phóng trả lời: “Đúng, đó là đặc sản của mẹ tôi, ba tôi trước khi sinh bệnh thường xuyên uống rượu, tôi ngẫu nhiên cũng nấu cho ba, Đường Duệ uống nhiều lâu ngày cũng thích.”
“Nga?” Chu Dương uống xong ngụm canh, nước canh cạn dần.
Tô Hảo đem thuốc đặt trong tay anh, sau đó cầm lấy di động, nói: “Hai tiếng sau thì uống thuốc, tôi đi trước đây.”
“Đừng tắm rửa, sáng mai hạ sốt thì hãy tắm.” Tô Hảo dặn dò trước khi rời đi, sau đó cửa phòng đóng lại.
Kéo mở cửa.
Vạt váy bị cô bị kéo trở về, sau đó cửa khép lại, không nhìn thấy cả làn váy nữa.
Trong phòng lâm vào an tĩnh.
Ngay cả mùi thơm thoang thoảng của nữ nhân cũng biến mất, Chu Dương nhìn về phía cửa rồi thu hồi tầm mắt, véo mấy viên thuốc trên bàn, hòm thuốc chứa thuốc hạ sốt trắng đen, tối qua Tô Hảo uống chính là màu đen, đầu ngón tay tựa hồ còn có chút nóng bỏng.
Loại tính cách ôn như này, giống y như mạn đằng.
Sau khi sinh trưởng thì bò lên.
Quấn quanh, sau đó lui về, sẽ lưu lại dấu vết.
Bởi vì giết cá, dù rửa sạch sẽ nhưng vẫn còn mùi tanh, Tô Hảo trở lại phòng tắm thêm một lần nữa, thay bộ đồ ngủ rồi nằm lăn ra.
Trước khi nhắm mắt, cô nghĩ đến thái độ của Chu Dương đêm nay.
Thực ra, có một chút khác biệt so với khi còn trẻ, ít nhất vào thời điểm này, anh đã ôn nhu hơn rất nhiều, sự nổi loạn của anh dường như đã bị san bằng theo năm tháng.
Nam nhân này rất thích hợp để làm bạn.
Sau khi suy nghĩ, chợt nhớ mình vẫn chưa trả lời WeChat.
Cô lấy điện thoại, click mở.
Thẩm Hách: Hảo Hảo, còn bao lâu mới trở về? Khụ khụ khụ, không thể lén lười biếng sao?
Tô Hảo: Không thể a, công việc phải hoàn thành tốt, sắp xong rồi, xử lý xong em sẽ về.
Thẩm Hách: Còn chưa ngủ a, anh còn tưởng rằng em đã ngủ.
Tô Hảo: Chuẩn bị ngủ.
Thẩm Hách: Vậy em ngủ sớm một chút đi, cũng xong sớm một chút nhanh trở về, anh khó được đi công tác!!!
Tô Hảo: Được rồi.
Sau đó thoát ra, xem một WeChat khác.
T: Ngủ?
Tô Hảo: Ngủ.
T: Nhìn có vẻ là chưa ngủ, công việc mới thế nào?
Tô Hảo: Không tệ.
T: Ân.
Cuối cùng trả lời rất chậm, Tô Hảo thực mệt nhọc, di động đặt xuống liền ngủ nên cũng không trả lời lại.
Canh giải rượu hiệu quả không tồi, khoảng một giờ sau Chu Dương đã cảm thấy cồn không còn quấy phá nữa, anh đứng lên tùy ý cầm lấy viên thuốc màu đen kia bỏ vào miệng, sau đó cởi cúc áo sơmi vào phòng tắm, lộ ra cơ bụng, anh mở ra vòi sen, nước ấm cọ rửa chảy xuống.
Từng sợi tóc đồng loạt phục tùng, anh chống trên vách tường, đỉnh mày đều là bọt nước.
Nhắm mắt lại.
Trừ âm thanh nước rơi xuống đất, tựa như còn có thanh âm khác, âm thanh của phòng bếp, âm thanh của bước chân đi lại, thân ảnh mảnh khảnh, còn có tay áo chảy xuống khi tìm kiếm thuốc, lộ ra cánh tay trắng nõn.
Hầu kết lăn lộn, bọt nước theo cổ chảy xuống.
Tiếng nước xôn xao.
Giọng nam nhân rất thấp.
“Chết tiệt.”
Hiệu quả của thuốc rất nhanh, sau khi tắm xong, Chu Dương ngồi xuống mép giường, mặc áo choàng tắm, lười biếng lau tóc sau đó nằm xuống.
Thuốc tác dụng lên.
Anh chìm vào mộng, một hồi mộng với eo thon như cành liễu.
Vừa cảm giác đến hừng đông, Tô Hảo lại bị đồng hồ đánh thức, đồng thời còn có cuộc gọi đến, cô click mở di động, lại là của Trần Ngọc, Tô Hảo dừng một chút, một phen bắt lấy tóc, ngồi dậy.
“Trần Ngọc, chào buổi sáng a.”
“Chào buổi sáng chị Tô Hảo, chừng nào chị đến Phí Tiết?”
“Một lát đi, chị vừa mới dậy.” Tô Hảo ngáp một cái, chân trần đi qua kéo rèm cửa để chút ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, Trần Ngọc ở đầu kia chần chờ, cười nói: “Chị Tô Hảo, hôm nay chị điều chỉnh một tài khoản trong tháng ba giúp em đi, là Phong Doanh.”
Phong Doanh.
Còn không phải là nhà cung cấp hôm qua Tô Hảo tìm ra giá mua không giống nhau kia sao.
Tô Hảo trố mắt, phản ứng lại: “Em...!Lúc ấy không đối chiếu?”
Trần Ngọc không nghĩ tới Tô Hảo phản ứng nhanh như vậy, tiếng nói cô ta đè thấp: “Không phải không có đối chiếu, giá cả di động em không thấy.”
“Chị giúp em tìm hiểu rồi gửi qua cho em, em bên này sửa sang lại sổ cái một chút, đối chiếu lại cùng chị bên kia, sau đó giao cho Tằng tổng, bên này...!Chị trước đừng nói với Trương Nhàn và Lục Mễ Mễ.”
Lại kịch bản y như nhau.
Tô Hảo nhớ tới lời nói hôm qua của Trương Nhàn, cô châm chước một chút, nói: “Chị Trương Nhàn cái gì cũng biết, em không cần chơi loại xảo quyệt này trước mặt chị ấy.”
“Chị có ý gì?” Lời nói của Trần Ngọc bị mắc kẹt, hỏi lại Tô Hảo.
Tô Hảo có mối quan hệ tốt với Trần Ngọc kể từ khi đến công ty, Trần Ngọc đưa cô đi ăn cơm, làm quen với công ty, lúc hai người Trương Nhàn và Lục Mễ Mễ đối với cô không quá thân thiện, là Trần Ngọc luôn ở đó, Tô Hảo vẫn luôn nhớ kỹ phân tình này, nhưng thực sự không thể thiên vị trong công việc, Tô Hảo nói: “Chuyện kia, chị Trương Nhàn đã biết.”
“Chị nói gì?” Trần Ngọc lại lần nữa hỏi lại.
Thực tế lúc ấy Trương Nhàn có nói với Trần Ngọc, đáng tiếc Trần Ngọc bận xem di động, nhất thời không nghiêm túc nghe nên lúc này quên mất.
Cô ta vừa hỏi.
Tô Hảo liền xấu hổ.
Cô thấp giọng nói: “Ngày hôm qua chị Trương Nhàn gọi điện nói với chị.”
“Thật sao? Nhưng sao chị ấy không nói với em?”
Tô Hảo thấy cô ta hùng hổ doạ người, đơn giản cũng lười giải thích, ngữ điệu cô vẫn ôn hòa như cũ, không có lực sát thương nhưng lại rất kiên quyết: “Về sau, chuyện nhỏ nếu có thể, chị đều sẽ giúp, nhưng đối với chuyện lớn, tỷ như tính sai sổ sách, không cẩn thận quên đối chiếu sổ sách rồi lại tìm kiếm muốn sửa chữa, loại này, chị đều sẽ báo cho chị Trương Nhàn, hy vọng em có thể thông cảm.”
Bang ——
Bên kia cúp điện thoại.
Tô Hảo siết chặt di động, hít một hơi, nhìn ngoài cửa sổ, nửa ngày chưa hoàn hồn.
Đứng đó một lúc, cô xoay người đi tắm nhưng tim vẫn nghẹn.
Nếu chị Trương Nhàn gọi nói với cô, như vậy vì cái gì không nói với Trần Ngọc? Làm Trần Ngọc đem lửa giận trút trên người cô?
Tô Hảo nhíu mày.
Sau nghĩ nghĩ, chị Trương Nhàn hẳn là có nói, nghĩ tới thái độ làm việc của Trần Ngọc.
....!Phỏng chừng là không nghiêm túc?
Nghĩ vậy, trong lòng Tô Hảo dễ chịu nhiều, thay một bộ quần áo, biểu tình đã không còn suy sút như lúc đầu, bữa sáng khách sạn đã đưa tới ngay trước cửa.
Tô Hảo kéo vào, chuyên tâm ăn xong liền mang túi nhỏ ra cửa, cửa thang máy mở ra, nam nhân mặc sơ mi trắng cùng quần dài cúi đầu nhìn di động.
Nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn cô một cái.
“Tới rồi?”
Tô Hảo gật đầu, cười đi lên trước hỏi: “Anh bớt sốt rồi sao?”
“Bớt rồi.” Chu Dương lại nhìn cô một cái: “Sắc mặt không tốt lắm? Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
Nam nhân này rất tinh tường, Tô Hảo gật đầu: “Đúng là không ngủ ngon.”
Cô không đề cập đến chuyện công ty.
Chu Dương thấp thấp cười, “Nga? Nghĩ gì thế?”
Đôi mắt hẹp dài có vài nét móc, còncó một chút ngả ngớn.
Tô Hảo thấy thế, cảm thấy biểu tình của anh lúc này có chút quen thuộc, dừng một chút, nói: “Không nghĩ gì cả.”
Sau đó thang máy đi đến, hai người bước vào, lại nhất thời không nói gì.
Anh khẽ ho, hơi nghiêng đầu.
Tô Hảo liếc anh một cái, suy nghĩ rồi nói: “Uống nhiều nước, hôm nay uống nước ấm nhiều một chút, đừng để tái lại.”
Tay Chu Dương siết thành nắm đấm để ở bên môi, sau khi nghe xong, nghiêng đầu nhìn cô, mặt mày mỉm cười: “Được.”
Đến lầu một.
Người vẫn đông, bên ngoài cũng rất nắng.
Ánh sáng ở đây rất tốt, Tô Hảo mới phát hiện sắc mặt Chu Dương vẫn hơi tái nhợt, xem ra cơn sốt chưa lui hoàn toàn, nhưng dù vậy, khí thế của anh vẫn rất mạnh.
Nhiều người nhìn anh chằm chằm.
Sau khi lên xe.
Không lâu sau đã đến Phí Tiết, Tô Hạo vẫn dặn Chu Dương vài câu để anh uống nhiều nước hơn, sau đó xách túi nhỏ vội vàng tiến vào trong cao ốc, thời gian đã hơi muộn.
Vào đến cao ốc, cô lên lầu, di động tích một chút.
Cô lấy ra thì thấy.
Chu Dương: Em nói xem, nên uống nước gì?
Tô Hảo nhíu mày.
Lời này thậm chí còn ngả ngớn hơn.
Chính là...!Cô cảm thấy không thể nghĩ lung tung như vậy với một người bệnh.
Tô Hảo: Nước ấm.
Chu Dương: Được.
Nhìn thấy câu trả lời này, Tô Hảo thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi thang máy để xử lý công việc tiếp theo.
Hôm nay công việc đặc biệt không thuận lợi, Trần Ngọc không phối hợp, Tô Hảo rất nhiều lần bị Trần Ngọc làm đến bực bội, cuối cùng chỉ có thể tìm Lục Mễ Mễ hỗ trợ.
Lục Mễ Mễ biết được Trần Ngọc không phối hợp thì mắng cô ta một trận.
Vài phút sau, Trần Ngọc mới thành thành thật thật gửi Wechat cho Tô Hảo, Tô Hảo lúc này mới có thể tiếp tục công việc sau đó.
Giao dịch viên bên này xem mặt đoán ý, hơi có ý chế giễu.
Sau khi đưa cho Tô Hảo tờ biên nhận, cười nói: “Tổng bộ bên kia a, toàn là yêu ma quỷ quái chiếm phần lớn, trợ lý Tô, cô quá thành thật rồi, phải chú ý a.”
Kỳ thật Tô Hảo tuy thành thật, nhưng cô thông minh, cũng rất mẫn cảm.
Cho nên giao dịch viên hôm qua sau khi xem cô đối chiếu, đối với cô cũng không dám coi khinh.
Chính là còn quá nghiện miệng, hơn nữa dường như muốn lộ ra chút chuyện bát quái cho Tô Hảo biết, đáng tiếc Tô Hảo cũng không muốn biết, đôi khi, có một số việc tốt nhất là biết càng ít càng tốt.
Hôm nay tan tầm trễ, có thể là chậm trễ do những cái đó, tài xế của Chu Dương vẫn tới đón Tô Hảo, Tô Hảo trở về khách sạn, ăn cơm chiều xong lại kiểm tra tài khoản lần nữa rồi nghỉ ngơi, một đêm này mộng đẹp, hai ngày sau, Tô Hảo không gặp Chu Dương, anh dường như cũng không về khách sạn, đều là tài xế đưa cô qua lại.
Chờ khi cô hoàn thành tất cả sổ sách.
Trợ lý Tằng tổng gọi điện cho cô, nói: “Tô Hảo, vé của cô đã được mua, cô sẽ đi vào chiều nay.”
Tô Hảo sửng sốt: “Được.”
Trợ lý Tằng tổng còn cười nói: “Chu tổng có chuyện gấp, nếu không còn muốn ở Hải Thị thêm hai ngày nữa.”
Nga.
Thì ra là thế.
Tô Hảo bắt đầu thu thập hành lý, tài xế tới đưa cô đến sân bay, lần này vẫn là khoang doanh nhân, Tô Hảo một mình ngồi, khoảng giờ chiều đã đến Lê Thành, cô kéo hành lý trực tiếp tới công ty giao tài khoản cho Trương Nhàn, Trần Ngọc vùi đầu xử lý hóa đơn.
Chỉ có Lục Mễ Mễ chào hỏi cùng Tô Hảo.
Tô Hảo cười cười, tầm mắt quét qua Trần Ngọc, sau đó về nhà.
Đem quần áo đi giặc, lại quét tước phòng khách, cả người có chút trần ai lạc định, Tô Hảo dựa trên sô pha, có chút lười biếng.
Trần ai lạc định – 尘埃落定 – Bụi trần lắng đọng: ý chỉ sự việc trải qua nhiều biến hóa hay sóng gió cuối cùng cũng có kết quả, như hạt bụi đến cuối cùng cũng lắng xuống.
Lúc này di động có WeChat nhảy ra.
Cô cầm lấy vừa thấy.
Thẩm Hách: Hảo Hảo, em đã trở lại? Anh bận hai ngày nữa, hai ngày sau chúng ta hẹn nha.
Tô Hảo: Được.
Hai ngày này, Tô Hảo cũng rất bận, các khoản ở đây phải gộp lại, phải đối chiếu các khoản đã cấp, còn nhiều khoản phải hoàn lại mới lấy được.
Tô Hảo vội đến chân không chạm đất, trừ công việc cũng không có gì để nói với Trần Ngọc.
Hai ngày sau.
Cuối cùng cũng được giải thoát, Tô Hảo rời khỏi ban, kiểm tra điện thoại mình.
Thẩm Hách gửi tin nhắn trên WeChat.
Thẩm Hách: Anh trực tiếp đến công ty đón em nhé?
Tô Hảo dừng lại bước chân, trả lời lại.
Tô Hảo: Được.
Tiếng nói vừa dứt, một chiếc xe màu đen chạy băng băng qua đây ngừng ở cửa, cửa sổ hạ xuống, Thẩm Hách vẫy tay: “Hảo Hảo.”
Tô Hảo cười đi lên trước vài bước, kéo cửa xe ra ngồi vào ghế phụ.
“Muốn đi ăn gì?” Thẩm Hách đêm nay mặc một chiếc áo khoác mũ choàng màu đen cùng quần jean, rất trẻ trung.
Tô Hảo suy nghĩ một chút, nói: “Em cái gì cũng được, ở đây em thật sự không rành lắm.”
“Vậy được rồi, chúng ta đi ăn món Nhật đi.” Thẩm Hách khởi động xe, nghiêng đầu trộm nhìn Tô Hảo một cái, cô mặc váy đen lộ vai, dáng người thon thả.
Tóc búi cao hơi rối.
Vẫn rất đẹp.
Màn đêm buông xuống, một chiếc Porsche đến sân bay, nam nhân cao lớn kéo cà vạt xuống khom lưng ngồi vào xe, chân dài giao điệp, ánh mắt mang theo nhàn nhạt mỏi mệt nhưng vẫn không giảm đi sự phong lưu.
Trợ lý Lục hỏi: “Chu tổng, về công ty sao?”
Chu Dương cầm di động, click mở WeChat.
Trong nhóm WeChat, vài người đang nói chuyện phiếm.
Lý Dịch: Rảnh hết không? Lại đây uống rượu.
Giang Úc: Tới tửu trang của cậu sao?
Lý Dịch: Ừ.
Lý Dịch: @Chu Dương, tới chưa?
Chu Dương cầm điếu thuốc, không bậc lửa, cắn cây thuốc lá, đầu ngón tay gõ.
Chu Dương: Tới rồi, mệt muốn chết, còn uống rượu sao? Chậc.
Lý Dịch: Nghĩa là không tới?
Văn Trạch Lệ: Cậu em vợ của tôi còn ở Lê Thành đấy, đêm nay hẹn hò.
Hứa Điện: Nga? Lạ nha, là cẩu đồ vật Chu Dương này làm mối cho à?
Văn Trạch Tân: Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến Chu tổng cũng trở thành bà mối đâu, ha ha ha ha, lúc nào đó cũng giới thiệu cho tôi một người đi? Tôi cũng cần a! Mỹ nhân Giang Nam, giống như vị Tô Hảo kia, nhu tình như nước.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào vào khuôn mặt góc cạnh của Chu Dương, không thấy rõ biểu tình, anh nhìn giao diện trò chuyện đang cuộn, sau đó lấy khăn giấy nhổ thuốc lá ra, rời khỏi khung chat, click mở chân dung của Thẩm Hách.
Chu Dương: Đến đây uống rượu, có lương rượu loại mà cậu vẫn tìm trước đó.
Chu Dương: Đưa Tô Hảo đến đây luôn, đừng để cô ấy về nhà một mình.