Thật Lòng Yêu Em

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàng hôn, ánh nắng chiếu qua kẽ lá phủ lên những hạt cát lấp lánh, rơi trên cây dây leo phía ngoài ngôi nhà. Một mảng dây leo dài xanh biếc đung đưa trong ánh sáng trong suốt. Cây dây leo sinh trưởng với tốc độ rất nhanh, sắp vươn đến nóc, như chẳng bao lâu nữa có thể bao trùm toàn bộ ngôi nhà hai tầng. Khi đó, cả ngôi nhà bị dây leo cuốn chặt, thực sự trông giống như một nhà tù.

Ngôi nhà vốn dĩ hết sức bình thường, vị trí nằm kề một ngôi làng cách xa thành phố nhưng không quá gần thôn xóm. Hai năm qua, người trong thôn rất tò mò về chủ nhân của ngôi nhà, người bên trong hình như chưa bao giờ bước ra ngoài. Trước kia bọn họ có nhìn thấy một bà lão, hàng ngày đến thôn mua ít thực phẩm. Sau này bọn họ mới biết, bà lão ấy chỉ là người giúp việc gia đình, đảm nhận việc chăm sóc người sống bên trong. Bắt đầu được một thời gian, bà lão bỏ đi, thay bằng một cô gái trẻ đến mua đồ ăn.

Người trong thôn chưa từng nhìn thấy người được chăm sóc trong ngôi nhà đó. Đến gần ngôi nhà có cảm giác lạnh lẽo. Vì thế, bắt đầu có lời đồn đại, đây là nơi bao dưỡng tình nhân của một kẻ có tiền hoặc là người nhà của một kẻ lắm tiền có vấn đề nên bị đưa đến đây. Suy nghĩ như vậy không phải không có cơ sở. Khoảng một thời gian lại có một chiếc xe hơi màu đen sang trọng chạy đến trước ngôi nhà này. Không ai nhìn thấy người trong xe, không biết người đó dáng dấp thế nào, chỉ biết rằng cách một thời gian người ấy sẽ lại tới đây.

Một ông chủ thần bí, cùng chiếc xe thần bí, tất cả đều khiến một ngôi nhà đơn giản tăng thêm không khí bí ẩn.

Đường xá trong thôn đang xây dựng. Trên đường chất hàng đống đá vụn. Mỗi khi xe chạy qua lại lắc la lắc lư khiến người trong xe chỉ có thể giảm tốc độ. Ánh hoàng hôn dừng trên cửa kính, nhanh chóng phản chiếu, từ xa nhìn lại như lửa đốt chói mắt.

Xe chạy chậm rãi rồi dừng hẳn trước cửa ngôi nhà nhỏ.

Người trong xe dừng xe nhưng chưa lập tức bước xuống. Anh dùng ngón tay thon dài gõ lên vô lăng. Hàng mi dài cùng động tác nheo mắt uốn lượn biên độ. Đây là một người đàn ông đẹp trai, ngũ quan hoàn hảo, tỏa khí thế mạnh mẽ khiến người ta không dám tới gần. Anh mặc bộ quần áo màu đen, tuy mặt trời sắp lặn nhưng trên người anh lại lộ vẻ lạnh lẽo có phần giống hồ nước ngày đông, mặt nước không ngừng nhè nhẹ tỏa ra làn sương trắng rét mướt.

Người đàn ông dừng gõ lên vô lăng vài giây, rút ra gói thuốc lá, châm một điếu. Anh rít từng hơi, ánh tà dương dần dần tan biến, ánh sáng cũng chuyển thành màu đen. Một điếu rồi lại một điếu được rút từ trong hộp, phủ kín không gian chật hẹp.

Khói thuốc lượn lờ, mùi vị đậm đặc chao đảo.

Hút xong điếu cuối cùng anh mới dựa người vào tấm đệm, thở hắt một hơi dài. Hình như đã một tháng anh chưa tới đây. Một tháng ấy anh đều ở nước ngoài. Công ty ở nước ngoài gặp biến cố lớn, anh phải tự mình đi xử lý. Thị trường hải ngoại là giang sơn do chính anh gây dựng nên tuyệt đối không cho phép để xảy ra sự cố gì.

Biến cố? Quả nhiên, cái được gọi là “ người một nhà” thì chỉ có người trong nhà mới có thể thu xếp được.

Anh sửa sang lại quần áo của mình rồi mới từ trên xe bước xuống. Anh liếc mắt hướng về phía cánh cửa liền nhìn thấy một người đang lén lút đánh giá anh. Cảnh tượng này khiến lông mày anh giương cao. Khi anh đi đến cổng chính, bảo mẫu trẻ lập tức trở nên ngoan ngoãn. Lăng Diệc đứng trước mặt cô ta, khuôn mặt anh tuấn lạnh cóng như mới lấy từ trong tủ lạnh ra. Trên chiếc ghế cách bảo mẫu trẻ không xa có để một chiếc di dộng, chính là chiếc điện thoại cô ta đùa nghịch lúc nãy.

Lăng Diệc Cảnh nhìn xung quanh một vòng. Trên bàn ăn còn vương vài hạt cơm, dưới mặt đất có mấy gói đồ ăn vặt.

Sắc mặt anh càng lúc càng nặng nề: “ Cút”.

“ Nhưng…”.

“ Tôi không muốn nói lần thứ hai”.

Bảo mẫu trẻ còn muốn nói gì đó. Cô ta tới đây hai hôm mới nhìn thấy mặt mũi của người đàn ông này. Hơn một tháng nay người đàn ông đó không xuất hiện. Cô ta đang lo lắng sẽ không nhận được tiền công. Sợ nhất nếu anh ta không đến thì người phụ nữ điên kia sẽ ra sao.

Xử lý thế nào đây? Cũng bởi vậy mà cô ta mới lười biếng. Nhưng lúc này, biểu hiện của người đàn ông như muốn ăn thịt người, bảo mẫu trẻ không dám nói năng, cầm di động chạy như bỏ trốn.

Lăng Diệc Cảnh ngẩng đầu nhìn tầng hai, cất bước đi lên cầu thang. Vì lâu rồi không ai đến đây, bậc thang phủ một lớp bụi mỏng.

Anh bước từng bước đi lên, cửa sổ tầng hai rất nhỏ, bên ngoài được bao phủ bởi đám dây leo, trong phòng lại âm u ẩm ướt. Tầng hai có ba phòng, chỉ một phòng có người, hai phòng khác đều trống không. Anh dừng lại trước cửa căn phòng đầu tiên, vươn tay từ từ mở cửa.

Đẩy ra.

Ánh sáng trong phòng mờ mịt, anh đứng ở cửa nhìn quét qua căn phòng một lượt, lúc này mới lập tức đi tới bên giường.

Trên giường, cô gái cầm chiếc chăn che mặt chậm rãi kéo xuống, để lộ đôi mắt to trong veo xinh đẹp, bất động nhìn anh. Dường như, cô gái đã nhận ra cái nhìn của anh, trực tiếp kéo chăn xuống dưới. Cô mặc một chiếc áo len màu trắng. Có lẽ chiếc áo đã được mặc trong một thời gian khá dài, bằng mắt thường có thể thấy trên cổ áo có vài vết bẩn. Ngoại trừ đôi mắt to trong veo như nước thì cô không có bất kỳ điểm gì hấp dẫn, nhất là mái tóc rối bù không thể tin nổi, không biết bao lâu rồi chưa gội. Một cô gái như vậy, không biết bao lâu rồi chưa được gội đầu, bao lâu rồi chưa được tắm rửa, bao lâu rồi chưa được lau mặt. Cô trong mắt người khác chỉ là một kẻ điên nhưng anh lại không nghĩ như thế, việc đầu tiên sau khi về nước là lái xe ngay tới đây.

Có lẽ Lăng Diệc Cảnh ta bị điên rồi, bây giờ mày mới là một kẻ điên.

“ Cô nhìn cái gì mà nhìn”. Giọng nói của anh bỗng trở nên dữ tợn.

Cô gái trên giường thấy anh dường như nổi nóng, đôi mắt to chuyển động, sau đó nét mặt lại giống như một cô vợ nhỏ. Lăng Diệc Cảnh bỗng nhiên nở nụ cười, bản thân không biết mình cười vì điều gì.

Cô gái trên giường cử động, kéo toàn bộ chiếc chăn trên người ra. Sau đó đem chiếc áo trên người cởi trước mặt Lăng Diệc Cảnh, tiếp theo tự mình trút bỏ nội y…Cô đã sẵn sàng, như anh đã làm trước kia mỗi khi tới đây, cởi bỏ sạch sẽ quần áo của chính mình. Trần trụi nằm trên giường, chờ anh đặt dưới thân. Cô không biết điều đó nghĩa là gì. Chỉ biết, sau khi làm xong, anh đối với cô rất tốt, chẳng những sẽ không hung dữ mà còn nấu đồ ăn cho cô ăn.

Lăng Diệc Cảnh nhìn hành động của cô, sự tức giận trên mặt giống như nước sôi, ào ào bốc lên. Anh nhảy thẳng lên giường, giơ tay phải giật phắt bộ đồ lót cô vừa cởi ra. Có lẽ do anh dùng sức khiến cô bị đau, đôi mắt bỗng nhiên đỏ ửng. Nhìn sắc mặt tái mét của anh, cô không dám thổi cánh tay đau, ánh mắt như hạt đậu vàng, nước mắt trào ra.

“ Cô khóc cái gì? Không được khóc nữa”. Anh gào thét nhìn cô: “ Cô nghĩ tôi sẽ như Diệp Thư Tuấn sao? Sẽ chiều chuộng dỗ dành cô sau khi khóc sao? Cô không nhìn xem hình dạng của mình lúc này thế nào đi, sẽ chỉ khiến người ta ghê tởm mà thôi. Vậy mà cô vẫn còn muốn chạm vào tôi? Chủ động cởi quần áo đợi được người ta đè xuống. Bây giờ nhìn cô thật vô liêm sỉ”.

Anh hướng về phía cô gào to. Tuy cô không biết anh đang nói gì nhưng lại biết anh đang tức giận, vì thế cô càng khóc to hơn, vừa khóc vừa đưa tay lên lau nước mắt. Cô khóc ầm ĩ, toàn bộ nước mắt nước mũi đều chảy ra.

“ Không được khóc. Tôi bảo cô đừng khóc nữa cơ mà”. Anh trừng mắt với cô.

Nhưng cô hoàn toàn không để ý đến lời anh nói, vẫn không ngừng khóc, không ngừng lau nước mắt nước mũi. Lăng Diệc Cảnh ôm lấy bả vai cô, bắt cô nhìn mình: “ Tôi bảo cô không được khóc, không được khóc. Tôi nói, tôi không phải Diệp Thư Tuấn, tôi sẽ không chiều chuộng dỗ dành cô đâu”.

Cô không khóc nữa, đành sụt sịt mũi. Lúc này đây, cô sợ anh, không dám làm trái ý anh, chỉ dám cúi đầu.

Lăng Diệc Cảnh bỗng buông cô ra, cảm thấy sự kích động vừa rồi của mình thật khó hiểu. Đó chỉ là một cô gái bị điên mà thôi, cô ấy cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, mày yêu cầu cô ấy phải làm gì đây? Anh không ngừng nhấn mạnh anh không phải là kẻ biết chiều chuộng như Diệp Thư Tuấn. Cô cũng không còn là một Dương Tử Hân kiêu ngạo mà Diệp Thư Tuấn có thể chiều chuộng.

Trên người cô không mặc gì, cũng không dám lấy chăn để che thân, nhất định lúc này cô đang rất lạnh. Suy nghĩ đó xoay tròn trong đầu Lăng Diệc Cảnh. Anh vội vàng xuống giường, tìm quần áo trong ngăn tủ. Căn phòng trống trải, ngay cả ngăn tủ cũng trống rỗng. Căn bản quần áo của cô chỉ có vài thứ. Anh tìm thấy một bộ quần áo tương đối dày, đem đến, để cô mặc vào, sau đó bế cô dậy.

Nước mắt vẫn còn vương trên mặt cô nhưng cô cảm thấy tò mò trước những hành động của anh nên mở to mắt ngắm nhìn.

Trước đây cô chưa từng bước ra khỏi căn phòng này, cùng lắm chỉ đi lại trên tầng cao nhất. Khi đó, người chăm sóc cho cô là bà Trương. Bà Trương chăm sóc cô rất tận tình. Khi cô đói bụng liền nấu đồ ăn cho cô. Khi cô không khỏe liền mời bác sĩ đến khám, tắm rửa cho cô sau đó còn cho cô mặc quần áo sạch sẽ.

Từ khi bà Trương đi, sau khi thay bằng bảo mẫu trẻ đến chăm sóc, không ai tắm rửa cho cô, không ai gội đầu cho cô, cũng không có ai giúp cô thay quần áo. Cũng lâu lắm rồi cô không được lên tầng cao nhất ngắm mặt trời, không được đi xem cây cối đẹp đẽ. Bảo mẫu trẻ đối với cô rất hung ác.

Cô chưa từng rời khỏi nơi này. Bây giờ, anh định đưa cô rời khỏi đây sao? Dương Tử Hân nghi ngờ nhìn anh, để lộ khuôn mặt nhếch nhác nhưng ánh mắt vẫn đẹp đẽ khó tin.

Lăng Diệc Cảnh để cô vào trong xe, sau đó ngồi vào vị trí người lái, vươn người sang thắt dây an toàn cho cô. Nhìn chiếc dây an toàn cô thấy tò mò liền cúi đầu nghiên cứu.

Lăng Diệc Cảnh khởi động xe, lái ra ngoài đi thẳng.

Chính anh cũng không hiểu vì sao khi nhìn thấy sự lừa dối của bảo mẫu trẻ anh đã vô cùng tức giận. Bản thân anh hiểu rõ nguyên nhân nhưng không dám thừa nhận. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu anh là bảo mẫu này chắc chắn đã không chăm sóc tốt cho cô, cho nên anh mới như vậy. Sau khi lên lầu, nhìn thấy cô, anh lại càng tức giận. Cô không hiểu, cái gì cũng không biết, điều đó khiến anh bực bội.

Anh quay sang nhìn cô, cô đã chuyển sự tò mò từ chiếc dây an toàn sang phong cảnh phía ngoài cửa sổ xe. Cô cảm thấy kỳ lạ khi nhìn cảnh vật đang lui nhanh về phía sau, đầu dán lên cửa kính ngắm nghía. Cô giống như một đứa trẻ, quả thật rất giống một đứa bé khỏe mạnh kháu khỉnh, đáng yêu.

Tâm trạng của anh bởi vậy mà tốt hơn, khuôn mặt hàng ngày như quân bài rốt cục đã có chút ý cười.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio