Bộ dáng chị họ Thái Dương cùng Thái Dương có vài phần tương tự, cũng là mỹ nhân thanh tú xinh đẹp. Mái tóc đen dài thẳng mềm mại buông trên vai, mặc áo len cao cổ màu trắng chiết eo, phía dưới là quần da màu đen bó sát thân, dáng người cao gầy, cử chỉ ôn nhu, rất có phong độ thục nữ. Thời điểm Thái Dương cùng Cố Văn Vũ bước vào, chị họ đang ngồi bên bàn trà phòng khách gọt táo.
Vẻ mặt mẹ Thái Dương hớn hở đón Cố Văn Vũ vào, so với thấy thằng con ruột nhà mình còn thân thiết hơn, mở miệng gọi một tiếng “Tiểu Vũ”, chính chủ Thái Dương ngược lại bị một cước đuổi đến phía sau cửa.
“Nào nào, dì giới thiệu cho cháu một chút, đây là chị họ của Dương Dương, đang công tác ở thành B, là biên tập trong tòa soạn báo.” Nói xong, mẹ Thái Dương mẹ liền cười tủm tỉm vẫy chị họ lại, “Nào, tiểu Nhu a, đến chào hỏi bạn của Dương Dương đi.”
“Xin chào, tôi tên Thái Nhu.” Chị họ bỏ táo xuống, dùng khăn lau lau tay, đứng lên rất thanh nhã vươn một bàn tay về phía Cố Văn Vũ, lộ ra nụ cười long lanh.
“Tôi là Cố Văn Vũ.” Cố Văn Vũ cũng chìa tay, cùng chị họ lễ độ bắt tay một cái.
Mẹ Thái Dương một bên khấp khởi mừng nhìn, nhìn thế nào cũng cảm thấy hai đứa trai tài gái sắc này đúng là trời đất tác thành, đang cân nhắc để bọn họ ở riêng trong chốc lát, ai ngờ thằng con nhà mình cư nhiên không thức thời đã chạy đến làm bóng đèn, còn muốn tiếp cận bảo chị họ gọt táo cho nó ăn. Vì thế vội vàng một tay kéo người trở về, một bên đẩy thằng ngốc này vào phòng trong một bên không quên mặt mày hiền hậu quay đầu lại nói với chị họ: “Tiểu Nhu a, con trước cứ ngồi nói mấy câu cùng tiểu Vũ đi, ông bà nội Dương Dương đã lâu không gặp nó, để nó vào chào hỏi trước đã nha!”
“Ai, con biết rồi ạ, bác gái.” Thái Nhu ngọt ngào cười đáp lại, sau đó mời Cố Văn Vũ ngồi xuống sô pha, cầm lấy quả táo đã gọt một nửa tiếp tục gọt, mà Thái Dương tha thiết quay đầu lại liếc nhìn bóng dáng Cố Văn Vũ một cái cuối cùng, liền bị mama áp giải đi.
“Cố tiên sinh là đang công tác tại thành B? Cùng làm mảng máy tính giống như Thái Dương sao?” Thái Nhu cong khóe miệng mỉm cười, rũ mắt, đem quả táo đã gọt xong cắt thành khối bỏ vào khay đựng trái cây, dùng mấy cây tăm cắm lên trên, thi thoảng ngẩng đầu liếc nhìn Cố Văn Vũ một cái.
“Vâng.” Cố Văn Vũ thản nhiên lên tiếng, so với lúc Thái Dương mẹ ở đây khi nãy lạnh nhạt hơn chút.
Hai người ngồi trong chốc lát, đơn giản hàn huyên vài câu, Cố Văn Vũ liền đứng dậy, nói muốn vào đi chào hỏi các vị trưởng bối, Thái Nhu cũng bưng khay đựng trái cây đứng lên, cùng Cố Văn Vũ đi vào.
Ông bà nội, chú hai cùng cô út của Thái Dương vốn đang ở buồng trong chơi mạt chược. Sau khi Thái Dương vào hai ông bà cũng không còn tâm tư chơi nữa, kéo tay đứa cháu thông minh hỏi han ân cần, luôn miệng nói cậu gầy, đau lòng không chịu được. Chú hai cùng cô út ở bên trêu ghẹo, hỏi Thái Dương có phải đã kết giao bạn gái hay không.
Đợi khi Cố Văn Vũ cùng Thái Nhu tiến vào, trước mắt mọi người đều sáng ngời, liên tục khen Cố Văn Vũ tuấn tú lịch sự, thời điểm biết được tự thân Cố Văn Vũ ở bên ngoài mở công ty, lại càng nhìn hắn với cặp mắt khác hẳn. Bởi vì lúc trước Thái Dương sợ người trong nhà lo lắng, cũng không có để cho bọn họ biết bản thân đã rời khỏi Thiên Độ, cho nên bọn họ chỉ coi Cố Văn Vũ là bạn của Thái Dương, cũng không biết Thái Dương là đang làm việc chỗ hắn.
Trong lúc cười nói, Thái Dương cẩn thận quan sát, chỉ thấy Cố Văn Vũ thủy chung thần thái tự nhiên, đối với trưởng bối khiêm tốn lễ độ, đối với chị họ Thái Dương cũng ôn hòa khách khí, nhưng nụ cười rõ ràng không nhiều như lúc ở bên cậu, vì thế thập phần vừa lòng.
Thái Nhu đứng bên người Thái Dương, ôn nhu sờ sờ đầu cậu, nói: “Dương Dương, cùng chị vào phòng em chút đi, chị có mang chút đồ cho em nè.” Nói xong, còn nháy mắt mấy cái với Thái Dương, càng thêm quyến rũ động lòng người. Thái Dương nhìn nhìn chị họ, “Vâng” một tiếng, có chút không tình nguyện đứng lên, đi theo cô đi ra ngoài.
Chị em hai người một trước một sau tiến vào phòng Thái Dương.
“Mẹ nó, làm bà đây mệt chết! Vờ vịt cả một ngày, cái miệng tao sắp mẹ nó vì cười mà co giật rồi!” Nháy mắt cửa phòng đóng lại, nụ cười mỉm hoàn mỹ Thái Nhu thủy chung bảo trì ở trên mặt kia rốt cục đổ sụp, phiền táo kẹp tóc lại, đặt mông ngồi dí lên ghế xoay của Thái Dương, đạp dép lê, đem hai chân đặt lên trên bàn học của Thái Dương.
Thái Dương lưng dựa cửa, vô cùng bình tĩnh nhìn chị họ trong một giây đồng hồ đại biến thân.
Chị họ hất hất cằm, ra lệnh nói: “Đi, lấy túi chị đem lại đây.”
“Chị, lại muốn hút thuốc trong phòng em a......” Thái Dương chậm chạp nói, nét mặt hiện vẻ bi phẫn, ủy khuất cùng không cam lòng.
Ánh mắt chị họ nâng lên, ánh mắt nữ tính ở trước mặt trưởng bối còn vô cùng ôn nhu động lòng người lúc này trở nên sắc bén vô cùng, lạnh như băng đảo qua bên Thái Dương. Thân thể Thái Dương tức khắc run rẩy, lập tức vui vẻ nịnh nọt đi lấy túi xách cho cô, sau đó lại vui vẻ nịnh nọt từ trong túi lấy ra bao thuốc lá dành cho nữ, ngay cả bật lửa cũng chuẩn bị tốt.
Hai ngón tay Thái Nhu kẹp thuốc, động tác đánh lửa thành thục, có mang vẻ tuấn mỹ của đàn ông, cô rít điếu thuốc thật sâu, thả lỏng ngửa người tựa lưng vào ghế ngồi, đem thuốc cùng bật lửa quẳng vào túi, đưa cho Thái Dương.
Thái Dương tiếp nhận túi, nhìn chị họ nhà mình ở nơi nào nuốt mây phun khói, vẫn là nhịn không được nói: “Chị, hút thuốc đối với thân thể không tốt, hơn nữa là con gái, làn da sẽ nhanh lão hóa á!”
“Mẹ nó ít nói nhảm đi!” Thái Nhu nhấc chân khẽ đạp lên người Thái Dương, “Sao một năm không gặp, mà mày dông dài như bà già thế!”
“Còn nữa nói thô tục vậy không tốt đâu! Nhất là con gái! Cẩn thận có ngày lộ tẩy trước mặt chú thím hai cho coi!” Thái Dương bị đạp liền chuồn đi cất túi, quay về ngồi xếp bằng trên giường mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn chị họ hung hãn nhà mình.
Thái Nhu không để ý tới cậu, tay cầm thuốc tìm tờ giấy nháp, gấp hai ba cái thành hộp đựng rác, lại rít mấy miệng thuốc, gõ tàn vào bên trong, liếc Thái Dương một cái, không gợn sóng hỏi: “Mày cũng cái gã tên Cố Văn Vũ kia, đã lên giường chưa? Mày là đứa bị đè hở?”
Thái Dương vừa nghe xong suýt nữa phun máu, thiếu chút nữa liền phát loạn, cật lực để cho bản thân trấn định xuống, lắp bắp nói: “Đùa..... đùa gì thế chứ?!”
Thái Nhu hừ lạnh một tiếng, giễu cợt nói: “Chị mày làm phóng viên chiến trường nhiều năm như vậy, thời gian lăn lộn cùng đám binh sỹ ấy cũng không tính là ngắn, sự tình này trong quân đội thấy cũng nhiều lắm! Coi bộ dạng mày hiện tại lẳng v ra, giữa hai đứa mày rõ rành rành là đó điểm mèo mỡ!”
Thái Dương muốn phát cuồng: “Em lẳng hồi nào chứ?!”
Thái Nhu duỗi tay, tiếp tục hút thuốc, gạt tàn, sau đó lại hỏi: “Thế nào, nguyên lai mày là đồng tính luyến ái hả?”
“Chị mới là đồng tính luyến ái ấy!”
Thái Nhu gật đầu, “Cũng đúng, hành vi đồng giới cũng không tương đương với đồng tính luyến ái, nữ giới trong ngành IT không nhiều lắm, có đôi khi kích thích lên cũng muốn tìm người giải quyết một chút. Giữa anh em với nhau cũng không phải không thể tương trợ lẫn nhau, loại hiện tượng này ở trong quân đội cùng trong ngục giam đặc biệt càng phổ biến, về mặt lý luận gọi là......”
“Ngừng!” Thái Dương hoàn toàn phát điên, “Chị quá đáng rồi đấy!”
Thái Nhu cũng ý thức được bệnh nghề nghiệp của mình lại tái phát, ra hiệu xin lỗi.
Thái Dương tâm nghĩ chung quy là không thể gạt được bà chị có lối suy nghĩ nghịch thiên này của cậu, chẳng thà thẳng thắn, cũng coi như tìm một người dốc bầu tâm sự, liền nói: “Em...... em kỳ thật cũng không phải là thích đàn ông, chỉ..... chỉ có đối với mình cậu ấy thôi.”
“Mình hắn ta? Nói cách khác không có hắn, vẫn là có thể thích con gái hả?”
Thái Dương nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
“Ừm...... Nói cách khác, chỉ cần hắn biến mất khỏi thế giới này, mày vẫn là có thể sống cuộc đời của người bình thường......” Tay Thái Nhu kẹp thuốc gãi gãi cằm, mắt nheo lại một chút.
“Ngừng ngừng!” Thái Dương bị ánh mắt chị họ làm sợ tới mức tóc gáy dựng thẳng, “Chị không phải là lại có ý tưởng kỳ quái gì đấy chứ!”
Thái Nhu sững người, ngay sau đó ha ha ha cười gượng, tận lực bày ra vẻ mặt thuần lương vô hại, “Ai nha mày khẩn trương cái gì, tuy rằng chị bởi vì công việc, nên cũng có quen biết người ở mấy ngành nghề có phần đặc thù. Nhưng chị cũng là công dân tốt thiện lương tuân thủ luật pháp nha, chị sao lại có ý tưởng kỳ quái chứ, mày nói coi, đúng không?” Chớp mắt.
Thái Dương: “......”
“Được rồi, chị biết mà.” Thái Nhu cong chân bắt chéo, lại nghiêng đầu gạt tàn thuốc, “Mấu chốt là phải nghĩ biện pháp để thông báo cho người trong nhà. Chị đến lúc đó sẽ nghĩ biện pháp giúp mày, đừng hoảng hốt.”
“Chị......” Thái Dương cảm động đến hai mắt rưng rưng, vô cùng thâm tình nhìn chị họ nhà mình.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Thái Nhu thần sắc biến đổi, nhanh như chớp từ ghế trên nhảy xỏ dép lẻn đến bên người Thái Dương, lấy một đầu thuốc một phen nhét vào miệng Thái Dương, một loạt động tác hoàn thành thành thục lưu loát.
Mẹ Thái Dương đẩy cửa ra, khuôn mặt vốn đang cười mỉm nháy mắt tối đen: “Thằng ranh chết tiệt! Lại trộm hút thuốc! Muốn ăn đòn a!”
Vẻ mặt chị họ đoan trang, cưng chiều nhìn em họ mình, ôn nhu nói: “Đều do con cả, không nỡ thấy Dương Dương nghiện thuốc lá, trộm lấy thuốc cho nó. Bất quá bác gái cứ yên tâm, đây là thuốc đặc chế do con nhờ bạn bè mua riêng cho, không gây hại cho thân thể, sau này hút dần là có thể cai nghiện được.”
Thái Dương: “......”
Mẹ Thái Dương luôn miệng nói đã khiến Thái Nhu hao tổn tâm trí, sau đó lại mắng Thái Dương mấy câu, mới gọi bọn họ đi ăn cơm tất niên.
Sau khi mẹ Thái Dương đi rồi, Thái Dương phi phi phi mà đem đầu thuốc nhổ ra, phẫn hận nhìn chị họ, dùng ánh mắt nói: “Từ nhỏ đến lớn gánh cho chị bao nhiêu tiếng thối rồi! Chị nói coi!”
Thái Nhu cười tủm tỉm sờ sờ đầu cậu, cũng dùng ánh mắt hồi đáp: “Nhãi ranh muốn chết hở! Ngoan ngoãn chút đi! Dám hé lộ một chữ bà đây sẽ đá bay mày!”
Đêm trừ tịch, trên TV theo thường lệ chiếu chương trình mừng xuân của CCTV, một bữa cơm tất niên ăn đến vui vẻ ấm áp.
Trong bữa ăn, bà nội Thái Dương nhìn cháu gái ngoan mặt đẹp như tranh vẽ, đột nhiên hỏi: “Tiểu Nhu a, các cháu làm biên tập không phải mỗi ngày đều ngồi văn phòng hay sao, thế nào mà lại đen hơn a?”
Thái Nhu đang uống canh sặc một ngụm, Thái Dương ở bên cạnh cười đến vui sướng khi người gặp họa, thuận tiện trộm gắp một miếng sườn lợn vào bát Cố Văn Vũ. Thái Nhu sau khi khôi phục trấn định cười nói qua loa lấy lệ, khi người nhà không chú ý uy hiếp liếc xéo Thái Dương một cái, người kia theo bản năng rụt về bên Cố Văn Vũ. Cố Văn Vũ nhìn Thái Dương, lại nhìn nhìn chị họ cậu, thần kinh căng thẳng kéo căng một đêm rốt cục trầm tĩnh lại, ở dưới bàn nhẹ nhàng cầm tay Thái Dương.
Sau bữa cơm, các trưởng bối vừa vặn gom thành hai bàn chơi mạt chược, Cố Văn Vũ, Thái Dương cùng Thái Nhu ba người thì tại phòng khách chơi đấu địa chủ, thi thoảng lại chê bôi chương trình tân xuân. Đến mười một giờ, mẹ Thái Dương tại phòng khách mở ra một chiếc bàn tròn lớn, ngoại trừ hai vị lão nhân, tất cả thành viên gia đình đều kêu loạn làm thành một vòng, bắt đầu bao sủi cảo, chuẩn bị cho chuông báo năm mới.
Đấu địa chủ: Trò chơi dành cho người chơi bộ bài poker ( lá gồm cả Joker), bên là địa chủ, bên là người chơi còn lại. bên đấu với nhau, bên nhau hết bài thì chiến thắng
“Vì cái gì lại bọc hạnh nhân bên trong?” Cố Văn Vũ hỏi.
“Vốn là nên bọc đồng tiền, nhưng mà cảm thấy được không vệ sinh, liền dùng hạnh nhân thay thế.” Thái Dương một bên thuần thục nặn sủi cảo một bên giải thích, “Theo thông lệ nhà tớ, tổng cộng phải bọc sáu cái, ăn được nhân hạnh nhân này một năm sẽ có vận khí tốt siêu cấp!”
Rốt cục, bắt đầu đếm ngược đến mười hai giờ, tiếng chuông tân niên gõ vang, mọi người chúc nhau cát tường xong, sủi cảo nóng hôi hổi múc khỏi nồi, lịch âm nghênh đón một năm mới.
“Oa! Cố Văn Vũ, cậu cư nhiên ăn được hạnh nhân nha! Không được không được, cậu cho tớ đi!” Thái Dương nói xong liền muốn đoạt sủi cảo trong bát Cố Văn Vũ, bị mẹ Thái Dương lấy chuôi muôi gõ một phát.
“Ranh con, đừng càn quấy!”
Thái Dương ôm đầu hắc hắc cười, trộm liếc Cố Văn Vũ, Cố Văn Vũ cúi đầu nhìn sủi cảo cắn một nửa, bên trong cất giấu viên hạnh nhân chắc nịch, ánh mắt dời về phía Thái Dương. Thái Dương chột dạ cười cười, hướng hắn làm khẩu hình phát âm: Buôn bán thịnh vượng! Khóe miệng Cố Văn Vũ cong lên, ăn nốt miếng sủi cảo bao bọc hạnh phúc này.
Cùng lúc đó, Thái Nhu đã muốn tao nhã nuốt hết hai mươi mấy cái sủi cảo, vẫn không thu hoạch được gì, cuối cùng chỉ có thể đỡ hông thối lui đến góc không người, nguy hiểm híp mắt nhìn Thái Dương. Thái Dương le lưỡi làm mặt quỷ với nàng. Chị họ đại nhân thừa dịp người nhà không chú ý, liền dựng thẳng ngón giữa lên với cậu.
Ăn xong sủi cảo đón giao thừa, thân thích đều trở về nhà mình. Mẹ Thái Dương lại vạn phần thấy có lỗi nói với Cố Văn Vũ rằng trong nhà không rộng, chỉ có thể ủy khuất hắn cùng Thái Dương chen chúc trên một cái giường, Cố Văn Vũ lại thành khẩn mà lễ phép tỏ vẻ không có vấn đề gì phiền toái dì. Cuối cùng, sau khi mẹ Thái Dương bắt Thái Dương hết lần này đến lần khác thề tuyệt đối không ức hiếp tiểu Vũ người ta ngủ sàn nhà, mới rốt cục bỏ lại hai người an tâm đi ngủ.
Tắm rửa xong xuôi, Thái Dương đóng cửa phòng, khóa lại, nhào lên Cố Văn Vũ, đem người ấn ngã lên giường.
“Nói nói nói, cậu không phải là vừa ý chị tớ chứ! Hả?” Thái Dương đặt ở trên người Cố Văn Vũ hung tợn hỏi.
“Không có, chính là lo lắng chị họ em hiểu lầm mà thôi.”
“Phi phi phi, cậu tưởng rằng chị tớ sẽ vừa ý cậu chắc? Nói cho cậu hay, trên thế giới này cũng chỉ có tớ được vừa ý cậu thôi! Biết chưa! Ngoại trừ tớ, không ai muốn cậu hết!”
“Ừ.”
“Ừ cái gì mà ừ!” Thái Dương cúi đầu dùng sức hôn lên môi Cố Văn Vũ, “Cậu nói xem! Vì cái gì lại không vừa ý chị tớ? Chị tớ muốn diện mạo có diện mạo, muốn tài hoa có tài hoa, lại còn là nữ giới, bộ dạng cũng khá giống tớ, như thế nào lại không vừa mắt hở? Nói không vừa mắt á, tớ không tin!”
Cố Văn Vũ ôm lấy eo Thái Dương, nghiêng người, đưa cậu đè ngược xuống, cắn lỗ tai cậu nói: “Bởi vì cô ấy không tên là Thái Dương.”
Thái Dương mặt đỏ, ôm chặt lấy Cố Văn Vũ, tay không thành thật ở trên người hắn sờ tới sờ lui.
Hô hấp Cố Văn Vũ cứng lại, vội bắt lấy tay Thái Dương, “Hôm nay là ở nhà em, không thể làm.”
Thái Dương nản lòng, bĩu môi oán giận: “Nghẹn muốn chết.”
Cố Văn Vũ đem người ôm vào trong ngực, hôn hai má cậu, “Ngủ đi, sáng mai sẽ có người đốt pháo, ồn lắm.”
Bởi vì ban sáng ngủ có phần nhiều, Thái Dương ở trên giường lăn đến lăn đi ngủ không nổi, mãi đến rạng sáng hai giờ hơn mới mơ màng. Vừa muốn đi vào giấc mộng, chẳng ngờ, di động lại tại lúc này thình lình vang lên.