Hoa Kỳ Nhiên cũng không hiểu sao mình lại có thể đạp về nhà, đầu óc cậu lúc đi trên đường hầu như bị rỗng tuếch, não bộ không thể hoạt động hay nghĩ ngợi được gì nữa. Trong đầu chỉ có đúng một suy nghĩ vang vọng.
" Cố Tu Mạnh từ chối cậu"
" Cố Tu Mạnh từ chối cậu"
" Cố Tu Mạnh từ chối cậu"
Dòng người tấp nập qua lại, có một nam sinh trường y mặt mũi bơ phờ đạp xe trên phố. Lắm lúc, có kẻ chú ý đến khuôn mặt của cậu đều đồng loạt thương cảm.
" Chậc, áp lực học hành khiến cậu nam sinh này có vẻ rất mệt mỏi. Thật tội nghiệp, tội nghiệp"
Hoa Kỳ Nhiên ôm tâm tư của kẻ thất tình trở về nhà, cũng không quan tâm cha mẹ mình đang ngồi ở đâu, cứ thế đi thẳng lên phòng. Khóa cửa tự nhốt mình, mặc kệ mọi người hỏi thăm.
Ban đầu, Hoa Kiện Minh cùng Lưu Điềm Điềm còn đi lên gõ cửa hỏi thăm cậu, mãi một lúc vẫn không nghe được cậu trả lời, chỉ có một tiếng hét từ phòng vọng ra.
" Cố Tu Mạnh, cậu là đồ đáng ghét. Không gặp thì không gặp, tên ngốc như cậu tớ không thèm gặp nữa. Đồ ngu ngốc tên Tu Mạnh"
Nghe đến đây, Hoa Kiện Minh cùng Lưu Điềm Điềm nắm tay nhau đi xuống nhà, tự nói chuyện với nhau.
" Chuyện tình đôi trẻ, cãi nhau thôi mà. Bình thường thôi, không sao cả. Cứ kệ nó"
Thế là... Hoa Kỳ Nhiên được cha mẹ mình trực tiếp ngó lơ không để ý đến nữa, mặc cậu trên này hậm hực vì ai kia.
Về phần Tu Mạnh, đợi đến khi Hoa Kỳ Nhiên trở về liền ngồi bệch giữa nhà oa oa khóc lên, vừa khóc vừa lăn khắp nhà gào khóc thật to hệt như đứa trẻ. Mặc kệ bà mình có làm trứng muối cùng cháo trắng hay an ủi, anh cũng chỉ nức nở vừa khóc vừa gọi tên Kỳ Nhiên.
" Mạnh Mạnh không chịu đâu, Mạnh Mạnh chỉ muốn Nhiên Nhiên thôi... Oa oa... Cục cưng của Mạnh Mạnh đi mất rồi, đau chết con rồi... Oaaaa"
Khóc mãi một hồi cũng thấm mệt, Cố Tu Mạnh sau đó vừa thút thít vừa nằm giữa nhà mình ngủ. Bà anh cũng có tuổi, không thể lôi anh vào phòng được, vì vậy bà chỉ có thể lấy gối và chăn ra đắp cho đứa cháu ngốc. Sau đó... Đi vào phòng, mở một cuốn sổ tiết kiệm ra... Một tiếng thở dài vang lên trong căn phòng nhỏ đã cũ kĩ.
------------
Sang đến sáng hôm sau, Hoa Kỳ Nhiên cảm thấy có một chút giận dỗi pha thêm chút muộn phiền, lúc cậu ngồi vào ăn sáng với gia đình cũng không nói lời nào. Mãi đến lúc đi học, cậu cũng chỉ thưa bố mẹ mình một câu, rồi lại mang khuôn mặt rầu rĩ đến trường.
Lưu Điềm Điềm nhìn con trai thế cản thấy không vui, bà mở miệng an ủi con trai.
" Tuổi trẻ mà, có lúc này lúc kia. Hai đứa giận nhau mẹ hiểu... Mẹ hiểu, nếu cảm thấy nói chuyện không làm lành được thì cứ xông vào đấm nhau vài cú. Ắt hẳn đánh nhau xong sẽ làm lành đó con trai, cố lên con nhé! Đấm cho mạnh vào "
Hoa Kiện Minh trong đầu suy nghĩ :
" Người này là ai? Tôi không quen người này? Vợ mình không có ngáo đá"
Hoa Kỳ Nhiên : "...."
---------
Hoa Kỳ Nhiên mang thần thái ủ rũ đến trường, cả đêm hôm qua không ngủ làm hai mắt cậu thâm quầng, tóc hôm nay cũng quên chải... Mặt mũi không khác gì đưa đám.
Ngay cả cặp sách đeo trên vai cũng thấy nặng, cậu chậm chậm bước đi khiến cho không biết bao nhiêu người ngoái nhìn. Tất cả đều cùng chung một ý nghĩ.
" Hôm nay nam thần mang theo vẻ lộn xộn cũng thật có cá tính, quả nhiên là cực phẩm"
Dĩ nhiên, bọn họ không hiểu là nam thần của trường thật ra là bị thất tình tự hành hạ bản thân. Nếu như họ biết được sự thật... Chắc có lẽ cảm thấy khâm phục người đã từ chối Kỳ Nhiên.
Mà lỡ như bọn họ biết được chân tướng người từ chối Kỳ Nhiên lại là kẻ ngốc hay đứng ở cổng trường học... Có lẽ sẽ xỉu lên xỉu xuống tám lần vẫn chưa tỉnh cũng nên.
Hoa Kỳ Nhiên mất hồn đi vào lớp học, chỗ bàn học của cậu đã xuất hiện người ngồi từ trước, Từ Hoa vẻ mặt nhìn cậu.
Kỳ Nhiên không thèm quan tâm đến cô bạn của mình, cậu ngồi xuống sau đó trực tiếp úp mặt xuống bàn.
Dường như Từ Hoa không hề buông tha cho cậu, miệng liên tục hỏi.
" Làm sao rồi? Hai người các cậu thế nào rồi? Có phải rất vui vẻ không? Hí hí... Có phải rất vui vẻ không?"
Hoa Kỳ Nhiên vội ngồi thẳng người dậy, bàn tay cậu đưa sát vào cổ của cô nàng. Vờ như đang bóp cổ bạn mình, miệng gầm gừ nói vừa đủ cho hai người nghe.
" Tớ bóp chết cậu, tớ thật sự muốn bóp chết cậu. Tớ bị người ta từ chối rồi, cậu ấy thậm chí còn không muốn gặp tớ nữa. Đồ quân sư dỏm."
" Bị từ chối thật sao?"
Từ Hoa mang vẻ mặt bất ngờ hỏi thăm, ai ngờ lại nhận được cái gật đầu từ Kỳ Nhiên.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Một giọng cười sảng khoái vang lên, Từ Hoa vừa vỗ bàn vừa cười nói.
" Nam thần cũng có ngày bị từ chối... Ha ha ha... Nghiệp quật cậu đó, năm trước cậu từ chối hoa khôi của trường, năm nay bị quật cho thê thảm"
Hoa Kỳ Nhiên trong đầu hiện lên suy nghĩ.
" Hay là đá người nay ra cửa sổ nhỉ ?"
-------------
Bên blog của tui trên facebook đang mở cuộc bình chọn xem nên cho Tu Mạnh về cuối truyện tỉnh lại hay cứ ngốc mãi thế.
Bên nào đông hơn tui viết theo bên đó, mọi người đến Cỏ Blog để bình chọn nhé, mai tui chốt kết quả nè. Yêuu!