Cố Tu Mạnh là một kẻ ngốc, điều này... Ai ai sống ở xung quanh đây cũng biết. Mặc dù anh rất ngoan, rất nghe lời, không quậy phá xóm làng...nhưng chẳng ai chịu kết thân với cậu cả.... Bởi vì họ đều nghĩ.
" Dẫu sao cũng là kẻ bị nhược trí, không thể làm gì một cách tỉnh táo được "
Cố Tu Mạnh mỗi ngày đều tự tìm niềm vui cho mình. Hôm nào trường học mở cửa, anh sẽ tiễn các học sinh đi về. Hôm nào trường đóng cửa, anh lại lon ton đến công viên gần nhà chơi một mình. Không phiền hà đến ai.
Nhưng giờ đây, mỗi ngày đến trường. Anh có một mục đích thật sự. Mặc dù mục đích ấy chung qui vẫn giống mọi ngày. Nhưng nó lại khác ở chỗ, anh " chỉ đợi một người"
Hoa Kỳ Nhiên lấy tay sờ lên cái mũ được đặt trên đầu của mình. Nhẹ nhàng hỏi Cố Tu Mạnh.
" Tu Mạnh, ở đâu cậu có cái mũ này ?"
Cố Tu Mạnh vỗ ngực rồi lại khoa tay múa chân, thể hiện sự thích thú khi thấy Kỳ Nhiên đội mũ của mình. Miệng cười khanh khách nói.
" Hôm nay đi bán rau với bà, dì bán mũ ở chợ đã cho tớ đó. Dì nói đội cho đỡ nắng. Nhưng tớ thấy cái này dễ thương, hợp với cậu cho nên tặng cậu đó. Cậu chơi với tớ...cậu là đồ đáng yêu nhất quả đất này >