Sau khi Lăng Tích Đồng và Lăng Diệc Cảnh nói chuyện với nhau một lúc lâu, Lăng Diệc Cảnh mới rời khỏi biệt thự. Anh nghĩ có lẽ Lăng Tích Đồng đã lừa gạt chính mình nhưng bất luận phân tích từ góc độ nào đi nữa anh đều nghĩ không ra lý do để Lăng Tích Đồng tự lừa dối bản thân.Lăng Diệc Cảnh vừa rời đi, sắc mặt Lăng Tích Đồng liền thay đổi yếu ớt. Lão Điền đứng bên cúi đầu không nói.
Lăng Tích Đồng từ từ nhìn về phía lão Điền, bao năm qua, bà ta chưa tức giận bao giờ. Thậm chí, bà ta cũng quên rằng từ khi nào mình đã không còn biết đến tức giận. Là từ khi biết Diệp Tiến Minh phản bội, tận mắt thấy Diệp Tiến Minh cùng người phụ nữ khác thân mật. Hay là khi bà ta trở thành trò cười của cả thành phố Nam Giang. Cuộc sống lặp đi lặp lại thử thách khả năng của bà ta, từ lúc bắt đầu tính toán chi li cho đến khi khoan dung và cuối cùng là im lặng.
Nhìn biểu hiện của lão Điền, bà ta không kiềm chế được cơn giận: “ Ông cũng thấy tôi quá độc ác sao?”
“Không phải ông cảm thấy tôi quá độc ác sao?”.
Lão Điền vẫn im lặng, Lăng Tích Đồng nhìn ông ta nửa ngày rồi đột nhiên bật cười. Lão Điền là như vậy, cho dù trong lòng nhận định bà ta đã sai nhưng ông ta sẽ không nói ra, lại càng không ngăn cản, bao lâu nay đều như thế.
“Sắp xếp cho tôi và người nhà của luật sư Trương gặp mặt”. Nếu lão Điền không muốn trả lời, bà ta cũng không ép buộc ông ấy.Lão Điền lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn bà ta gật đầu một cái.
Trước kia luật sư Trương rất được Lăng Sùng Huy tín nhiệm, mọi chuyện lớn bé của tập đoàn Nam Hưng đều để luật sư Trương toàn quyền xử lý. Năm đó, Lăng Sùng Huy thỏa thuận chia tách cổ phiếu, bản thảo cũng do luật sư Trương dự thảo sửa chữa rồi giao cho Lăng Sùng Huy xác nhận.
Lăng Tích Đồng chưa từng đọc qua bản thỏa thuận đó nhưng bà ta hiểu cha mình, Lăng Sùng Huy đối xử với người ngoài vô cùng keo kiệt xong hết sức hào phóng với người nhà. Đối với Lăng Sùng Huy mà nói, con gái tính là người nhà, còn Diệp Tiến Minh chắc chắn chỉ là người ngoài. Với Lăng Sùng Huy thì thái độ làm người là tuyệt đối không giao cổ phần của tập đoàn Nam Hưng cho Diệp Tiến Minh. Cho dù Diệp Tiến Minh thực sự có phân chia cổ phần thì ông ta nhất định sẽ có lưu giữ về sau. Nhưng bao năm qua, giữa biển người thật khó để tìm ra một người, huống hồ là một người cố tình chạy trốn. Từ khi luật sư Trương từ chức và hoàn toàn biến mất, Lăng Tích Đồng càng thêm khẳng định, năm đó Diệp Tiến Minh đã thay đổi thỏa thuận nhưng bà ta không có chứng cứ.
Lăng Tích Đồng đi gặp Trương Thiên Phú, con trai của luật sư Trương. Trương Thiên Phú là một nhân viên bình thường. Khi lão Điền phái người hỏi thăm anh ta, Trương Thiên Phú lúc đó mới biết thì ra đối phương đã tìm mình bao năm như vậy. Trương Thiên Phú nhớ đến câu nói của cha mình, nếu một ngày nào đó cùng đường thì hãy đến thành phố Nam Giang tìm Lăng Tích Đồng hoặc Diệp Tiến Minh, đồng thời còn giao cho anh ta một thứ, nói với món đồ này, bất luận anh ta đưa ra điều kiện gì, bọn họ nhất định sẽ chấp nhận yêu cầu.
Trương Thiên Phú còn tưởng cha mình nói năng tùy tiện, không ngờ đó lại là sự thật.
Trương Thiên Phú trọ trong một khách sạn năm sao, nội thất trang hoàng vô cùng xa hoa. Anh ta nhìn bên trong khách sạn, tấm tắc mất vài giờ, cuối cùng cũng tin cha mình đã để lại cho mình một gia tài không hề nhỏ.Lăng Tích Đồng đi vào trong, nhìn thoáng qua Trương Thiên Phú: “Đồ có mang đến không?”.
Trương Thiên Phú a lên một tiếng rồi bật cười ha hả: “Vật quan trọng như thế sao tôi có thể tùy tiện mang theo người. Nhưng bà yên tâm đi, tôi đã giấu kín nó ở một nơi, chỉ có tôi mới có thể tìm ra được”
Lăng Tích Đồng sửa lại tóc mình, một lần nữa nhìn về phía Trương Thiên Phú: “ Trương tiên sinh, tôi nghĩ có lẽ anh hiểu lầm rồi. Chỉ cần anh cầm vật đến thì mới đủ tư cách để đàm phán với tôi. Nếu anh đã không có thành ý như vậy thì chi phí ở khách sạn này, anh phải tự mình nghĩ cách”.
“ Bà…”
Trương Thiên Phú thật không ngờ bà ta lại nói nhiều như vậy, vì thế mà ngạc nhiên không thôi. Nhưng rất nhanh, Trương Thiên Phú liền phá lên cười: “Thành ý sao, người không có thành ý xem ra chính là bà. Nhưng không quan trọng, dù sao người muốn hợp tác với tôi không chỉ có mình bà, tôi cũng không kém bà điểm này”.
Lão Điền đứng sau Lăng Tích Đồng nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh ta chằm chằm. Sắc mặt Lăng Tích Đồng vẫn không thay đổi, bà ta nhìn Trương Thiên Phú: “Ồ, vậy tôi chúc anh hợp tác với người khác vui vẻ”.
Lăng Tích Đồng nói xong, không để Trương Thiên Phú có thời gian phản ứng, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. Trương Thiên Phú cũng đồng thời đứng dậy: “Bà…. bà sẽ hối hận”.
Lăng Tích Đồng liếc mắt nhìn lão Điền một cái, lão Điền thông minh tháo vát, lập tức sai người đem Trương Thiên Phú đi.
Lăng Tích Đồng ngồi trong xe, theo như lời Trương Thiên Phú thì đối tượng hợp tác không chỉ có mình bà ta. Vậy còn người khác, người đó rõ ràng là Diệp Tiến Minh, cũng chỉ có Diệp Tiến Minh mới nghĩ đến chuyện đó. Còn Trương Thiên Phú, trước khi gặp mặt bà ta có thể đã liên hệ với Diệp Tiến Minh. Nếu như thế, lúc này chắc hẳn Diệp Tiến Minh đang rất sốt ruột.Trong lúc Lăng Tích Đồng trầm mặc, lão Điền thường không quấy rầy. Ông ta không ngừng nhìn Lăng Tích Đồng, tựa như muốn biết bao giờ thì mình nên nói chuyện.“ Nếu Trương Thiên Phú có bản gốc của bản thỏa thuận thì có phải thiếu gia sẽ không dùng…”
“Bản gốc của thỏa thuận, ông xem rồi à? Mấy năm qua, với tính cách của Trương Thiên Phú, tỷ lệ giữ gìn hoàn hảo là bao nhiêu?"
Lão Điền há mồm, không biết nói sao, cuối cùng ông ta ca thán: “Thiếu gia là con trai bà, lại là đứa con duy nhất”.
Lăng Tích Đồng vừa quay lại biệt thự, xuống xe liền nhìn thấy Diệp Tiến Minh đi về phía này. Bà ta không tự chủ được mỉm cười, xác xuất hiện ra hình ảnh kiểu như vậy quá nhỏ, chuẩn xác mà nói, tỷ lệ phát sinh bây giờ là rất nhỏ. Bà ta đứng tại chỗ, chờ Diệp Tiến Minh đi về phía mình, giống như ngày xưa. Ngày ấy, bà ta cũng vậy, sau khi dạo phố về, ông ta chờ ở cửa, hướng mình đi tới.
Diệp Tiến Minh nhìn khuôn mặt tươi cười của bà ta, sắc mặt thâm trầm, tựa như không tự nguyện nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Tích Đồng: “Bà đi đâu vậy?”.
“Đi dạo phố”. Bà ta mỉm cười, lôi trong xe ra một túi to: “Mua được rất nhiều quần áo”.
Diệp Tiến Minh nghe bà ấy nhắc tới quần áo, theo bản năng nhìn chăm chú. Ông ta cảm thấy lạ kỳ nhưng không tìm ra được điểm khác lạ. Giờ thì ông ta đã biết, bà ấy không mặc sườn xám. Mỗi lần đến ông ta nhìn thấy bà ấy mặc sườn xám, trong lòng sẽ có một tia kiêu ngạo. Bất luận ở bên ngoài ông ta ngồi ở đâu, trong nhà luôn có một người phụ nữ mặc bộ quần áo mà ông ta thích nhất, ngồi trong nhà chờ ông ta trở về. Điều này có thể thỏa mãn lòng hư vinh của đàn ông.Lăng Tích Đồng phát hiện trong mắt ông ta ẩn chứa vẻ xem xét kỹ lưỡng. Bà ta đón nhận ánh mắt của Diệp Tiến Minh, nói: “ Sao vậy?”
“Hôm nay bà chỉ đi mua sắm thôi à?”
“Vâng” Lăng Tích Đồng cúi đầu nhìn xuống túi xách của mình, dường như vừa lòng với đống quần áo vừa mua được.
Diệp Tiến Minh ngẫm nghĩ, Trương Thiên Phú liên lạc với mình trước, sẽ không nhanh như vậy liên lạc với Lăng Tích Đồng. Năm đó, ông ta hợp tác cùng luật sư Trương, bề ngoài luật sư Trương là một kẻ chính nhân quân tử, nội tâm lại làm vô số chuyện xấu xa, bị ông ta nắm dược điểm yếu vì thế đã cùng với Lăng Sùng Huy sửa lại bản thỏa thuận. Không ngờ khiến cho luật sư Trương chạy trốn, lại còn chạy trốn rất nhanh, làm hại ông ta bao năm, giờ bỗng nhiên nhớ tới việc này vẫn còn thấy bất an.
Diệp Tiến Minh và Lăng Tích Đồng cùng nhau vào nhà.
Diệp Tiến Minh ngồi trong phòng khách, đưa mắt khinh thường nhìn Lăng Tích Đồng: “Có chuyện này muốn thương lượng với bà đây”
“Việc của Lăng Diệc Cảnh ngày càng làm tôi không hài lòng. Với tính cách của nó sẽ đắc tội hết với các lãnh đạo của Nam Hưng. Tên tiểu tử thối đó, điều tốt không học lại đi làm điều xấu. Nó làm anh không khách khí với Thư Thần không nói làm gì, đối với chúng ta là ba mẹ nó nó cũng không tôn trọng. Nếu tiếp tục để nó làm càn, sau này sẽ không ai có thể quản được nó. Nhưng Thư Thần không giống thế, nó không chỉ cư xử với Lăng Diệc Cảnh như anh cả, còn coi bà như mẹ đẻ. Lần nào sinh nhật bà nó cũng mua quà tặng bà. Hơn nữa, với năng lực của Thư Thần, ai cũng nhìn ra. Vì vậy, tôi định đem vị trí này giao cho Thư Thần”. Với những người muốn phản đối, tất cả đều bị ông ta bỏ qua, hơn nữa còn làm cho bọn họ sống không bằng chết, phải trả một giá đắt.
Lăng Tích Đồng cười cười: “Đúng vậy, tính tình của Lăng Diệc Cảnh quả thật có hơi quá”
“Tốt rồi, bà khá lý trí, không cố chấp thiên vị con trai”. Lăng Tích Đồng đồng ý rồi, Diệp Tiến Minh cũng không nói thêm. Hơn nữa, vì bà ấy đồng ý nên ông ta không muốn bỏ đi mà định tối nay ở lại để đền đáp bà ấy như tỏ lòng biết ơn.
Ông ta tưởng tượng việc mình ở lại đúng là ban ơn cho Lăng Tích Đồng nên cảm thấy vui vẻ.Sau khi Lăng Diệc Cảnh về nhà liền chui vào thư phòng. Anh tự hỏi về những lời Lăng Tích Đồng nói. Anh nghĩ chỉ khi có mình mình anh mới có thể lý trí. Và khi ngồi một mình, anh mới phát hiện suy nghĩ này không khỏi buồn cười. Bởi anh cảm thấy sâu trong nội tâm đã đưa ra quyết định, cũng để tâm đến cách nói của Lăng Tích Đồng hơn, dù sao bà ta cũng là mẹ anh. Cho dù có nhiều lúc, anh hy vọng mình và Lăng Tích Đồng không có quan hệ. Như vậy, anh sẽ không phải bận tâm đến thái độ của Lăng Tích Đồng, cuối cùng chỉ như một người xa lạ và không có nghĩa vụ gì hết.
Dương Tử Hân đứng ở cửa, đẩy cánh cửa thành một khe hở, nhìn anh thật lâu. Anh một mình đứng bên cửa sổ, bóng dáng hiện ra một chút cô đơn. Cô kìm lòng không được chậm rãi đi vào, đến bên anh, từ đằng sau ôm lấy anh.
Anh cảm nhận được sự ấm áp trên người cô, như nói với anh rằng, anh không chỉ có một mình. Khi anh mệt mỏi, sẽ có người ở bên cạnh. Anh không hề cô đơn, cũng không lẻ loi.Anh nắm chặt lấy tay cô, sau đó từ từ xoay người, buông tay cô ra, dùng ngón tay chỉ lên mũi cô.
“ Đói bụng à?” Anh nhẹ giọng hỏi cô.
Cô gật gật đầu, kéo tay anh sờ vào bụng mình: “Vâng, rất đói”
Anh muốn hàng ngày ở bên cô, cùng cô ăn sáng, cùng cô ăn trưa, cùng cô ăn tối, bọn họ cùng ở bên nhau. Để đạt được mục tiêu này, anh phải tự mình đặt ra được mục tiêu nhỏ, thoát khỏi tình cha con với Diệp Tiến Minh. Ngày trước anh không có cơ hội, còn bây giờ, cơ hội này đã đến.
Cái gọi là hợp tác kia, vào lúc này, nghe thực hoàn hảo. Vả lại, không cần anh phải làm chuyện gì cụ thể cũng dễ dàng giải quyết được.Bụng cô dẹp lép, hình như đói thật. Anh dắt cô ra khỏi thư phòng, dì Uông đang nấu nướng, mùi đồ ăn truyền tới, Dương Tử Hân liếm môi, vẻ mặt chờ mong. Thậm chí cô còn vung tay Lăng Diệc Cảnh, chạy vào phòng bếp, hăng hái cầm bát đũa ra để đựng cơm. Cô cầm bát đặt lên bàn, để đôi đũa gọn gàng trên miệng bát.
Sau khi dì Uông mang đồ ăn ra, Dương Tử Hân ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh bàn, sau đó vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, ý bảo anh ngồi vào đó.Lăng Diệc Cảnh đi tới ngồi xuống, lấy tay xoa đầu cô rồi dịu dàng nói: “Có muốn ra ngoài chơi không?”
Mới đầu cô mở to hai mắt rồi lập tức cười gật đầu: “ Muốn, muốn chơi ạ”
Diệp Tiến Minh ở lại một đêm với Lăng Tích Đồng xong mới rời đi. Lăng Tích Đồng dậy rất sớm, bà ta liếc mắt nhìn tin nhắn của Lăng Diệc Cảnh, nhìn thời gian tin nhắn đến, đồng thời dặn Phương tổng chuẩn bị mọi thứ. Làm xong tất cả, sắc mặt bà ta có phần bối rối. Bà ta luôn nghĩ khoảnh khắc hạnh phúc nhất chính là thời điểm mọi giấc mơ trở thành hiện thực. Sau bà ta nhận ra, cảm giác hạnh phúc nhất chính là sự chờ mong. Nhưng chính bà ta, vĩnh viễn không bao giờ lấy lại được.
Lăng Tích Đồng căn dặn lão Điền, bảo Diệp Tiến Minh gặp mặt Trương Thiên Phú. Nếu Trương Thiên Phú dám nói lung tung thì sẽ không khách khí với anh ta. Ngày hôm qua, bà ta đã bảo người tặng một món quà nho nhỏ cho Trương Thiên Phú. Nếu Trương Thiên Phú dám nói sai sẽ lấy tội danh lừa đảo để vào tù. Hơn nữa, bà ta đã hỏi ra đáp án, Trương Thiên Phú căn bản không lưu giữ bản thỏa thuận kia, lần này tới đây, chẳng qua muốn lừa một chút tiền mà thôi.Vậy hãy để Trương Thiên Phú đạt được ý nguyện, Diệp Tiến Minh sẽ phải chi ra một chút tiền phi nghĩa…