Qua buổi sáng hôm sau khi đến trường, mọi người trong lớp đều nhìn chằm chằm Hoa Kỳ Nhiên không rời mắt, các bạn nam còn không ngừng vỗ vai cậu nói.
" Hoa Kỳ Nhiên, cậu quả là cao thượng. Cư nhiên một nam thần thế mà lại biết yêu rồi sao ?"
Có nam sinh khác lại nói.
" Chắc những người theo đuổi cậu tiếc lắm nhỉ ?"
Có kẻ còn ôm đầu, khổ sở làm ra vẻ tiếc thay cho Hoa Kỳ Nhiên mở miệng.
" Tớ không ngờ người đẹp trai như cậu mà gu lại dễ dàng như vậy. Nói tớ nghe xem, có phải yêu kẻ ngốc khiến cậu bực bội lắm không ?"
Hoa Kỳ Nhiên nhìn xung quanh lớp học, vẫn chưa hiểu đầu đuôi gì. Chỉ có thể nghi hoặc hỏi.
" Các cậu làm sao vậy? Những lời mọi người nói tớ thật sự không hiểu ?"
Mọi người vẫn mang một vẻ thở dài nhìn cậu, ánh mắt thương hại kiểu như.
" Bọn tớ hiểu, bọn tớ hiểu mà. Haizz người si tình như cậu chắc không thể bỏ người ta được rồi"
Hoa Kỳ Nhiên nhìn mọi người một lần nữa rồi lắc đầu, quyết định không thèm chú ý bọn họ. Cứ thế cúi đầu vào sách.
Từ Hoa ôm một đống bánh kẹo đặt lên bàn, sau đó đưa mặt sát đến lỗ tai của Kỳ Nhiên hỏi nhỏ.
" Này Kỳ Nhiên, cậu có người yêu rồi sao?"
Hoa Kỳ Nhiên ngơ ngác trả lời.
" Hả ? Người yêu gì? Tớ làm gì có người yêu ?"
Từ Hoa tỏ vẻ không tin, nghi hoặc tiếp tục chất vấn.
" Vậy cậu Tu Mạnh là thế nào? Hôm qua Cận Viễn lớp mình đi khu mua sắm thì bắt gặp cảnh hai người ôm nhau thắm thiết ở quán kem ? Chuyện này là sao? Cậu thích Tu Mạnh hả ?"
" Vậy từ nãy đến giờ mọi người nhìn tớ là vì chuyện này sao?"
" Đúng vậy!"
Hoa Kỳ Nhiên dường như hiểu ra mọi chuyện liền quay sang giải thích rõ.
" Này, tớ với Tu Mạnh không có chuyện gì đâu. Các cậu đừng nhìn tớ nữa, mau về chỗ ngồi đi"
Mọi người đều về chỗ ngồi của mình, dĩ nhiên... Vẻ mặt vẫn là.
" Có quỷ mới tin lời cậu này ấy"
Từ Hoa hì hục ngồi vào chỗ của mình, cô nhìn lấy bạn học họ Hoa, vẫn không tin mà hỏi.
" Này, có phải cậu có cảm tình với Tu Mạnh không ?"
Hoa Kỳ Nhiên đặt cuốn sách xuống, quay đầu mang theo vẻ mặt buồn cười nhìn cô trả lời.
" Cậu đấy, lại suy nghĩ lung tung cái gì? Tớ với Tu Mạnh chỉ là bạn bè thôi, cậu ấy còn nhiều điều thiếu xót nên tớ muốn giúp "
Từ Hoa bĩu môi không tin, tiếp tục chất vấn.
" Hứ, cậu lừa con nít chắc. Bạn bè mà cái gì ngon cũng để dành cho Tu Mạnh à? Bạn bè mà ngày nào cũng đứng giữa trường ôm ôm ấp ấp à? Bạn bè mà đi mua sắm cũng ôm nhau sao? Nói tớ nghe xem, hai người đang yêu nhau đúng không ?"
Hoa Kỳ Nhiên cảm thấy mấy lời này nói làm sao mà đúng đến vậy, cậu chỉ có thể đành cười trừ đáp.
" Tại vì Tu Mạnh rất ngốc, tớ... Tớ muốn đối tốt với cậu ấy thôi".
Từ Hoa nhíu mày, cuối cùng lại nói tiếp để thử lòng anh.
" Vậy trong cặp cậu có nhiều kẹo như thế, chia cho tớ một ít đi. "
Hoa Kỳ Nhiên ôm cặp, trợn mắt trả lời.
" Không được, cái này để cho Mạnh Mạnh, cậu không được ăn"
Cô nàng xì một tiếng khinh thường, chốt hạ một câu.
" Đấy... đấy, cái gì cũng Tu Mạnh mà còn chối à ? Hứ"
" Tớ... Tớ..."
" Tớ, tớ cái gì. Vào lớp rồi kia, mau học nhanh rồi còn đi tìm Tu Mạnh đi"
Từ Hoa nổi ý xấu trêu chọc Hoa Kỳ Nhiên khiến cậu đỏ mặt, vội cầm bút giả vờ viết viết.
Từ Hoa nhìn dòng chữ cậu viết xong ánh mắt khinh thường.
" Đấy, đến cả việc viết cũng lú lẫn, cậu ghi cả họ tên Cố Tu Mạnh vào bài tập luôn rồi kìa"
Hoa Kỳ Nhiên : "..."
----------
Sau buổi tan học, Hoa Kỳ Nhiên vẫn theo thường lạ đi xuống dưới sân trường gặp một ai đó. Lúc đi, cậu không ngừng nghĩ đến câu nói của Từ Hoa.
" Mình quả thật thích Tu Mạnh sao? Vì cái gì mình lại để ý đến cậu ấy nhiều đến như vậy? Rõ ràng là hai người không quen biết mà, cớ gì mình phải lo lắng người ta. Còn lại nhớ nhung người ta nữa chứ? Thật sự bị rung động rồi sao?"
Hoa Kỳ Nhiên vừa đi vừa nghĩ, mãi đến khi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc với ngẩng đầu lên.
" Nhiên Nhiên, tớ này.... Là tớ này, cậu đã thấy tớ chưa hả?"
Ánh chiều tà khẽ rọi lên mái tóc của Cố Tu Mạnh, nụ cười anh vẫn ngây ngô đến đáng yêu. Hôm nay lại còn chịu mặc đồ do cậu mua khiến cho Kỳ Nhiên thích đến mỉm cười. Cậu vừa đi đến vừa thầm nghĩ.
" Thôi kệ, miễn mình vui là được. Thích ai không quan trọng, miễn mình hạnh phúc không đau buồn thì mọi thứ đều ổn...mà Mạnh Mạnh ngốc cũng đáng yêu lắm chứ"