Chiếc xe đạp màu trắng của Hoa Kỳ Nhiên chậm rãi đi trên mặt đường, các cơ chân của cậu nhịp nhàng đạp xe. Không hề mang theo chút vội vã, tấp nập gì.
Chiếc xe đạp địa hình cứ thế đi thẳng vào khu của nhà dành cho những người thượng lưu. Biệt thự nối biệt thự, một sự trang hoàng xuất hiện xung quanh đây.
Hoa Kỳ Nhiên dừng xe tại một biệt thự rộng lớn, ngay cả cánh cổng của nó cũng đã khiến nhiều người đi qua cảm thấy choáng ngợp vì độ hoành tráng của nó. Hai con sư tử được nạm trên cánh cổng càng tôn lên sự uy nghiêm, hùng vĩ của ngôi nhà.
Người ở trong nhà tựa như biết đã có người về liền nhanh chóng mở cửa ra. Một bác gái độ tuổi trung niên mỉm cười nhìn Hoa Kỳ Nhiên nói.
"Cậu chủ, chào mừng cậu đã về nhà. Ông bà chủ đang ở bên trong chờ cậu"
Hoa Kỳ Nhiên tự tay dắt chiếc xe đạp của mình dựng vào một góc quen thuộc. Sau đó cúi đầu chào người kia.
" Chào bác Vân, ba mẹ con đang làm gì trong đó vậy?"
" Ông chủ thì đang ngồi đọc báo, còn bà chủ vừa mới tắm cho con chó Tiểu Linh xong ạ, cậu có đói bụng không ? Tôi sẽ chuẩn bị thức ăn cho cậu"
" Thật tốt quá, phiền bác rồi"
" Không sao, không sao"
Hoa Kỳ Nhiên sau khi nói vài câu với người làm trong nhà của mình rồi nhanh chóng đi vào trong phòng khách. Tại đây, một người đàn ông cùng một người phụ nữ đang nghiêm chỉnh ngồi trên ghê sofa.
" Cha, mẹ con về rồi"
Kỳ Nhiên cất tiếng gọi, cả hai người kia cùng lúc xoay người lại nhìn cậu mỉm cười hiền từ. Cha của Kỳ Nhiên lên tiếng trước.
" Con trai, đi học về rồi sao? Thế nào? Cảm giác ở trường mới tốt chứ ?"
" Rất tốt, thật sự rất thỏa mái cha ạ"
" Tốt, đi học vui là chính. Không cần áp lực"
Đẩy gọng kính đen của mình lên, cha của Hoa Kỳ Nhiên nhìn cậu với một vẻ ấm áp lạ thường. Mà vợ của ông, bà Điềm Điềm cũng không ngừng quan tâm con trai mình.
" Thế nào? Có kết thân với bạn bè không ? Có làm mất lòng ai không hả? Con đó, ra đường phải biết khiêm tốn. Nhớ giúp đỡ bạn bè có biết chưa?"
Hoa Kỳ Nhiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sau đó liền nở nụ cười tươi rói trả lời.
" Học sinh trường Y rất thân thiện, không giống như ở trường S chỉ biết ganh đua nhau. Bọn họ chủ động bắt chuyện với con....Con còn quen một người ở gần trường đó nữa"
Nói đến câu cuối, bỗng nhiên những hành động ngốc nghếch của Cố Tu Mạnh hiện ra trong tâm trí cậu khiến cho nụ cười của Kỳ An Nhiên càng thêm tươi hơn.
Hoa Kiện Minh gật đầu hài lòng với con trai, còn không ngừng cổ vũ cậu.
" Giao lưu học hỏi là tốt, phải tiếp xúc nhiều mới có thể hòa đồng với mọi người. Ta tin tưởng con không lơ là giữa việc học và việc chơi. Cho nên không cần cố gắng, cứ sống một cách bình thường là được"
Gia đình của Hoa Kỳ Nhiên thuộc hàng lớp thượng lưu ở Trung Quốc. Cha cậu chủ của một công ty chuyên về đá quý. Còn mẹ cậu, Trịnh Điềm Điềm lại là một nghệ sĩ chơi đàn piano, khiêm cả chức vụ làm người mẫu cho công ty của chồng mình.
Mặc dù được sống trong nhung lụa từ nhỏ nhưng Hoa Kỳ Nhiên lại được giáo dục rất tốt, cha mẹ của cậu đều hiền lành không quá nghiêm khắc cũng không quá cổ hủ. Cho nên, Hoa Kỳ Nhiên cũng giống như hai người bọn họ vậy. Vừa hiền lành, lại vừa lịch sự, ấm áp.
Một nhà ba người ngồi nói chuyện với nhau một lúc. Mãi đến khi người giúp việc đã làm cơm xong. Bọn họ liền cùng nhau xuống bàn ăn. Vây quần bên nhau.
" Hoa Kỳ Nhiên, mau ăn đi. Đây là sườn chua ngọt mẹ con đã tự tay nấu cho con đó. Con trai mau ăn đi nào"
Hoa Kỳ Nhiên đưa chén đến nhận miếng thiệt, cười hì hì nhìn hai vị thân sinh. Bỗng nhiên, cậu nhớ ra chuyện gì đó liền quay sang hỏi bác giúp việc.
" Bác Vân, nhà mình còn nhiều kẹo không ?"
Bác Vân gật đầu nói.
" Cậu muốn ăn kẹo mềm, kẹo cứng. Hay kẹo socola?"
" Không phải, bác chuẩn bị cho con một túi kẹo nhỏ. Ngày mai con mang cho một người bạn thôi ạ"
" Được, vậy một lát nữa tôi sẽ chuẩn bị cho cậu"
" Cảm ơn bác"
Nhìn con trai mình hôm nay còn dặn dò người làm chuẩn bị kẹo mang cho bạn. Trịnh Điềm Điềm cùng Hoa Kiện Minh đều bất ngờ quan sát cậu, bà Điềm còn không quên nói.
" Chà...xem ra con trai chúng ta học ở trường mới rất vui"
Một nhà ba người đầm ấm đằm thắm như thế. Hoa Kỳ Nhiên cảm thấy thật may mắn vì được làm con của hai người.
-----------
Cố Tu Mạnh chạy lon ton về nhà, căn nhà xập xệ cũ kĩ nằm trong một con hẻm nhỏ buồn tẻ. Anh bỏ dép ở ngoài cửa,miệng cười ngoác đến tận mang tai gọi lớn.
" Bà ơiii.... Mạnh Mạnh về rồi ạ (`ε´)"
Từ trong bếp của ngôi nhà lại vang ra tiếng nói của người bà.
" Tiểu tử thối của bà về rồi đấy à? Đi chơi có vui không? Lại đây, hôm nay bà cháu mình ăn ngon nhé. Có trứng muối và cháo trắng ăn kèm đây. Khụ...khụ...khụ"
Cố Tu Mạnh lấy kẹo Hoa Kỳ Nhiên mới cho mình từ trong túi ra, tổng cộng có bảy viên. Cậu cất hai viên vào túi, còn lại năm viên mang vào bếp.
" Bà ơi, hôm nay có bạn dễ thương đó cho kẹo Mạnh Mạnh. Còn dặn con phải canh chừng người xấu hệt như bà dặn vậy ạ (´ . .̫ . ')"
Người bà của Cố Tu Mạnh lưng đã còng, cả người gầy yếu nhìn lấy đứa cháu trai ngốc nghếch của mình. Bà nắm tay cậu vui vẻ nói.
" Bảo bối của bà giỏi quá, hôm nay còn có bạn chơi với con. Thật tốt quá"
" Mạnh Mạnh cho bà, cho bà nè"
Cố Tu Mạnh bỏ năm viên kẹo vào tay bà. Cười ngô nghê nói.
" Bà nhớ để dành ăn nhé, nhớ nhé. đừng chia cho ai đó."
"Aiya, con cho ta nhiều thế rồi con ăn cái gì ?"
Hai mắt anh mở to tròn, khẳng định với bà.
" Hông...con có kẹo rồi. Phần của con nhiều hơn của bà đó, hi hi hi."
" Tiểu tử ngốc này... Sau này ta đi rồi, ai sẽ lo cho con đây. Đứa cháu ngốc này"
Cảm nhận được bà mình đang buồn, Cố Tu Mạnh liền ôm chằm lấy bà. Môi anh bĩu ra nói.
" Bà đi đâu... Bà phải ở bên cạnh Mạnh Mạnh chứ, Mạnh Mạnh mỗi ngày sẽ đấm bóp xoa chân cho bà nhé"
Người bà lòng nặng trĩu ôm đứa cháu của mình. Chỉ có thể nén đau lòng trấn an cậu.
" Ừ....bà ở bên cạnh Mạnh Mạnh của bà mãi mãi nhé. Yêu con nhất trên đời."
" Hì hì...."
" Được rồi, chúng ta ăn cháo nhé. Hôm nay có đồ ngon, phải ăn nóng không thể để nguội được"
Nghe đến việc ăn, Cố Tu Mạnh liền khoa chân múa tay nắm lấy bàn tay gầy gò của bà mình đến bàn ăn cũ kĩ. Miệng ngây thơ nói.
" Ăn thôi, ăn thôiiii >