Thất Hữu Bất Trực

chương 62

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai giờ rưỡi sáng.

Bạo Phong Tuyết rốt cục cũng tạm ngừng, cả thế giới biến thành một mảng trắng bạc sạch sẽ.

Đất trời sau khi tuyết ngừng rơi phi thường im lặng, tiếng rào rạo phát ra rất nhỏ khi dẫm lên tuyết đọng thật dày trên mặt đất, tựa hồ là tiếng vang duy nhất có thể nghe được trong lúc này.

Thái Dương xách túi laptop, bọc trong áo khoác bước bước xuống lầu, nhìn Cố Văn Vũ đã muốn đứng ở bên cạnh xe chờ cậu. Áo khoác đen không cài nút, bộ dáng hai tay đút trong túi cúi đầu không biết suy nghĩ điều gì nhìn qua phá lệ đáng yêu. Thái Dương đi đến trước mặt hắn, không nói hai lời trực tiếp nhào lên hôn chụt một cái.

Cố Văn Vũ tuy rằng thực lưu luyến làn môi mềm mọng kia của Thái Dương, nhưng cũng không dám tùy tiện làm gì. Cũng không biết có phải bởi vì trong lòng còn tồn đọng bóng ma hay không, hắn luôn cảm thấy tứ phía có người giám thị, nói không chừng bất cứ lúc nào liền nhảy ra một người, chặn ngang chuyện tốt của bọn họ. Tối nay hắn đã chịu đựng đủ rồi, cũng không muốn lại nếm thử loại cảm giác thấy miếng ăn vừa mới đến miệng lại bị người cướp đi, khiến cho người ra muốn phát cuồng này nữa.

Tiếp nhận máy tính của Thái Dương, mở cửa xe, Cố Văn Vũ ngập ngừng một chút, hỏi Thái Dương: “Muốn lái xe không?”

Thái Dương sửng sốt, lập tức nói: “Mới thi lấy bằng, chưa từng chính thức đi đường á.”

Cố Văn Vũ đem chìa khóa xe ném cho Thái Dương, nói: “Giao cho em đó.” Sau đó bản thân liền ngồi vào ghế lái phụ.

Thái Dương nắm chìa khóa xe liếm liếm môi, do dự một chút, vẫn là ngồi vào ghế lái, trong ánh mắt lại tỏa sáng sự hưng phấn khó nén nhịn, không quá chắc chắn hỏi Cố Văn Vũ: “Tớ...... được không? Chưa từng lái bao giờ đâu, chính là ‘ Tập lái ’ thôi.”

“Không sao, tôi ở bên cạnh trông chừng, đi chậm một chút là tốt rồi.” Cố Văn Vũ nói, hắn hôm nay đã muốn đột phá đến cực hạn, nếu lại miễn cưỡng bản thân chạm vào vô lăng phỏng chừng mười phần sẽ xảy ra sự cố.

Hiện tại lúc này, trên đường không có xe cộ gì, cũng không phải lo lắng sẽ đụng vào người đi đường, chính là một cơ hội cực tốt cho tay lái mới luyện xe. Vì thế Thái Dương không chối từ nữa, khởi động đem xe lái ra khỏi tiểu khu.

Chiếc SUV này của Trương Húc là xe số sàn, Thái Dương vừa mới bắt đầu còn có điểm không thuần thục, thời điểm sang số chung quy cũng dễ dàng đổi sai, chân ga cũng dẫm không ổn định, xe đi lúc chậm lúc nhanh, bất quá Cố Văn Vũ cũng không nói gì, thực kiên nhẫn ở bên cạnh chỉ đạo.

Lát sau Thái Dương lái đã dần thuần thục, chính là thi thoảng có lúc sang số không được lưu loát, Cố Văn Vũ sẽ giúp cậu một chút, cho nên thường thường, tay hai người sẽ gặp nhau ở trên cần số, tự nhiên mà ăn ý.

Thái Dương một bên lái xe một bên ở trong lòng nói thầm, Cố Văn Vũ sở dĩ không tự mình lái xe có phải là để quyến rũ cậu hay không?

Ai, bất luận thời điểm nào cũng không quên rù quyến cậu, thật sự là tiểu yêu tinh......

Ngẫm nghĩ như thế, Thái Dương liền cảm thấy vô cùng nhộn nhạo. Đến thời điểm cậu càng lái càng thuận tay, thậm chí đều có thể rảnh rỗi nghiêng đầu trộm liếc nhìn Cố Văn Vũ một cái, thấy bộ dáng đối phương im lặng ngồi ghế lái phụ khẽ cụp hàng mi dài xuống, Thái Dương liền chẳng hiểu sao dâng lên một cảm giác thành tựu lái xe đưa bạn gái đi hóng mát!

Công ty Cố Văn Vũ cách nơi bọn họ ở không xa lắm, cũng thuộc vùng ngoại thành thành B, tuy rằng giao thông không quá thuận tiện, song tiền thuê mấy tòa nhà văn phòng lại rất rẻ, đối với công ty nhỏ mới bắt đầu khởi nghiệp như bọn họ mà nói quả thực thích hợp.

Nơi này miễn cưỡng cũng coi như khu thương mại, mấy tòa nhà văn phòng ban sáng đông đúc nhốn nháo lúc này cơ hồ đã trống không, thành phần tri thức vốn lưu lại tránh Bạo Phong Tuyết bởi vì tuyết ngừng, đại đa số cũng đã đều về nhà. Chỉ có một thang máy đang hoạt động, tạo thuận lợi cho những người còn đang tăng ca ra vào.

Cố Văn Vũ cùng Thái Dương đem xe phóng tới hầm để xe đỗ xong xuôi, sau đó đi vào thang máy, ấn nút lên tầng.

Thực không hiểu vì sao trong điện ảnh tiểu thuyết đều có cảnh yêu thương nóng bỏng trong buồng thang máy, chẳng lẽ không biết phía trên có treo một cái camera sáng loáng hay sao? Ở trong không gian nhỏ hẹp như thế, ngay cả góc chết camera cũng tìm không thấy, quả thực mấy người đó quá sức dũng cảm.

Vậy nên thời điểm Cố Văn Vũ cùng Thái Dương ở trong thang máy đều rất có nề nếp, chính là tay Thái Dương bị Cố Văn Vũ gắt gao nắm, hai người trong thang máy khép kín yên tĩnh đan mười ngón tay với nhau, đều trân trân không ngừng nhìn về phía con số tầng lầu. Con số tăng lên, tâm cũng hăng hái thêm một chút, đặc biệt Cố Văn Vũ, càng tới gần mục tiêu, khí lực nắm tay Thái Dương càng lớn.

Giờ phút này trong lòng Cố Văn Vũ là phi thường khẩn trương. Đây là công ty của hắn, sự nghiệp của hắn, toàn bộ gia sản của hắn. Mà hiện tại, hắn lại muốn dẫn người bên cạnh đây tiến vào thế giới của mình, một chiến trường chém giết, một nơi cần phải kề vai sát cánh tương trợ lẫn nhau.

Đinh một tiếng, cửa thang máy rốt cục mở ra......

Nếu nói nhân viên công ty nào siêng năng thích ở lại công ty tăng ca nhất khu văn phòng này, thì phần thưởng liền thuộc về nhóm ba tinh hoa trong văn phòng này của Cố Văn Vũ.

Thủ hạ của hắn chính là đều là một đám kỹ thuật viên IT hàng thật giá thật, chỉ cần là nơi có máy tính thì chính là thiên đường, chỉ cần là nơi có internet thì chính là đích đến. Dù sao đều là chỗ ở, về nhà chẳng bằng ở lại công ty, còn có thể tiết kiệm không ít phí điện nước, thuận tiện tạo thành ấn tượng ảo chăm chỉ chuyên nghiệp, xong lại mượn việc đó uy hiếp lão Đại tăng tiền lương, cớ sao mà không làm?

Huống chi, hôm nay Bạo Phong Tuyết, chính miệng lão Đại tôn quý phê chuẩn bọn họ ngủ lại, cả đám IT mông ngồi vững vàng trên ghế công tác, muốn xem film thì xem, muốn online mua sắm thì mua, một chồng bát mì đặt dưới chân tản ra mùi chất bảo quản cùng chất phụ gia nồng đậm.

Đám đàn em không có lão Đại theo dõi đều giống như đang ở nhà, cởi giày đi chân trần, dựa tường xỉa răng, móc mũi, gãi đầu, đầu bù tóc rối bẩn thỉu, hình dạng như quỷ quái......

Thái Dương:......

Cố Văn Vũ:......

Vẫn là Trương Húc là người đầu tiên phát hiện đầu mối. Đá một cước vào Hứa Nhất Bình bên cạnh vẫn còn đang xem đống manga người lớn hô hô cười thích thú, lại lớn tiếng ho khan hai cái, hướng về phía gã béo đang đưa lưng về phía cửa đeo tai nghe xem AV đến hai mắt sáng lóa.

Nhất thời, tín hiệu nguy hiểm ở trong không khí nhanh chóng chạy tán loạn, trong vòng vài giây ngắn ngủn, mỗi một đồng chí IT đều có một loại cảm giác lưng phát lạnh tai vạ kề cận, ánh mắt đảo qua phía cửa, lập tức toàn thể biến sắc, nhất loạt đứng dậy, kêu một tiếng: “Lão Đại!”

Cố Văn Vũ trầm mặt nhìn đám thuộc hạ dưới trướng mình, hận không thể trừ sạch tiền thưởng cuối năm của bọn họ! Hắn trầm mặc nhìn nhìn bọn họ, cũng không có nói gì, trực tiếp lôi Thái Dương đang trợn mắt há hốc mồm xuyên qua phòng làm việc, đi vào phòng nghỉ.

Nhìn đến phòng nghỉ vẫn còn sạch sẽ hoàn hảo như lúc hắn rời đi, không bị đám châu chấu kia đạp hư, Cố Văn Vũ rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Đem Thái Dương kéo vào phòng, đóng cửa lại, chỉ chỉ giường xếp bên trong nói: “Hôm nay em ngủ tạm chỗ này đi.”

Thái Dương cuối cùng từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, nhìn nhìn Cố Văn Vũ, hỏi: “Vậy còn cậu?”

Cố Văn Vũ rất muốn nói hắn chuẩn bị lấy một cái túi lớn nhét hết đám lôi thôi nhếch nhác ngoài kia vào rồi quẳng ra khỏi văn phòng, bất quá ngẫm lại, vẫn là nói: “Có chương trình cần điều chỉnh một chút, ngày mai phải giao cho khách hàng rồi, tôi đêm nay sẽ không ngủ. Em cứ an tâm ở trong này, tôi sẽ không cho bọn họ làm ồn đến em.”

“Chính là......” Thái Dương nhìn Cố Văn Vũ muốn mở cửa đi ra ngoài, đáy lòng có một loại mất mác không hiểu.”Chi bằng để tớ giúp cậu, dù sao tớ cũng ngủ không được.”

Bàn tay Cố Văn Vũ đã muốn đặt lên nắm cửa lại thu về, xoay người nhìn Thái Dương, nhìn hai đường nhàn nhạt dưới đáy đôi mắt đen của cậu, nhịn không được tiến đến ôm cậu một chút, nói: “Không cần đâu, em cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi, ngày mai có rất nhiều chuyện cần em làm.” Nói xong, đang muốn cúi đầu hôn cậu một chút, lại đột nhiên nghe được một tiếng kẽo kẹt lanh lảnh ngoài cửa.

Cố Văn Vũ nhíu nhíu mày, nộ khí không kiềm nén được không đáy mắt bốc thẳng lên, hắn buông Thái Dương ra, không nói một lời đi đến cạnh cửa, sau đó chợt giật mạnh cửa ra! Liền nhìn thấy ba cái đầu phân bố trên giữa dưới, đôi mắt trợn tròn xoe ngập tràn sắc thái bát quái, còn bảo trì tư thế dán một tai vào cửa.

Một cái đầu trong đó chính là của gã béo mới nãy xem AV, lúc này trên miệng hắn còn ngậm nửa miếng mì sống, nhìn thấy Cố Văn Vũ chợt xuất hiện ở cửa, miệng gã béo theo bản năng khép lại một chút, phát ra một tiếng “Răng rắc”giòn vang, mì ăn liền vỡ vụn rớt xuống đất

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio