Hoa Kỳ Nhiên tốt nghiệp xong đại học thì mất hai năm nữa ở công ty cha thực tập. Mãi đến khi cậu hai mươi tám tuổi thì mới được kế nhiệm công ty của cha mình.
Thời gian khiến cậu và người kia trưởng thành nhiều hơn... À không, phải là thời gian khiến tên kia càng ngày càng đô con hơn, chứ thật ra anh ấy vẫn ngốc như thường, ngoại trừ thời gian gần đây có tiến bộ... Đó chính là đã biết đọc chữ thì mọi thứ vẫn như cũ.
Năm Cố Tu Mạnh vừa tròn ba mươi mốt tuổi, Kỳ Nhiên hai mươi tám mùa xuân thì bọn họ cuối cùng quyết định kết hôn. Chính thức trở thành vợ chồng.
Cố Tu Mạnh được Kỳ Nhiên chăm tốt cho nên mặt mũi càng lúc càng đẹp trai hơn, vốn dĩ khuôn mặt anh đã có nét từ trước giờ đây được người chăm lo cho nên nét đẹp càng nổi bật. Khiến cho mỗi lần anh xuất hiện ở công ty đều khiến nhiều nhưng viên nữ phải nán lại nhìn một chút, bởi vì theo như mọi người nói Cố Tu Mạnh bên ngoài mang dáng vẻ lạnh lùng nam tính, bên trong thì ấm áp, đáng yêu ngốc nghếch không chịu được.
Nhưng mà đúng là anh ngốc nghếch thật mà....
Hoa Kỳ Nhiên cưng Tu Mạnh như cưng trứng, chỉ cần người kia thích cái gì cũng cho. Chăm sóc người kia từng chút một, tuy nhà có người giúp việc nhưng cái gì liên quan đến Tu Mạnh cậu đều làm, kể cả việc đi mua thuốc lúc anh ốm đau cũng phải tự cậu đi mua. Yêu thương anh bằng cả một tấm lòng.
Hôm nay được ngày nghỉ rãnh rỗi, vợ chồng nhà họ Cố tranh thủ đi đến nhà bố mẹ vợ chơi đùa. Sau khi ăn nhẹ xong thì Kỳ Nhiên dắt Tu Mạnh ra sau vườn chơi, hai người ở tại hồ bơi cùng nhau đùa giỡn.
Hai người đàn ông một kẻ đã hơn ba mươi, một người sắp ngưỡng cửa của tuổi ba mươi mà lại tràn đầy năng lượng cùng tình yêu của thời thanh xuân.
Lưu Điềm Điềm nhìn cảnh sinh hoạt vợ chồng đằm thắm mà thở dài một tiếng, trong đầu nghĩ đến lời hứa của mình với bà của Tu Mạnh năm xưa... Có lẽ phu nhân họ Hoa nghĩ rằng mình cần thực hiện lời hứa đó.
Hai người ở hồ bơi một lúc nữa thì vào nhà, Cố Tu Mạnh sau khi thay đồ xong thì được Kiện Minh đưa ra trước sân vườn dạy anh cách chăm hoa. Còn Hoa Kỳ Nhiên thì được Lưu Điềm Điềm gọi vào phòng nói là có chuyện riêng cần gập.
Hoa Kỳ Nhiên mở cửa phòng Lưu Điềm Điềm đã thấy mẹ mình ngồi ở trên chiếc ghê sofa mài vàng nhạt mềm mại, trên tay bà cầm một cuốn sổ gì đó trông đã rất cũ.
Hoa Kỳ Nhiên cất tiếng gọi.
" Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì sao?"
Nghe tiếng gọi, Lưu Điềm Điềm ngẩng đầu lên mỉm cười trả lời.
" Xong rồi sao? Ngồi đây nói chuyện với mẹ một chút được không ?"
Hoa Kỳ Nhiên mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu trả lời.
" Được chứ, lâu rồi chưa được nói chuyện với mẹ. Con phải tranh thủ"
Lưu Điềm Điềm gật đầu đẩy quyển sổ cũ đến trước mặt Kỳ Nhiên, đoạn nói với cậu.
" Đây là sổ tiết kiệm của bà Tu Mạnh gửi mẹ trước khi mất. Bà ấy nói bệnh của Tu Mạnh có thể chữa được, số tiền này dùng để chữa bệnh cho chồng con"
Hoa Kỳ Nhiên mặt mũi trầm xuống không nói, vẻ mặt cậu thoáng chút nặng trĩu nhận lấy cuốn sổ nhưng lại không mở ra, trực tiếp cất vào túi áo. Đoạn trả lời.
" Mẹ! Số tiền này con sẽ đưa cho anh ấy cất giữ. Nhưng bệnh anh ấy con sẽ không chữa!"
Lưu Điềm Điềm nhăn mặt, nghi ngờ hỏi.
" Con cũng biết bệnh của Tu Mạnh có thể chữa vậy tại sao không chữa cho chồng con"
Hoa Kỳ Nhiên ôm mặt, giọng nói buồn phiền trả lời.
" Lúc vừa kết hôn xong con đã đưa anh đi khám, bác sĩ nói bệnh này có thể chưa nhưng mất nhiều thời gian. Số tiền chữa đối với con không lớn... Nhưng không phải con keo kiệt mà không muốn anh ấy hết bệnh. Chỉ là... Bác sĩ nói nếu chữa thành công, anh ấy có thể quên đi mọi người kể cả con...phần trăm còn giữ lại kí ức cũ rất ít, chỉ có vài người là còn nhớ kí ức cũ.... Cho nên..."
" Kỳ Nhiên, con sợ Tu Mạnh quên mất con nên không muốn chữa cho cậu ấy sao?"
Hoa Kỳ Nhiên gật đầu thay cho câu trả lời, điều này khiến Điềm Điềm có phần tức giận là mắng.
" Con làm vậy là không đúng, để Tu Mạnh chịu tiếng đời là ngốc nghếch mãi con vui lắm sao? Di nguyện của bà cậu ấy con không thực hiện được tức là con đã thất hứa với người đã khuất, Nhiên Nhiên... Mau mang chồng con đi chữa bệnh đi"
Hoa Kỳ Nhiên lần đầu tiên mất bình tĩnh, cậu đứng phắt dậy nói to.
" Con không mang chồng con đi chữa bệnh đâu. Anh ấy ngốc thì sao? Có con bảo vệ anh ấy... Anh ấy thà ngốc mà nhớ con, còn hơn là trở thành người bình thường mà quên đi con. Con thà ích kỉ một chút mà không mất đi Tu Mạnh, còn hơn là sống phóng khoáng để rồi anh không còn kà của con . Với lại... Bà của Tu Mạnh không bắt con hứa, cho nên con không làm!"
Chát!
Một cái tát vang lên không trung, Điềm Điềm mắt ngấn lệ thở mạnh nói.
" Hoa Kỳ Nhiên, mẹ không dạy con trở thành người như thế này. Con không được sống ích kỉ như thế được"
Hoa Kỳ Nhiên lần đầu tiên bị mẹ đánh có chút bất ngờ, mãi một lúc sau cậu mới bình tĩnh lại được... Cậu nhìn Lưu Điềm Điềm một chút, ánh mắt rũ xuống đầy u buồn trả lời.
" Mẹ! Xin lỗi vì đã làm mẹ thất vọng nhưng con vẫn sẽ không thay đổi quyết định của mình. Nếu mẹ không muốn thấy chồng con ngốc thì con xin lỗi... Con mang anh ấy về nhà mình đây"
Nói rồi cậu quay lưng bỏ đi, cánh cửa đóng lại như ngăn cách sự hiểu lầm của hai mẹ con.