Đang bất tỉnh dần lấy lại được ý thức, hàng mi như cánh bướm của Khinh Vân Nhiễm hơi run run, phát ra tiếng nói mê mơ hồ:
-Không được….
Bỗng nhiên nàng mở mắt, khắp người toát mồ hôi lạnh. Nặng nề mở mí mắt ra, thở hổn hển, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng, mang theo chút may mắn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chợt thấy cổ họng khô rát, như có thứ gì nghẹn giữa cổ làm nàng có cảm giác buồn nôn dữ dội.
Cơ thể không có chút sức lực, mày của nàng không khỏi nhíu chặt lại, chỉ cần suy nghĩ một chuyện nào đó, đầu bỗng đau đớn như bị đập nát vậy.
Cảm giác khó chịu, nàng chớp mắt nhiều cái, ký ức trước khi hôn mê bỗng vùng dậy, nàng hoảng sợ ngã ngồi từ trên giường xuống, não lập tức cảm thấy vô cùng đau đớn. Tay nang sờ băng gạc trên đầu, Thượng Quan Nguyệt thế nào rồi? Có phải chỉ có nàng mới là mục tiêu của họ? Sao đối phương lại bắt nàng tới đây, tất cả mọi chuyện cũng không có đáp án.
Đột nhiên có một giọng nói mềm mại vang lên bên cạnh:
-Cô nương, người tỉnh rồi?
Theo tiếng nhìn lại, nàng thấy được một nữ tử mặc cung trang, không khỏi ngẩn người, lúc này mới chú ý tới kiến trúc xung quanh, chỗ nào cũng dát vàng nạm ngọc huy hoàng, nơi này là hoàng cung sao? Nàng bị ý nghĩ này đánh bật lại, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần, cả người hoảng sợ, trợn to mắt, lúc lâu sau mới hỏi thị nữ mặc cung trang:
-Cô nương, đây là nước nào vậy?
Nữ tử mặc cung trang không trả lời, chỉ vội vàng chạy ra ngoài, từ bên ngoài truyền đến giọng nói của nàng ta:
-Vị cô nương kia đã tỉnh rồi, mau dẫn nàng đi gặp Hoàng thượng.
Khinh Vân Nhiễm còn đang kinh ngạc chưa kịp phản ứng thì đã bị hai thị vệ dẫn tới một nơi chẳng biết là đâu.
Bên trong thư phòng tràn ngập mùi Long Tiên hương làm say lòng người. Xung quanh có các tấm bình phong lưu ly mã não, một nam tử mặc long bào màu vàng ngồi sau bàn gỗ, cầm một quyển tấu chương, đôi mắt tuấn mỹ cụp xuống.
Nam tử có gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, tóc dàiu nư thác nước, mày kiếm vút lên, cái mũi cao thẳng, đôi môi kiên nghị, đôi mắt vô cùng tối làm cho người ta có cảm giác như hồ nước lạnh sâu không thấy đáy, khiến người ta sợ hãi từ tận đáy lòng, khí thế vương giả không ai bì được, cao quý lạnh lùng lại càng khiếp người.
Hắn nhìn tấu chương trong tay, trên mặt có sự uy nghiêm chấn động lòng người.
Tổng quản thái giám đứng im lặng bên cạnh hắn, đang chuẩn bị nói gì thì thấy mày Hoàng thượng càng ngày nhăn lại, mặt rồng tựa hồ không vui chút nào.
Lúc này ngoài cửa truyền đến một giọng nói the thé:
-Hoàng thượng, người đã đưa tới rồi ạ.
Tiêu Thần Duệ lấy tay day day trán, buông tấu chương đang phê duyệt sang một bên, thản nhiên nói:
-Đưa người vào.
Không bao lâu sau thì Khinh Vân Nhiễm được hai tên thị vệ dẫn vào. Dáng người cao lớn ngồi trên điện, vừa liếc mắt một cái đã khiến nàng kinh ngạc không thôi, nàng không nhận lầm đó chứ, đây là Hoàng đế Đông Kỳ… Tiêu Thần Duệ, cũng là Hoàng huynh của Tiêu Thần Hiên.
Mọi người thấy nàng đứng thẳng ở giữa điện, hoàn toàn không có ý quỳ xuống, tất cả không khỏi hít sâu một hơi.
Thị vệ thấy thế, đang định nhấc chân đá vào chân nàng, nhưng ngoài ý muốn lại thấy nam tử trên điện nhẹ nhàng phất tay.
Mọi người hiểu ý, vội vàng khom người lui xuống.
Tiêu Thần Duệ chậm rãi đi xuống, đứng thẳng người trước mặt Khinh Vân Nhiễm, đôi mắt thâm thúy sắc bén nhìn thẳng nàng, trầm giọng nói:
-Thủy Nhược Minh cô nương là nữ tử đầu tiên dám có can đảm nhìn thấy trẫm mà không quỳ.
Hắn cúi đầu quan sát kỹ dung mạo của nữ tử, trên đầu còn có một miếng băng gạc, ngũ quan tinh tế, nếu kết hợp lại thì khá thanh tú, nhưng cũng không đáng để người ta nhớ rõ, so với chữ “rất xinh đẹp” thì còn một khoảng cách khá xa.
Đây là nữ tử mà Lục đệ nhìn trúng? Cái nhìn của hắn trở nên kém như vậy từ khi nào? Nhưng không thể phủ nhận đôi mắt đen sáng kia làm cho gương mặt nhỏ nhắn tầm thường này trở nên vô cùng sinh động.
Bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn đảo qua, trái tim Khinh Vân Nhiễm nhất thời nảy lên điên cuồng, chỉ cảm thấy có cảm giác áp bức, giờ phút này như bị hắn nhìn thấu, sống lưng truyền đến cảm giác ớn lạnh. Nàng bóp chặt tay lại, ngước mắt lên, đón nhận ánh mắt của đối phương, thản nhiên trả lời:
-Vì sao phải quỳ? Hoàng thượng là vua của một nước nhưng lại phái sát thủ bắt ép dân nữ tới nơi này, làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ đây là đạo làm vua của thiên tử?
Đôi mắt Tiêu Thần Duệ hơi nheo lại, trong mắt hiện lên sự tức giận, lạnh lùng quát to:
-Ngươi thật to gan, dám có gan dõng dạc bàn lớn đạo làm vua với trẫm!
Giọng nói của hắn cũng không lộ ra quá nhiều tức giận, nhưng lại khiến cho đáy lòng của người đối diện cảm thấy rét lạnh.
-Xem ra đúng là ngươi ỷ Lục đệ thích mình nên chẳng sợ gì, nhưng ngươi đừng quên, trẫm không phải Lục đệ, nên cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc chút nào. Muốn giết một người thì chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến.
Khinh Vân Nhiễm hít sâu một hơi, quả nhiên là huynh đệ ruột thịt, ngay cả tính cách cũng giống nhau đến vậy.
Thân là Hoàng đế, lại là huynh trưởng nên cũng trầm ổn và bình tĩnh hơn, nhưng ngạo khí vương giả thì hiện rõ mồn một. Nàng nghĩ, muốn an toàn rời khỏi nơi này, sợ là không có khả năng rồi.
Nghĩ vậy nên tâm bỗng chùng xuống, có chút băn khoăn vào thẳng vấn đề, hỏi:
-Hoàng thượng tốn sức mời dân nữ tới đây, rốt cuộc là có mục đích gì?
Tiêu Thần Duệ nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt như hàn băng, trầm giọng nói:
-Lục đệ sau khi từ núi tuyết trở về luôn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, đã gần một tháng rồi mà thân thể vẫn chẳng có biến chuyển gì. Ngự y nói cho trẫm biết, đệ ấy mắc phải tâm bệnh, y dược bình thường không có hiệu quả, nếu không tỉnh lại, sợ rằng cả đời này cũng không tỉnh lại nữa….
Nghe vậy cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, tại sao có thể như vậy, nàng nhớ kỹ lúc mình rời đi, hắn vẫn còn khỏe mạnh, sao đột nhiên lại hôn mê bất tỉnh, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Đôi mắt nàng run rẩy kịch liệt, cố gắng đè nén khiếp sợ và bất an trong lòng xuống, lạnh lùng trả lời:
-Vương gia đột nhiên hôn mê bất tỉnh thì có liên quan gì tới dân nữ? Dân nữ chỉ biết sơ sơ y thuật, lại càng không phải danh y, ngay cả ngự y cũng bó tay chịu trói, dâ nữ làm sao biết cách nào để chữa trị? Hoàng thượng tốn công đưa dân nữ tới đây, chắc là tìm lầm người rồi….
Tiêu Thần Duệ giãn mày ra, đôi mắt hắn có vẻ cao thâm khó lường, khóe miệng cong lên một đường cung lãnh khốc, trầm giognj nói:
-Nhưng nguyên nhân Lục đệ hôn mê, chính xác là do ngươi. Trẫm không biết rõ ngươi và đệ ấy có khúc mắc gì với nhau, nghe ám vệ bên cạnh đệ ấy nói, lúc đệ ấy hôn mê luôn gọi tên ngươi, nếu ngươi đối với đệ ấy không có chút cảm tình, vậy nên làm cho đệ ấy hết hy vọng hoàn toàn, không nên gieo tia hy vọng, như vậy chỉ càng làm đệ ấy thêm đau khổ thôi.
Khinh Vân Nhiễm nhất thời giật mình, mím môi, nàng thản nhiên nói:
-Hoàng thượng, chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó, dân nữ và Vương gia căn bản là….
-Ngươi đừng giải thích….
Tiêu Thần Duệ lạnh lùng cắt đứt lời nàng, đôi mắt tối lại, không giấu được sóng mắt bên trong.
-Bây giờ trẫm cho ngươi hai lựa chọn, một là tới Vương phủ chăm sóc Lục đệ, hai là uống hết rượu độc mà trẫm ban.
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng.
-Ngươi chọn một trong hai cái đi.
Mắt Khinh Vân Nhiễm bỗng lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng, lạnh giọng hỏi:
-Nếu Vương gia bất tỉnh cả đời, vậy Hoàng thượng có phải có ý định nốt dân nữ cả đời tại Vương phủ?
Gương mặt Tiêu Thần Duệ hiện lên bão táp âm trầm, còn dám cò kè mặc cả với hắn, đôi mắt lợi hại chớp động.
-Một tháng, trẫm cho ngươi thời gian một tháng, nếu Lục đệ còn không tỉnh, trẫm sẽ ban cho ngươi một chén rượu độc.
Khinh Vân Nhiễm không phẫn nộ, cũng không phản bác, chỉ thản nhiên nói:
-Hoàng thượng định lúc nào thì đưa Nhược Minh tới Vương phủ?
Tiêu Thần Duệ nửa cười nửa không nhìn nàng, trầm giọng nói:
-Trẫm lập tức sai người đưa ngươi đi ngay.
Loại phụ nữ này có thể thấy rõ, chỉ cần gây áp lực một chút sẽ đi vào khuôn khổ, hăn skhoong rõ vì sao phụ nữ như thế này có thể làm cho Lục đệ có tình ý được?
-Người đâu!
Hắn hô to một tiếng, lạnh lùng xoay người sang chỗ khác, quay lưng về phía nàng, khóe miệng cười giễu cợt khinh thường, sai người dẫn nàng đi. Trong mắt Khinh Vân Nhiễm hiện lên chút mơ hồ, từ trước nàng đã biết rõ, đế vương luôn vô tình. Nhưng giờ xem ra Hoàng huynh của Tiêu Thần Hiên đối với hắn cũng không như trong tưởng tượng của nàng, ngược lại lại vô cùng quan tâm trân trọng hắn.
Đi theo thái giám tới một hành lang khác, nàng thấy một nữ tử mặc sa y màu hồng đào. Gương mặt nữ tử như đóa hoa phù dung, mi mắt như liễu, tóc mai như mây, da thịt như tuyết, đôi mắt so với hoa đào còn quyến rũ hơn, vô cùng quyến rũ lòng người.
Trên đầu vấn tóc như mây trời, cài một cây trâm bằng vàng, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng chói mắt, đôi môi đỏ tươi hơi cong lên, thật là một nữ tử tuyệt mỹ.
Chỉ là liếc mắt một cái, nàng liền kinh ngạc đến ngây người, cũng không phải do dung mạo tuyệt đẹp của nữ tử đó, mà là ngũ quan rất giống Khinh Vân Nhiễm, nên nàng có thể kết luận đây là đại tỷ của nàng, Khinh Vân Hồng. Khinh Vân Nhiễm đi qua Khinh Vân Hồng ngửi thấy một mùi hương. Ngửi lại vài lần, mày không khỏi nhíu lại, đây chính là mùi Tâm Ưu hương, nếu như nàng đoán không sai, đây là mùi hương có thể điều khiển tâm trí người khác.
Ngửi hương thơm này một thời gian, tới ban đêm, thần trí sẽ trở nên hoảng loạn, buổi tối trải qua chuyện gì, ngày thứ hai tỉnh lại sẽ chẳng nhớ gì hết. Đi theo Thượng Quan Nguyệt bốn năm, nàng đã thấy được rất nhiều loại dược liệu kỳ lạ trong thiên hạ, hơn nữa khứu giác của nàng so với người thường mẫn cảm hơn nên mới ngửi thấy mùi hương này một lần mà mãi không quên.
Mặc dù nàng không còn liên lạc gì với Khinh gia, nhưng dù sao họ cũng là người thân của nàng trên đời này, không biết giờ họ ra sao, nếu biết chắc nàng cũng chẳng quan tâm lắm.
Nhưng hôm nay, nàng không tài nào không thèm để ý.
Tiếng tiểu thái giám thúc giục truyền đến:
-Thủy cô nương, lên kiệu đi….
Khinh Vân Nhiễm lấy lại tinh thần, lo lắng trong mắt biến mất rất nhanh, sau đó vào trong kiệu.
Thời gian dài bốn năm, Hiên Vương phủ cũng không có thay đổi gì nhiều, nưng nàng lại chậm chạp không muốn cất bước vào trong, dù sao đây cũng là nơi bắt đầu những đau khổ bi thảm của nàng.
Cỗ kiệu dừng ở cửa Minh Hiên uyển, đã có một thị thiếp đứng ở cửa đón, dáng người quen thuộc, đôi mắt ấy làm trái tim Khinh Vân Nhiễm chấn động mãnh liệt, là Lan nhi…. Sao nàng ấy lại gả cho Tiêu Thần Hiên?
Tay nắm chặt lại, chưa bao giờ nàng nghĩ mình gặp lại nàng ấy lại trong hoàn cảnh này.
Quay đầu, thấy người trong cung đã cáo lui, chỉ còn lại vài đại nội thị vệ võ công cao cường canh giữ ở cửa, nhìn chằm chằm nàng, không cho nàng có bất cứ hành động bất thường nào.
Lan nhi bước tới, thấy nàng trong nháy mắt thì mắt bỗng hoảng hốt, nhưng ngay lập tức đã nở nụ cười tươi, nói:
-Vị này chính là Thủy Nhược Minh cô nương, thiếp thân tên là Lan Thẩm, Thủy cô nương có thể gọi ta là Lan nhi.
Khinh Vân Nhiễm đè hỗn loạn trong lòng xuống, khẽ cười:
-Được, vậy Lan nhi có thể gọi ta là Thanh nhi.
Lan nhi hơi nhíu mày, mở cửa phòng ra, sau đó cúi đầu, nói:
-Thanh nhi cô nuowg, mời vào theo Lan nhi.
Lan nhi không nhận ra nàng, có lẽ nàng đã đánh giá người khác quá cao, diện mạo bên ngoài đã thay đổi, không phải ai là cũng có thể nhận ra.
Nhưng Lan nhi lại là tỳ nữ hầu hạ bên người nàng từ nhỏ đến lớn, tất nhiên so với Mặc Băng và Tiêu Thần Hiên càng hiểu nàng hơn mới đúng, có lẽ nàng đã kỳ vọng quá cao. Có nhiều chuyện muốn nói, cũng có nhiều chuyện muốn hỏi, cũng không biết nên dùng thân phận gì để mở miệng.
Phòng ngủ trong Minh Hiên uyển, sắc mặt Tiêu Thần Hiên tái nhợt không còn chút máu, không hề có chút sinh khí nào nằm ở trên giường, tóc tai bù xù, gương mặt hắn gầy tới mức dọa người. Hắn như vậy sao dễ tỉnh lại được! Giật mình trong chốc lát, nàng chậm chạp không bước nổi một bước, chỉ một tháng không gặp, sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Lan nhi thấy dàng vẻ nàng có chút kinh ngạc thì đột nhiên mở miệng nói:
-Thanh nhi cô nương trò chuyện với Vương gia đi, ngự y đã dặn như vậy….
Khinh Vân Nhiễm phục hồi lại tinh thần, ngồi xuống bên giường, nhìn Lan nhi, ánh mắt nàng ấy có chút ảm đạm rồi đi ra ngoài, muốn mở miệng giữ nàng ấy lại, nhưng hôm nàng ấy đâu có nhận ra nàng.
Mày nhíu chặt lại, cẩn thận dừng ở trên gương mặt hắn, đến bây giờ nàng vẫn có cảm giác không thể tin được.
Giờ phút này, hắn chỉ yên lặng mà ngủ, nếu không phải sắc mặt hắn tái nhợt dọa người, nàng cũng không cho rằng hắn đã hôn mê gần một tháng, vươn tay, bắt mạch hắn, mạch tượng bình thường, mở mắt hắn cũng không phát hiện có điều gì khác lạ, tại sao lại hôn mê bất tỉnh?
Tại sao người nào tiếp xúc với nàng, vận mệnh cũng đều không tốt? Có phải nàng có tướng sát người, hay là kiếp trước nàng đã phạm phải tội gì nên kiếp này phải chịu đau khổ để đền bù?
Khẽ cười tự giễu, mặc kệ thế nào cũng không thoát khỏi hắn, vướng vào vận mệnh với hắn. Trong phòng tĩnh mịch như chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hắn, hàng mi như cánh bướm rủ xuống, nàng cụp mắt, mở miệng khẽ nói:
-Tiêu Thần Hiên….
Những tiếng gọi liên tiếp cũng không làm Tiêu Thần Hiên có phản ứng nào, cúi đầu thở dài, lại tự giễu, giờ hắn đang hôn mê, sao có thể có phản ứng gì đây?
Hoàng đế Đông Kỳ căn bản là ép buộc, hắn hôn mê thì có liên quan gì đến nàng, tại sao phải ép nàng khổ sở thế này? Nàng thật sự chịu đủ rồi, đến đâu cũng bị ép buộc. Không biết Thượng Quan Nguyệt như thế nào rồi, hàn độc phát tác, lúc nào cũng có thể chết, Tiêu Thần Hiên bây giờ vẫn còn hơn, nàng lo lắng cho sự an nguy của Thượng Quan Nguyệt. Nàng oán giận nìn hắn một cái, kêu lên:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi sinh ra trong phúc mà không biết hưởng phúc, so với Thượng Quan Nguyệt, thật sự ngươi hạnh phúc hơn nhiều, ít nhất ngươi có một ca ca quan tâm ngươi, mà chàng chỉ có một thân một mình, từ nhỏ thân thể đã mang bệnh nặng, phải chịu đau ốm hành hạ, nếu giờ được chọn, ta sẽ ở bên cạnh chàng, không phải nhìn gương mặt như người chết của ngươi!
Sao đột nhiên mình lại tức giận như đứa bé gái thế này?
Thình lình nước mắt tuôn rơi, nàng thở dài, nói:
-Tiêu Thần Hiên, lúc đầu thật sự ta rất hận ngươi, ở Vương phủ, ngươi làm nhiều chuyện ác với ta, ta muốn giết ngươi ngàn lần vạn lần.
-Có lẽ ngươi không biết, thứ ta muốn thật sự rất ít, chỉ cần chút dịu dàng và khoan dung, lúc mới biết mình mang thai, ta đã kháng cự, nhưng sau đó lại không muốn, nếu lúc đó ngươi có thể đối xử dịu dàng với ta một chút, có lẽ ta sẽ không nghĩ cách chạy trốn như vậy.
-Vì ta mang thai, sẽ có một gia đình đầy đủ, ta có thể thuyết phục chính mình tha thứ cho ngươi, nhưng bào thai trong bụng ta đã bị ngươi hại chết rồi, đồ máu lạnh này, đau đớn ta phải chịu sao ngươi hiểu được chứ….
-Lúc đầu, ta hận ngươi không thể chết ngay lập tức, nhưng giờ ta cũng không nghĩ như vậy nữa, có lẽ đã dần phai nạt đi, hận ngươi thì có ích lợi gì? Những thứ đã mất đi thì vĩnh viễn mất đi, không bao giờ tìm được nữa….
Từ sau khi trở về từ quỷ môn quan, gặp lại tại tiệc rượu Nam Dục, rõ ràng khi đó ta đã thay đổi diện mạo bên ngoài, sao ngươi có thể nhận ra ta? Sau bao nhiêu lần vướng vào nhau, gặp được con trai Hoán nhi, ta hận ngươi thấu xương, nhưng lại cùng ngươi cùng sống cùng chết, vượt qua cửa ải khó khăn ở ngọn núi tuyết, thật sự là vận mệnh trêu ngươi, nhớ lại tất cả, sao ta không trốn thoát khỏi ngươi? Ngươi nói xem, ngươi đúng là âm hồn bất tán….
-Lần đầu ta thấy ngươi đúng là kẻ mặt dày, ngươi không nên lại thích ta, ta và Thượng Quan Nguyệt ở chung một chỗ, tuy rằng không có tình yêu mãnh liệt, nhưng ta thấy rất yên tâm, cảm giác như từng giọt nước chảy thành sông vậy, ta muốn cuộc sống như vậy, ngươi không thể cho ta được….
-Ta thật là khờ, sao lại ngồi đây nói này nói nọ với ngươi?