Đầu tháng hai, nhóm khách tha hương suốt một năm ở đế đô bận rộn bôn ba lúc này đều bắt đầu về nhà chuẩn bị lễ mừng năm mới. Hoặc là chen chúc xếp hàng mua vé xe lửa. Hoặc là trực tiếp đi mua vé máy bay không có chút chiết khấu từ phòng vé máy bay công chính liêm minh theo mùa. Hoặc là trực tiếp trước thời hạn đặt ô tô đường dài đi hết mười mấy giờ xóc nảy kia...... Tóm lại, cửa ải cuối năm gần đến, lòng nhung nhớ quê hương bị nhịp điệu sinh hoạt hối hả của đô thị bộn bề lúc thường che giấu mất, đã bắt đầu càng lúc càng xao động trong không khí kinh đô, bộc lộ từng chút một.
Hồi hương, xuân vận, đoàn viên...... những từ ngữ mang đậm tính Trung Quốc, đã muốn trở thành tiêu điểm chú ý chính của toàn xã hội. Nhưng mà, tình tiết về quê nồng đậm như vậy, tựa hồ một chút cũng không có cuốn hút đến năm đồng chí IT ở phòng tòa L khu B.
Trong năm người, Lý Lập Bang theo thường lệ không dự định về nhà, mà Quách Minh Viễn đã muốn đặt vé máy bay xong xuôi trước đêm trừ tịch từ đế đô bay đến đế quốc Mỹ. Trương Gia thật ra có tính toán trở về ăn tết, nhưng cậu từ sau khi thăng chức tiền lương rất nhiều, khác hẳn thời học sinh không xu dính túi, cho nên căn bản sẽ không vì chuyện về nhà mà phát sầu, khi nào muốn về thì đặt vé máy bay là được, cho dù khoang phổ thông mua không được thì vẫn còn vé khoang hạng nhất, bất quá chỉ là giá cả gấp hai gấp ba, đối với “Trương phó tổ trưởng” mới phất của bộ phận nghiên cứu thị trường công ty Thiên Độ mà nói, đó chỉ là mưa bụi.
Người nhà Thái Dương gọi điện thoại lại hỏi mấy lần khi nào thì cậu trở về, cậu cảm thấy nếu dám nói tất niên không trở về nhà, tuyệt đối sẽ bị mama hung hãn khua dao phay đuổi giết. Huống chi, cậu còn có tính toán khác. Cố Văn Vũ là người dân tộc Thái, bọn họ không có tết âm lịch, không quan trọng có về nhà hay không, nhưng Thái Dương lại không đành lòng bỏ lại một mình hắn tự thân chạy về cùng người nhà đoàn tụ, cho nên liền chuẩn bị mang theo hắn cùng trở về. Nhưng mà, với quan hệ của cậu cùng Cố Văn Vũ hiện tại, cậu lại có điểm chột dạ, không dám tưởng tượng nếu người trong nhà sau khi biết sự thực sẽ phản ứng thế nào. Càng nghĩ rối rắm thật lâu, cứ như vậy mà mang theo. Đến lúc này, vé xe lửa xác định không còn hy vọng, hẳn nhiên muốn về phải ngồi máy bay, cũng sẽ không cần phải gấp gáp nữa.
Bởi vậy, cách ngày trừ tịch còn có gần năm ngày, mấy chú IT lại đều biểu hiện đến phi thường bình tĩnh.
Dự án phát triển phần mềm của văn phòng cơ bản đã đến giai đoạn cuối, Thái Dương mấy ngày nay vẫn luôn nhàn hạ, đều có thể đúng giờ tan tầm, mà Cố Văn Vũ lại không gặp may mắn như vậy. Tuy rằng biết trước tết âm lịch không có nhiều hy vọng lắm, nhưng hắn vẫn là mang theo mấy người trong phòng làm việc đi khắp chốn gặp người nói chuyện hợp tác, hy vọng có thể sớm đem phần mềm gia nhập thị trường, cho nên mỗi lần trở về đều đã khuya.
Lúc trước thời điểm không bận rộn, Thái Dương buổi tối còn có thể thi thoảng chuồn từ phòng mình ra tìm hắn, hai người nói chuyện phiếm, làm chút đồ ăn khuya uống chút bia, âu yếm nhau một tẹo, sau đó lại cùng nhau đi làm trước khi những người khác tỉnh dậy. Bất quá lo lắng đến những đồng chí IT khác còn ở cùng dưới mái hiên, bọn họ đều thực thu liễm, hơn một tháng cũng mới có hai ba lượt, đại đa số thời gian đều là thực nghiêm túc thành thật thảo luận chương trình máy tính.
Cùng Cố Văn Vũ không gặp may mắn còn có Trương Gia cùng Lý Lập Bang, vẫn như cũ mỗi ngày tăng ca đến khuya mới giống như du hồn lướt trở về, cho nên buổi tối mấy ngày này, trong nhà trọ thường thường chỉ có hai người Quách Minh Viễn cùng Thái Dương.
Quách sư huynh bắt đầu đóng gói rương hành lý, cả phòng đều bị anh lục lọi đến gà bay chó sủa, các loại đồ đạc linh tinh sách vở giấy số liệu bay đầy trời, đống đồ cổ lỗ sĩ phủ đầy bụi nhiều năm cũng đều bị anh đào ra từ mọi góc. Thái Dương sau khi tan tầm nhàn rỗi quá mức, liền giúp đỡ sư huynh cùng nhau sửa sang lại.
“Đúng rồi, sư huynh, anh cũng không cần thi GRE hay TOEFL gì gì sao ạ? Cũng chưa thấy anh đi đăng ký dự thi.” Thái Dương tối nay tiến vào phòng Quách Minh Viễn, ngồi xếp bằng dưới đất, một bên giúp anh thu thập một đống sách lý luận tích đầy bụi bặm một bên hỏi.
GRE: Graduate Record Examination – kỳ thi đầu vào của các chương trình cao học ngành khoa học và kỹ thuật
“Có chứ a, năm ngoái thi hết rồi đó.” Quách Minh Viễn trả lời, lúc này anh đang ngồi trên giường thu dọn lại một đống ảnh chụp cũ. Quách sư huynh sắp lên đầu cầm ảnh chụp mình thuở thanh xuân năm đó, vẻ mặt ưu thương say mê, lại thêm thương cảm: “Ai, vẫn là tuổi trẻ thật tốt, nhìn năm đó có tinh thần tiến thủ bao nhiêu a, cười lên cũng phong lưu phóng khoáng như vậy!”
“Anh hiện tại cũng đâu có kém gì! Vẫn là đại ca đẹp trai mà! Có tiền có tài lại có dung mạo! Cô nào thấy anh mà lại không muốn nhào đến chứ?” Thái Dương sớm đã thành thói quen Quách sư huynh thường thường than thở, không để ý chế nhạo.
“Không đâu không đâu, già rồi, già rồi a......” Quách Minh Viễn khiêm tốn lắc đầu, đem từng tấm ảnh chụp niên đại xa xưa thu dọn lại, thật cẩn thận bỏ vào một chiếc hộp tinh xảo, sau đó thô bạo nhét vào rương hành lý đã muốn đầy đến sắp nổ tung.
“Sư huynh anh mang nhiều ảnh chụp như vậy để làm chi, scan lên lưu vào máy tính là được rồi, đỡ chiếm thêm chỗ.”
“Ai, em không hiểu đâu, cái gọi là “Một mình làm khách tha hương, mỗi mùa lễ hội lại càng nhớ người thân. Đến bao giờ mới lại được cùng chong đèn dưới mái hiên tây ấy, để nói lại chuyện đêm mưa tại Ba Sơn”. Có thể cầm ảnh chụp trong tay, cho người ta cái cảm giác khác hẳn so với số liệu trên máy tính vậy.”
. Chín tháng chín ngày nhớ huynh đệ Sơn Đông – Vương Duy . Dạ vũ ký bắc – Lý Thương Ẩn ( ...)
Hai mắt Thái Dương tròn xoe nhìn chằm chằm Quách Minh Viễn, sửng sốt nửa ngày mới nói: “Sư huynh, hai câu thơ anh vừa mới nói ra...... đâu phải là từ cùng một bài......”
“Ế? Thế hả? Không phải cùng một bài a! Ha ha a, giống nhau hết ấy mà, chính là ý tứ không khác nhau lắm a......” Quách sư huynh vuốt cằm nheo mắt cười to.”Bất quá khi anh đọc ra lại rất trôi chảy a......”
Thái Dương: “......”
Lại giúp Quách Minh Viễn đem một chồng sách cuồi cùng phân loại xong xuôi, Thái Dương đang muốn đứng dậy hoạt động đi lại một chút, lại bất chợt có tấm ảnh chụp rơi ra từ cuốn sách nào đó. Thái Dương nhặt lên xem xem, phát hiện trên hình không có Quách Minh Viễn, chính là ba nam sinh bộ dạng tầm mười mấy tuổi, khoác vai nhau, hướng về phía ống kính cười đến tràn đầy tinh thần.
“Sư huynh, đây là bạn của anh ạ? Không biết là kẹp ở cuốn sách nào, đây nè anh.” Thái Dương đem ảnh chụp đưa cho Quách Minh Viễn.
Quách Minh Viễn tiếp nhận ảnh chụp nhìn nhìn, ngẫm nghĩ hoài niệm hết nửa ngày, mới “A” một tiếng, nói: “Đây là bạn học anh quen khi tham gia trại hè toán học của học sinh trung học toàn quốc, bất quá anh cùng bọn họ cũng không phải đặc biệt thân quen. Nếu nhớ không nhầm, anh lúc ấy là tổ A, mấy người này là tổ B, nhưng thế nào mà anh lại có ảnh chụp bọn họ nhỉ? Kỳ ghê nha......”
“Có lẽ là lấy nhầm chăng?”
“Có lẽ thế......” Quách Minh Viễn cau mày suy nghĩ nửa ngày, “Không nhìn thấy là rơi từ trong cuốn sách nào ra à?”
“Không...... Bất quá phỏng chừng hẳn chính là mấy cuốn này......” Thái Dương đem ba quyển sách trong đó đưa cho Quách Minh Viễn.
“Hử? Quyển này hình như không phải của anh......” Quách Minh Viễn lấy ra một quyển trong đó, lật ra xem, ”
Bất diệt
? lại còn là Milan • Kundera? Anh sao lại có cuốn sách uyên thâm thế này chứ?”
“Hẳn là của chủ nhân ảnh chụp nha......” Thái Dương đột nhiên cũng nổi lên hứng thú, lấy lại ảnh chụp nhìn thật kỹ.
Nếu nói Thái Dương trừ bỏ máy tính thiên phú còn có công năng đặc biệt gì, thì chính là thị lực phi thường tốt. Điều này khi cậu ở phòng làm việc lúc trước, lần đầu tiên xuất bản lĩnh “Mắt thường sửa chương trình” cũng đã hiển lộ. Cho nên cậu rất nhanh liền phát hiện trong ảnh chụp có một chi tiết mấu chốt.
“Eh? Sư huynh, anh xem, phía sau còn có một người nữa, thế nào mà nhìn giống anh ghê há?”
Quách Minh Viễn dưới chỉ điểm của Thái Dương, thấy được một bóng người mặc quần bò sơ mi trắng, rất xa phía sau ba người kia. Địa điểm trại hè lúc trước của bọn họ là ở Thượng Hải, bối cảnh ảnh chụp đúng là mang dấu hiệu của ngoại than cùng Phương Đông minh châu tháp. Mà bóng áo sơ mi trắng cũng đưa lưng về phía ống kính, nhàn tản dựa vào chỗ rào chắn, trông về con sông Hoàng Phố xa xa. Bởi chụp ảnh tại nơi thắng cảnh, khó tránh khỏi sẽ chụp vào một ít người qua đường, cho nên ban đầu Quách Minh Viễn cũng không có chú ý tới, nhưng hiện tại Thái Dương nhắc nhở liền xem lại kỹ càng, người mặc sơ mi trắng cũng có khả năng là chính mình!
Bến Thượng Hải và tháp truyền hình Phương Đông Minh Châu.
Thái Dương thấy Quách Minh Viễn nhìn chằm chằm ảnh chụp nửa ngày, hàng mày lại chầm chậm nhíu lại, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Anh cảm thấy...... Tấm ảnh này hình như có điểm nhìn quen mắt...... Nhưng không nhớ nổi đã nhìn thấy ở đâu nữa.”
“Phỏng chừng là lúc trước bạn học của anh cố ý tặng cho anh, lại thêm trùng hợp thú vị a, vừa vặn chụp cả anh vào. Cất vào lưu làm kỷ niệm đi ạ!”
Quách Minh Viễn hơi gật đầu, yên lặng đem ảnh chụp cất đi.
Buổi tối lúc lên giường nằm Cố Văn Vũ vẫn chưa trở về, Thái Dương nhắn tin cho hắn hỏi:
Hôm nay đàm phán như thế nào? Khi nào thì trở về?
Cố Văn Vũ một lát sau mới gửi tin đáp lại cậu:
Đang trên tàu điện ngầm, sắp đến nhà rồi.
Thái Dương cảm thấy Cố Văn Vũ mỗi ngày chạy tới chạy lui như vậy quá khổ cực, sau này nghiệp vụ công ty càng ngày càng nhiều, cứ chạy đi như vậy cũng không được, liền nhắn tin nói:
Lão tổng à, cần lái xe không? Tôi đây thân thể khỏe mạnh không bệnh khó nói, tướng mạo đoan trang, tính tình ôn hòa, có được không?
Ông tổng (cách gọi tôn kính đối với những vị lãnh đạo cao cấp trong quân giải phóng Trung Quốc)
Cố Văn Vũ rất nhanh liền đáp:
Muốn, hiện tại đã rất muốn.
Thái Dương tim đập nhanh mấy nhịp, lại nhắn thêm nói:
Muốn người, thì phải theo tôi về nhà ăn tết nha!
Lần này, Cố Văn Vũ hơi lâu một chút mới đáp trả:
Được, về nhà với em.
......
Thái Dương cuối cùng vẫn là không đợi nổi đến lúc Cố Văn Vũ trở về đã lăn ra ngủ, bất quá trước khi ngủ cậu đã nghĩ được một chủ ý. Nếu Quách sư huynh muốn xuất ngoại, như vậy chiếc Excelle của anh sẽ không dùng đến. Cậu dự định mấy ngày này nhõng nhẽo nịnh bợ xin xỏ chút, tranh thủ mượn được chiếc xe kia của sư huynh, như vậy về sau Cố Văn Vũ đi ra ngoài làm ăn còn có xe chuyên dụng. Cố Văn Vũ không thể lái, thì chính cậu sẽ lái, đến lúc đó thăng chức thành lái xe riêng, Cố Văn Vũ đi đến đâu theo đến đó, như thế sẽ không phải lo lắng đám khách hàng nữ có ý đồ với hắn.
Không nói đến ý muốn của Thái Dương có thực hiện được hay không, thời gian ba ngày cũng trôi qua phi thường nhanh. Cơ hồ chớp mắt, mấy chú IT đã liền đứng tại đại sảnh sân bay quốc tế thủ đô, cùng hân hoan đưa tiễn Quách Minh Viễn khát khao giấc mộng du học nhiều năm thoát ly khỏi lòng tổ quốc mẫu thân, tiến về nước Mỹ. Dùng lời của chính Quách sư huynh mà nói, anh rốt cục đã kịp thời trước cửa ải ba mươi tuổi đột phá bước khỏi biên giới, bởi vậy, không còn luyến tiếc gì nữa, nên lần đưa tiễn này cũng không có gì phải thương cảm như thế.