Mất xe đạp, Hoa Kỳ Nhiên cũng thật hết cách... Đành phải đi xe bus để về nhà. Cố Tu Mạnh đứng ở bên đợi chờ cùng cậu.
Hoa Kỳ Nhiên nhìn nam nhân ngốc, ánh chiều tà chiếu xuống, phản phất lên khuôn mặt góc cạnh, cùng sống cao thẳng tấp còn hơn cả giới tính tác giả của chàng trai họ Cố khiến cho một kẻ ngốc trong vài giây bỗng thành soái ca.
Hoa Kỳ Nhiên trộm nghĩ.
" Nếu cậu ấy không ngốc, chắc chắn sẽ là một người đẹp trai có rất nhiều cô gái theo đuổi "
Nhưng mà vài giây trước vừa ngầu, vài giây sau kẻ họ Cố đã há miệng thật to, cho một viên kẹo mềm vào mồm nhai nhồm nhoàm. Đã vậy mắt còn mở to, hai má phồng lên nhìn Hoa Kỳ Nhiên hỏi.
" Ăn không, tớ chia cậu một nửa nhé"
" Cậu ăn đi, tớ không thích ăn kẹo"
Nói rồi, Hoa Kỳ Nhiên thầm nghĩ.
" Thôi quên đi, người ngốc thì vẫn là ngốc. Không nên ảo tưởng nhiều, nếu không sẽ mất hình tượng"
Chiếc xe bus màu vàng cuối cùng cũng xuất hiện. Hoa Kỳ Nhiên trước khi bước lên xe còn không quên dặn Cố Tu Mạnh.
" Đi về cẩn thận nhé, ngày mai gặp lại"
" Ưm...ưm... Mai gặp lại"
Cửa xe buýt đóng lại, tuyến đường phía trước chạy dài. Một kẻ khuất xa sau ô cửa kính, kẻ ngồi trên ghế xe hôm nay vui đến lạ.
Hôm nay được về sớm, lúc xe bus đưa cậu đến trạm gần nhà mình thì Hoa Kỳ Nhiên lại mang bộ dạng lôi thôi về nhà, trông không giống một thiếu gia chút nào.
Biệt thự nhà cậu hôm nay rộng mở, mới bước vào đã thấy Lưu Điềm Điềm cùng chồng mình ngồi uống trà, Kỳ Nhiên cất tiếng.
" Cha... Mẹ, con về rồi"
Hoa Kiện Minh nhìn bộ dáng của con trai liền nổi hứng trêu chọc.
" Aizzz... Nay tập làm giang hồ đánh nhau hay sao mà quần áo tả tơi thế con? Tốt... Rất tốt, rất có khí thể của nam nhi"
Lưu Điềm Điềm nhíu mày nhắc nhở ông.
" Con mình bị thế mà con nó được. Thật không hiểu ông... Không được dạy con trai mình đánh nhau, có hiểu chưa ?"
Đoạn, bà quay sang hỏi Kỳ Nhiên.
" Con trai, con đánh được bao nhiêu thằng ? Có đánh cho chúng nó mặt mũi, máu đổ tứ bề không ? Nếu đã đánh nhau phải đánh cho thật sướng tay nhé, cố lên con trai."
Hoa Kiện Minh : " Bà.... Bà.... Còn máu lửa hơn tôi nữa "
Hoa Kỳ Nhiên bất lực trả lời.
" Con không có đánh nhau, vừa rồi chạy nhanh bị ngã, còn có xe đạp bị lấy trộm nữa"
Hoa lão cha nghe chuyện mất xe đạp dường như không lấy làm lạ, vẫn bình thản nhâm nhi tách trà rồi nói tiếp.
" Mất thì thôi, xe đạp có bao nhiêu lắm đâu? Mai ta cho người lái ô tô đưa con đến trường. Nhưng mà làm sao lại để cho ngã thành bộ dạng này thế kia?"
" Vừa nãy đuổi theo một người bạn, không may bị vấp ngã"
" Chà....theo tình, tình chạy hả con?"
Hoa Kỳ Nhiên cảm thấy lời nói này.... Nó không đúng cũng không sai, cậu còn chưa kịp giải thích thì mẹ cậu đã nói.
" Không sao, theo đuổi con gái nhà người ta rất khổ cực. Ngày xưa cha con theo đuổi mẹ còn bị mấy con chó của ông ngoại đuổi cắn, chừng này không sao... Không sao cả... Cố lên con trai "
Hoa Kỳ Nhiên cảm thấy không từ nào để diễn tả nhị vị phụ huynh nhà mình nữa, cho nên cậu chọn cách bỏ vào trong nhà tắm rửa sạch sẽ rồi thay đổi quần áo.
-------------
Qua ngày hôm sau, Hoa Kỳ Nhiên quả thực được xe ô tô của nhà mình đưa đón, cậu đến trường với bao ánh mắt ngưỡng mộ học sinh. Không ai không nhìn cậu.
Hoa Kỳ Nhiên vừa đặt cặp sách vào chỗ ngồi đã nhanh di chuyển sang lớp kế bên, lúc cậu mở cửa lớp... Câu đầu tiên chính là hỏi.
" Trịnh Tử An đã đến chưa?"
Mắt thấy nam thần của trường xuất hiện, cô bạn của Tử An liền lay động cô nàng nói nhỏ.
" Kìa... Cậu ấy đến tìm cậu kìa.... Hôm nay đến đây chắc là đã hối hận vì không đồng ý quen cậu chứ gì, muốn theo đuổi lại ngay từ đầu sao ?"
Trịnh Tử An không nói gì, cô nàng chỉ mỉm cười hất tóc ra đằng sau chờ đợi Kỳ Nhiên.
Hoa Kỳ Nhiên sắc mặt vẫn nhu hòa đi đến trước mặt cô nàng, trước bao nhiêu ánh mắt của bạn bè lớp mình và lớp bạn. Kỳ Nhiên lấy trong túi ra một cái dũa để trên bàn, không nhanh không chậm nói.
" Tặng cậu cái dũa về dũa lại cái nết, khi nào cái nết cậu đẹp như móng tay đã làm thì hãy nhìn mặt tớ. Đừng vu oan, hay đặt điều cho một ai đó... Người bị nhược trí họ ngây thơ, rất dễ bị tổn thương. Cậu là một người có trí óc bình thường lại đi lừa một người ngốc, chẳng lẽ cậu không muốn bình thường nữa à ?"
Hoa Kỳ Nhiên nói đủ to cho mọi người cùng nghe, Trịnh Tử An mất mặt gần như sắp khóc trả lời.
" Cậu... Cậu có ý gì ?"
Hoa Kỳ Nhiên vẫn cười lịch sự quay lưng bỏ đi, trước khi rời khỏi lớp còn không quên nói.
" Người bình thường sẽ hiểu lời tớ nói có ý gì. Còn nữa... Nếu cậu dám lừa gạt Cố Tu Mạnh, làm cậu ấy buồn hoặc cậu ấy khóc thì cũng đừng trách tớ"
Một câu dứt khoát, Hoa Kỳ Nhiên ngẩng cao đầu bước đi trước bao nhiêu ánh mắt của mọi người, để lại một Trịnh Tử An òa khóc nức nở như bị ai ức hiếp vậy..