Phi cơ nghiêng ngả bay hết hơn năm tiếng, rốt cục cũng đến sân bay Côn Minh trong truyền thuyết.
Lúc này đã gần một giờ sáng, hành khách trong khoang đa phần đều dựa gối mềm ngủ lăn quay.
Cố Văn Vũ trong chớp mắt máy bay hạ cánh đột nhiên bừng tỉnh, ngay sau đó liền cảm thấy trên vai mình có thứ gì đó đè nặng, đè đến mức nửa thân trên hắn phát tê. Hắn nghiêng đầu, liền thấy Thái Dương đang thoải mái dựa lên thân mình ngủ thỏa thuê.
Quách Minh Viễn ngồi ở bên kia Thái Dương lại không ngủ, đang dùng laptop làm gì đó. Anh thấy Cố Văn Vũ tỉnh, liền cười cười với hắn, lại nhìn Thái Dương, nhỏ giọng hỏi:
“Có muốn...... dịch nó sang một chút không?”
Cố Văn Vũ khẽ cau mày
cử động
cực nhẹ nhàng, thấp giọng nói câu: “Cứ để vậy đi.”
Quách Minh Viễn nhướn mày, sau đó lại đem ánh mắt quay về màn hình, tiếp tục gõ bàn phím, vừa gõ vừa nói: “Xem ra cậu cùng Thái Dương ở chung cũng không tệ, tôi vẫn cứ lo lắng nó còn nhỏ tuổi xử sự không chu toàn sẽ mang cho cậu thêm phiền toái. A đúng rồi, cả hai cùng ở một phòng như vậy có bất tiện lắm không? Dù sao trong nhà trọ còn có một phòng trống, có muốn...... lần này sau khi quay về mua thêm cái giường mới......”
“Không cần thiết.” Cố Văn Vũ thản nhiên chặn ngang lời Quách Minh Viễn.
“Nói cũng phải......” Quách Minh Viễn nhẹ giọng nở nụ cười, “Dù sao tôi cũng rất nhanh sẽ rời khỏi, đến lúc đó có thể dọn thêm cho các cậu một phòng, các cậu nếu ở không quen có thể dùng phòng tôi. Tôi vẫn sẽ trả tiền, không để chủ nhà cho người khác thuê.”
“Hửm? Anh muốn rời khỏi đó sao?” Cố Văn Vũ thật khó mới nảy sinh hứng thú với chuyện người khác.
“Ừm...... Cũng gần giống thế. Chờ sau khi sắp xếp công việc tại Thiên Độ được ổn ổn, tôi sẽ từ chức, chuẩn bị xuất ngoại để làm một khóa đề. Giáo sư bên kia tôi đã liên hệ được ổn thỏa, hiện tại đang làm thị thực.”
Cố Văn Vũ quét mắt qua màn hình laptop của Quách Minh Viễn, “Anh đang nghiên cứu nhận diện ngữ âm à?”
Quách Minh Viễn thực ngoài ý muốn, một lần nữa quay đầu dùng ánh mắt kinh ngạc quan sát Cố Văn Vũ, “Không đơn giản a, thế nào, cậu cũng có hứng thú với phương diện này ư?”
Cố Văn Vũ: “Có biết chút ít.”
“Đừng khiêm tốn! Chương trình phức tạp như vậy mà chỉ liếc một cái liền là cái gì, bản lĩnh rất khá nha!” Quách Minh Viễn nhướn mi, sau đó ánh mắt ôn nhu mang theo khát khao nhìn về phía một đống trình tự mã hóa trên máy tính của mình, tựa như đang nhìn tình nhân, “Kỳ thật đây vẫn vẻn vẻn chỉ là một ý tưởng mà thôi, muốn thông qua máy tính thu thập thói quen ngôn ngữ nhân loại, phân tích ra hàm nghĩa bên trong...... nhờ vậy mà đạt tới hiệu quả như một ‘ thuật đọc tâm ’...... là trình độ cao nhất của chuyển hoán ngôn ngữ tự nhiên của giới lý luận! Thế nào, có hứng thú chứ?”
“Ừ.” Cố Văn Vũ như có chút đăm chiêu chậm rãi gật đầu, “Chính là tại thời điểm thành lập kho số liệu sẽ gặp phải khó khăn rất lớn, dù rằng mỗi khi hoàn thành phân tích thói quen ngôn ngữ của một đối tượng, sẽ tập hợp xây dựng nên kho số liệu khổng lồ. Song nếu tính đến việc mở rộng phổ biến rộng khắp, sẽ gặp bất lợi ảnh hưởng đến hiệu suất tính toán.”
Quách Minh Viễn lần này càng thêm kinh ngạc, giống như lại một lần nữa quen biết người bạn cùng phòng không hay nói chuyện này.
“Có nghĩ ra biện pháp giải quyết gì hay không?” Cố Văn Vũ hơi nhíu mày hỏi Quách Minh Viễn, mới nãy khi nói chuyện hắn vẫn luôn chìm đắm trong suy nghĩ, cho nên cũng không có chú ý đối phương nãy giờ cứ dùng loại ánh mắt “Tìm được bảo vật” nhìn mình.
“Cũng có mấy phương án, nhưng hiệu quả cũng không được lý tưởng lắm.” Quách Minh Viễn nói, sau đó anh do dự một chút rồi hỏi: “Cậu...... Khụ, nghe nói cậu học đến năm hai liền thôi học phải không? Có nghĩ tới việc...... Tiếp tục học nữa không? Tôi cảm thấy cậu như vậy thật là đáng tiếc.”
Song Cố Văn Vũ không có trả lời.
Lúc này Lý Lập Bang ở hàng trước mơ mơ màng màng đứng dậy, trên mặt còn lưu cơn buồn ngủ.
Mới nãy để không đánh thức Thái Dương, Quách Minh Viễn cùng Cố Văn Vũ khi nói chuyện đã ép âm thanh tới cực thấp, hơn nữa vẫn thật cẩn thận, cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, cho nên Thái Dương cũng không có tỉnh.
Lý Lập Bang gãi gãi cằm quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người Thái Dương, dưới ánh nhìn chăm chú của Quách Minh Viễn cùng Cố Văn Vũ, trực tiếp đưa tay nhắm ngay đầu Thái Dương dùng sức chọc chọc. Sau đó lớn giọng nói:
“Này này! Thái Dương mày như thế nào vẫn còn ngủ hở! Mau dậy mau dậy đê!”
Cố Văn Vũ, Quách Minh Viễn:......
Thái Dương vốn được hai anh IT bảo hộ chu đáo, bị chọc đến kinh hãi, lập tức dựng thẳng dậy mở to mắt, “Hả? Đến nơi rồi à?!”
“Đến cái rắm! Còn không phải do cái vé máy bay dở người của mày sao!” Vẻ mặt Lý Lập Bang khinh bỉ nhìn Thái Dương, không chút để ý Cố Văn Vũ đang yên lặng nhìn mình, “Đến Côn Minh rồi, máy bay dừng những một giờ, mày có muốn đi tiểu hay không?”
“A...... Đi, đi chứ.” Thái Dương vẫn còn hơi mơ màng, cũng không vì Lý Lập Bang vừa mới đánh thức mà phát hỏa, ngược lại thành thành thật thật đi theo ra ngoài.
Quách Minh Viễn kinh ngạc nhìn bóng dáng hai người một trước một sau len qua hàng ghế, hỏi Trương Gia cũng vừa bị Lý Lập Bang đánh thức: “Sao...... chuyện đó...... mà cũng phải đi cùng?”
“Dạ, Thái Dương sợ ma, lúc đại học nửa đêm không dám một mình đi WC, đều là đi cùng với Lý Lập Bang hết.” Trương Gia chẳng lấy làm lạ, cậu cũng chưa tỉnh ngủ, còn đang định chợp mắt thêm một lát. Chính là trong lúc ngẫu nhiên, nhìn đến vẻ mặt Cố Văn Vũ phía sau, cậu đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ kỳ diệu, cảm thấy thằng nhãi Lý Lập Bang này...... có lẽ gặp xúi quẩy rồi.
Trong lúc dừng chân lại có thêm một tốp hành khách nhỏ lên, trong khoang cũng trở nên náo nhiệt, đợi sau khi Lý Lập Bang cùng Thái Dương trở về, đại đa số mọi người đã tỉnh, phi cơ lại cất cánh một lần nữa.
Từ Côn Ninh đến Tây Song Bản Nạp chỉ cần thời gian nửa tiếng, song dù có như vậy, thời điểm nhóm năm người Thái Dương đến đích, cũng đã muốn là rạng sáng hai giờ rưỡi.
Xuống khỏi máy bay, không khí ẩm ướt mà ấm áp liền ập thẳng vào mặt, biểu hiện khí hậu nhiệt đới đặc thù không giống những chốn khác của nơi đây.
Không giống với sân bay thủ đô phồn hoa, nơi này có chút quạnh quẽ vắng vẻ. Chiếc máy bay trơ trọi đỗ tận cuối đường bay cỡ nhỏ bắt mắt, đại sảnh phi trường một tầng đèn đuốc mờ mịt, bên trong cơ hồ không ai.
Hành khách đi cùng bọn họ đại bộ phận đều là lữ khách đi theo lữ hành đoàn, rất nhanh đều được xe buýt công ty du lịch rước đi.
Năm đồng chí IT kéo hành lý ra khỏisân bay, tha thiết đưa mắt tiễn theo một chiếc xe du lịch khởi hành, nhanh chóng trở thành những người cuối cùng còn lưu lại.
Lý Lập Bang trừng lớn mắt nhìn quanh tứ phía một chút, tựa hồ muốn cố gắng nhìn ra thứ gì trong bóng tối như hũ nút phía trước. Thời điểm hắn rốt cục phát hiện ra xung quanh sân bay chung quanh đích xác là cái gì cũng không có, mới nơm nớp lo sợ nhìn về phía Cố Văn Vũ vẫn bình tĩnh như thường, hỏi: “Sao...... sao không có lấy một cái taxi vậy?”
Cố Văn Vũ: “Giờ muộn quá rồi, có lẽ đều đã quay về hết rồi. Nơi này bình thường du khách ít, cũng không có người bắt xe giờ như thành B.”
Tim gan Lý Lập Bang run lên: “Vậy...... làm sao bây giờ? Không có taxi...... vậy xe công cộng hẳn cũng không có luôn hả?”
“Ừ, không có.” Cố Văn Vũ thành thực trả lời.
Thái Dương ngược lại không chút lo lắng, dù sao có Cố Văn Vũ ở đây, bọn họ cũng sẽ không bị người ta lừa gạt. Chính là cậu chun chun mũi, vẫn luôn cảm thấy trong không khí có mùi gì kỳ lạ, vì vậy tiến đến bên người cố vấn hỏi: “Sao tớ lại ngửi thấy có mùi gì thối thối vậy nhỉ? Là tớ bị ảo giác à?”
“Anh hình như cũng ngửi được......” Quách Minh Viễn cũng hít ngửi.
“Không phải ảo giác, nơi này là ngoại thành, gần với rừng nguyên sinh Tây Song Bản Nạp, xung quanh thường xuyên có đàn dã tượng lui tới, mùi mọi người ngửi được chính là phân voi.” Cố Văn Vũ gánh vác trách nhiệm hướng dẫn du lịch, nghiêm túc trả lời.
“Ặc! Tao bắt đầu có chút hối hận vì tới đây rồi......” Lý Lập Bang vội vàng bịt mũi, tỏ vẻ ghét bỏ.
Cố Văn Vũ nhìn hắn một cái, không nói gì.
Thái Dương ở một bên trào phúng nói: “Hắc! Ai khiến mày tới? Không phải tự mày muốn dẫn xác tới à?”
“Không phải là do tao sợ cái đứa thấp bé nhẹ cân như mày bị người ta bắt cóc hay sao? Chưa nghe nói về khu Tam Giác Vàng à, trên đường tùy tiện tóm lấy thằng nào thì thằng đó đều là kẻ bán ma túy hết!” Lý Lập Bang lập tức phản bác.”Nếu mày mà xảy ra chuyện gì không hay, bảo tao biết xin lỗi mama thế nào đây?”
“Là mama tao!” Thái Dương sửa đúng.
Lý Lập Bang coi như điếc.
Trương Gia chẳng buồn nghe hai người kia nói nhảm, vừa nghe đến đàn dã tượng rừng nguyên sinh gì đó liền chú ý, hỏi Cố Văn Vũ: “Vậy chúng ta hiện tại làm sao đây? Hay là quay về sân bay ngủ một giấc, chờ sáng mai có xe hẵng đi?”
“Không cần.” Cố Văn Vũ nói xong khoác túi hành lý lên lưng, “Hiện tại cứ đi thôi, dù sao đi bây giờ hay đi ngày mai cũng chẳng có gì khác, chỗ nhà tôi xe taxi không đến được.”
Bốn chú IT tức khắc trợn tròn mắt, xe taxi không đến được? Đó là chốn vào vậy?
Bất quá nếu hướng dẫn viên du lịch đã lên tiếng, khách ngoại lai bọn họ ngoại trừ đi theo cũng không còn lựa chọn nào khác, vì thế liền đều xách hành lý, đi theo.
Con đường Cố Văn Vũ chọn đi càng lúc càng nghiêng lệch, khởi điểm còn có đèn đường lác đác ở hai bên, nhưng càng đi tiếp thì ngay cả đèn đường cũng không có.
Cũng không biết đã đi bao lâu, Thái Dương cảm thấy bọn họ thậm chí đã sớm xuyên qua cả khu ngoại thành thành phố, song nhìn tư thế của Cố Văn Vũ, cuộc đi bộ đường trường này tựa hồ như vừa mới bắt đầu.
Lại đi thêm ước chừng một giờ, liền thấy nhà cửa xung quanh dần dần thưa thớt, đường nhựa dưới chân dần biến thành đường bùn đất.
Thoạt tiên Thái Dương tưởng đã đi đến công viên nào đó, bởi vì thực vật bốn phía rõ ràng nhiều hơn. Nhưng rất nhanh liền cảm thấy không đúng, cỏ dại dưới chân càng ngày càng cao, hơn nữa cây cối cũng ngày càng rậm rạp, còn thường xuyên có mấy tiếng loạt soạt kỳ quái vang lên, khiến tóc gáy người nghe dựng thẳng.
Thái Dương cảm thấy da gà không ngừng nổi trên cảm tay, vì vậy bước hai bước đến bên Cố Văn Vũ, nhỏ giọng hỏi: “Cố...... Cố Văn Vũ...... Nhà đằng ấy đến tột cùng là ở chốn nào?”
“Một thôn người Thái hẻo lánh, cơ hồ là thôn bảo tồn truyền thống vẹn toàn nhất trong nước.” Âm thanh của Cố Văn Vũ vẫn thực bình thản như trước, ở trong bóng đêm mịt mù không bờ bến, khiến cho người ta người ta một loại cảm giác an tâm.
“Vậy..... hiện tại chúng ta...... là đang ở nơi nào?” Thái Dương tận lực không nhìn đến một cặp mắt lớn lấp lóe ánh lam xa xa trong kẽ hở bóng tối, run lẩy bẩy hỏi.”Sao lại có cảm giác...... như có thứ gì đó...... rất kỳ quái?”
“Tôi chọn đường tắt, đây là một khu rừng nguyên sinh, một bộ phận phía Bắc đã được khai phá làm công viên rừng nguyên sinh, mở cửa cho du khách. Chỗ này là khu vực còn lại chưa được khai hoang.”
“Rừng nguyên sinh...... chưa khai phá?” Thanh âm của Thái Dương càng run đến lợi hại, gian nan nuốt nước miếng, “Cậu xác định chúng ta sẽ không lạc đường đấy chứ?”
“Không đâu, con đường này tôi từ nhỏ đã đi rồi, rất quen thuộc.” Cho dù trong bóng đêm thấy không rõ mặt Cố Văn Vũ, nhưng vẫn như cũ có thể phỏng đoán ra từ trong giọng nói, hắn vẫn là đang mang một bộ mặt không chút biểu cảm.
Cây cối càng ngày càng dày đặc, vừa mới bắt đầu bọn họ còn có thể nương nhờ ánh sao mờ ảo nhìn đường, chính là đến cuối cùng, cũng chầm chậm bị một mảnh hắc ám xòe tay không thấy ngón nuốt hết. Bất quá Cố Văn Vũ tựa hồ đã sớm chuẩn bị, từ trong ba lô lôi ra một cái đèn pin.
Cổ thụ ngàn năm cành lá đan xen, ở trên phần đất hoàn toàn không có sự quấy nhiễu của nhân loại tùy ý lan tràn, dưới ánh sáng mong manh của đèn pin trong tay, cong queo uốn khúc tạo thành những bóng hình loang lổ yêu mị.
Thái Dương cảm thấy cảnh tượng như vậy quả thực còn khủng bố hơn so với cặp mắt lấp lóe vừa mới nãy! Kìm lòng không nổi muốn nắm lấy tay Cố Văn Vũ, nhưng nghĩ đến bản thân đường đường là Đại lão gia thế này, nếu như lại giống Tiểu cô nương yếu đuối nép vào bên người ta, chẳng phải là rất mất mặt sao? Vì thế khó khăn nhịn xuống loại kích động này, chỉ cố gắng để cho mình gần Cố Văn Vũ thêm một chút, lại thêm một chút......
Lúc này đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng “Oa nha” kêu lớn.
Thái Dương thiếu chút nữa bị dọa đến đái dầm, không đếm xỉa gì nữa nhào đến phía trước, ôm chặt lấy Cố Văn Vũ.
Tiếng kêu lớn này là từ Lý Lập Bang phát ra, liền thấy hắn sắc mặt trắng bệch chạy lại, cũng bám lấy người Thái Dương, nước mắt lưng tròng nói: “Vừa mới...... Có...... Có cái gì......”
“Suỵt! Nhỏ giọng!” Không đợi Lý Lập Bang tuôn gào ủy khuất trong lòng, Cố Văn Vũ liền lớn tiếng ngăn cản hắn.
Lý Lập Bang nghẹn lại, ngừng lên tiếng, chính là hai mắt hoảng sợ kinh hoàng nhìn Cố Văn Vũ, yếu ớt hỏi: “Sao...... sao vậy?”
“Đứng nói lớn quá, bằng không sẽ kinh động đến thứ đó.” Cố Văn Vũ quẳng lại một câu như vậy, không nói thêm gì nữa, chỉ đem Thái Dương lôi ra khỏi tay Lý Lập Bang, sau đó tiếp tục lên đường.
Thứ đó? Là...... thứ gì vậy!!
Lý Lập Bang nhất thời bị dọa ngốc.
Trương Gia lại thình lình từ phía sau vỗ hắn một phát, toàn thân Lý Lập Bang liền giật nảy, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ, thiếu chút nữa ngã nhào lên Trương Gia, khiến cho đồng chí đeo kính bị ăn một trận mắng.
Quách Minh Viễn lưng đeo hành lý đi ở cuối cùng, song tâm tình lại khoan khoái ngâm nga hát, không chút sợ hãi. Chính là anh nhìn mấy đứa phía trước náo nhiệt vui vẻ (?) vừa cười vừa nói (??), không khỏi trong lòng cảm thán bản thân già cả chân cẳng không còn nhanh nhẹn nữa, không có sức sống như đám trẻ, vì thế trong lòng dần sinh ra sự thương cảm.
Thái Dương bị một câu thần bí của Cố Văn Vũ khiến cho càng thêm khẩn trương, lúc này sống chết không thèm đếm xỉa gì đến thể diện nữa, nắm chặt cánh tay Cố Văn Vũ, co rụt phía sau hắn.
Lại đi thêm một đoạn đường, Cố Văn Vũ đột nhiên dừng lại.
Thái Dương lập tức hỏi: “Đến...... đến rồi sao?”
Cố Văn Vũ nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Đem bánh quy lúc trước trên máy bay tôi bảo cậu cất đi đưa cho tôi, không cần đưa toàn bộ, cứ giữ lại cho mình một cái.”
Thái Dương nhanh chóng lấy ra đưa cho Cố Văn Vũ.
“Đứng tại đây, đừng nhúc nhích.” Cố Văn Vũ nói xong câu này, liền một mình đi lên phía trước, hơn nữa cả đèn pin cũng tắt đi.
Trước mắt lại trở về một mảnh tối đen, chỉ nghe tiếng bước chân của Cố Văn Vũ càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất không thấy nữa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình PS: Hết thảy tình tiết về máy tính kỹ thuật cùng địa điểm cảnh vật cụ thể của Tây Song Bản Nạp đều là do mềnh chém bậy hết, mọi người chớ nghiên cứu làm chi nhất là đoạn rừng nguyên sinh, cứ xem như là đang đọc thể loại fantasy là ok...... 囧 Câu chuyện nông trường Cao Kỳ の Vô luận vịt con dẫn gà con đi đường kiểu gì, dê con đều vượt qua gian nan hiểm trở bám theo. Vì thế chúng nó rốt cục cũng đến được đích. Vịt con đứng trước một cây cố thụ to lớn, dừng bước. Gà con cũng dừng lại theo, mở to mắt nhìn nó. Dê con giữ yên lặng đứng phía sau gà con cùng vịt con. Sau đó vịt con đi quanh một vòng, ở chỗ rễ cây tìm được một cái hốc to cỡ bàn tay, chui vào. Gà con quay đầu lại nhìn nhìn dê con, sau đó đi theo vịt con, cũng chui vào hốc cây kia. Dê con, nhìn hốc tay to bằng bàn tay kia:.....