Tại phòng ăn của gia đình nhà họ Hoa có năm người đang ngồi vây quanh một cái bàn đầy thức ăn. Trong đó có bốn con mắt đang nhìn chằm chằm về một người.
Hoa Kiện Minh cùng Lưu Điềm Điềm ánh mắt đổ dồn về phía Hoa Kỳ Nhiên, người phụ nữ uy quyền trong nhà bất ngờ hỏi .
" Hết giận nhau chưa?"
Hoa Kỳ Nhiên cảm giác như bản thân đang bị hỏi cung đành nuốt nước bọt một cái ực, nhỏ giọng trả lời.
" Hết...hết giận rồi"
Kẻ ngốc ngồi bên cạnh lập tức hùa theo.
" Hết giận, hết giận!"
Lưu Điềm Điềm nhìn Cố Tu Mạnh cười ngốc nghếch khen anh là 'con rể ngoan' sau đó lại quay sang tiếp tục tra khảo con mình.
" Yêu nhau chưa? hôn nhau chưa? Đã làm gì chưa?"
" Mạnh Mạnh yêu Nhiên Nhiên rồi, mới nãy cục cưng bảo con hôn nhưng bác gái vào phá, chưa hôn được đâu. Để dành ngày mai hôn ( ;∀;) hí hí... Trứng ngon quá ! "
Hoa Kỳ Nhiên còn chưa kịp há miệng trả lời thì người bên cạnh đã kịp cướp lời nói của cậu, sau đó còn rất tự nhiên gắp đùi gà cắn một miếng rồi đưa lên miệng cậu hối thúc.
" Nhoàm nhoàm...thịt ngon, cục cưng ăn một miếng tớ ăn một miếng "
Hoa Kỳ Nhiên đẩy đùi gà về lại cho Tu Mạnh, lắc đầu tỏ ý không ăn.
" Cậu mau ăn đi, hôm nay tớ mệt không ăn nổi mấy thứ này. Tớ chỉ có thể ăn cháo thôi"
" À... Vậy tớ ăn đây, cậu mau ăn cháo đi"
Hoa Kỳ Nhiên cười cười nhìn nam nhân ngốc ăn ngon miệng, bỗng nhiên... Cô bạn Từ Hoa đang ăn như ma đói cũng lọt vào mắt cậu.
Khóe môi Kỳ Nhiên giật giật nói.
" Này Từ Hoa, cậu ở đâu từ chiều đến giờ luôn sao?"
Từ Hoa tự nhiên bỏ miếng trứng cuộn vào miệng ăn ngon lành sau đó mới thỏa mãn trả lời.
" Ừm, đúng là như vậy. Tớ ở đây từ chiều đến giờ, dễ gì biết được nhà của đại gia như thế nào. Tranh thủ vào ăn miếng cơm xem sao, may sao hôm nay nhà tớ đi về quê cả rồi... Tớ còn tưởng tối nay mình phải ăn mì gói nữa cơ. Sao nào ? Cậu dám đuổi người đã giúp cậu đi à ? Tớ là quân sư đại tài đã giúp hai người đấy nhé!"
" Tớ đã nói gì đâu? Cậu mau ăn đi..."
Mẹ của Kỳ Nhiên có vẻ rất thích Từ Hoa cho nên thường xuyên gắp đồ ăn cho cô bạn. Mà cô gái họ Từ này cũng không biết xấu hổ là gì, một lòng một dạ ăn cơm rồi tính tiếp.
Cha mẹ của Hoa Kỳ Nhiên cũng không có ý kiến gì, thậm chí bọn họ còn tích cực gắp đồ ăn bỏ vào chén của Tu Mạnh lẫn Từ Hoa.
Thiếu gia nhà họ Hoa nhìn khung cảnh như vậy chỉ thiếu điều muốn hỏi - " Rốt cuộc ai mới là con của nhà này đây"
Từ Hoa sau khi ăn xong thì thỏa mãn rồi dắt xe đạp ra, chào mọi người rồi lon ton đạp xe về. Sự tự nhiên của cô bạn này quả thật là thượng thừa.
Trời cũng không còn sớm, Tu Mạnh còn có bà ở nhà cho nên lúc anh ăn no cũng là lúc mẹ của Kỳ Nhiên lái xe đưa anh về nhà.
Mặc dù sức khỏe vẫn chưa ổn nhưng kẻ mới yêu thường bất chấp, Hoa Kỳ Nhiên cũng không ngoại lệ... Sau khi thành đôi, cậu bất chấp ngồi lên xe đưa Tu Mạnh về nhà.
Cơ thể mệt mỏi dần xâm chiếm lấy sự tỉnh táo của Kỳ Nhiên, cậu tựa đầu vào vai Cố Tu Mạnh, an an ổn ổn nhắm mắt ngủ say, anh dùng tay vuốt má cậu như vuốt một con mèo nhỏ. Miệng anh không ngừng nói.
" Má của cục cưng thật mềm, thật thích... Nhìn yêu ơi là yêu, cực kì yêu"
Qua gương chiếu hậu Lưu Điềm Điềm nhìn thấy một màn tình cảm đằm thắm của hai đứa nhỏ. Ánh mắt bà vẫn tập trung lái xe trên đường nhưng miệng thì lại hỏi đứa nhỏ ngốc ở phía sau.
" Mạnh Mạnh, con có thấy Kỳ Nhiên đáng yêu không ?"
Cố Tu Mạnh ngô nghê trả lời.
" Có! Nhiên Nhiên siêu đáng yêu"
" Con có yêu Nhiên Nhiên không nào ?"
" Có ạ! Siêu siêu yêu luôn. Con rất rất yêu cục cưng"
Lưu Điềm Điềm cầm chắc vô lăng, trong lòng vô cùng hài lòng gật đầu tán thưởng.
" Có muốn ở bên Kỳ Nhiên cả đời không hả Mạnh Mạnh?"
Lần này anh gật đầu như gà mổ thóc, không cần suy nghĩ đã trả lời
" Có ạ, con muốn ở cạnh Nhiên Nhiên, rất muốn. Mạnh Mạnh chỉ thích mỗi mình Kỳ Nhiên thôi, Mạnh Mạnh sẽ ngoan ơi là ngoan...không để cậu ấy giận đâu"
Lưu Điềm Điềm cảm thấy đôi khi tình cảm nó lại đơn giản đến một cách bất ngờ như vậy. Tựa như việc con trai bà đi yêu một nam nhân ngốc cũng như thế... Nó không mang theo chút ồn ào nào cả, cứ nhẹ nhàng và không quá nhiều rắc rối... Chậm chậm rồi đến với nhau, như thế thì lại quá tốt rồi.
Mỗi khi yêu ai đó, chúng ta thường mong sẽ luôn cùng họ có thể dài lâu. Nếu thật sự yêu đối phương thì dù có giận dỗi hay cãi vã to đến đâu ta vẫn nhất quyết không rời bỏ họ. Cảm giác ấy chính là " Yêu Thật Lòng" là một sự chịu đựng mà ta tự nguyện chứ không phải ép buộc!
Đường phố đông người qua lại, nụ cười trên môi của người làm mẹ bỗng nhiên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Loáng thoáng trong tiếng gió vút qua do xe chạy vẫn có thể nghe thấy được một câu nói.
" Ừ! Sau này con nhớ bảo vệ Kỳ Nhiên nhé chàng trai ngốc nghếch. "