Thất Ngược Khí Phi

chương 118: thái hậu triệu kiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khinh Vân Nhiễm bưng chậu nước trong tay, trên mặt đầy vẻ buồn rầu, vén rèm xe lên, trong thùng xe vô cùng ấm áp, mấy lò ấm cũng đã cháy hết, bầu không khó có mùi thảo dược lẫn mùi máu tanh, trái tim nàng không khỏi cứng lại, nhanh tiến vào trong, tới bên cạnh Thượng Quan Nguyệt.

Thấy chàng nhắm mắt lại, nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy làm cho người ta vô cùng sợ hãi, bên môi, trên cổ, và cả ở trên tấm nệm có không ít vết máu loang lổ. Nàng vội vàng đặt chậu nước xuống, lấy cái khăn nhúng vào đó rồi vắt khô, nhẹ nhàng lau vết máu bên khóe miệng chàng, tâm bỗng cảm thấy đau đớn khó nói thành lời. Nàng giúp việc ở y quán bốn năm, y thuật cũng học được ít nhiều. Nàng biết rất rõ, lần hàn độc phát tác này còn nghiêm trọng hơn những lần trước rất nhiều, triệu chứng như đang ăn mòn tính mạng chàng, triệu chứng này mới xảy ra lần đầu, sao đã trầm trọng tới mức này?!?

Trong tâm bỗng sinh ra cảm giác sợ hãi, cả người không nén được mà run rẩy.

Đúng vậy!

Nàng sợ Thượng Quan Nguyệt chết đi….

Không được! Nàng không thể trơ mắt nhìn Thượng Quan Nguyệt chết!

Nàng không muốn bất cứ ai chết trước mặt nàng, nếu Thượng Quan Nguyệt cũng rời bỏ nàng, nàng nhất định không sống nổi! Nếu trên đời này người nàng coi trọng cũng rời bỏ nàng….

Vậy nàng còn thứ gì đáng để lưu luyến trên cõi đời này?

Có lẽ cảm nhận được dòng nước ấm áp, Thượng Quan Nguyệt hôn mê mấy ngày chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm sáng lên, như một người lữ khách giữa sa mạc sắp chết vì khát bỗng thấy ốc đảo, thấy được nguồn nước.

Nàng vẫn tưởng rằng….

Hóa ra mình vẫn luôn quan tâm tới chàng.

Thượng Quan Nguyệt dịu dàng nhìn gương mặt nàng, khẽ cười, diện mạo tuấn mỹ trong nháy mắt trở nên có sức sống hơn, hơi quay đầu đi, chạm lấy bàn tay nàng đang cầm khăn lau lên mặt chàng.

Gương mặt Khinh Vân Nhiễm thẹn thùng đỏ bừng, từ lúc nào mà chàng đã học cái cách không đứng đắn như vậy, hơn nữa còn đang lúc ngã bệnh, tức giận nói:

-Này, đừng lộn xộn nữa!

Trong mắt Thượng Quan Nguyệt hiện lên đau lòng buồn bã, chuyển ánh mắt nhìn về phía nàng, bỗng hiện lên ý cười, vừa ho nhẹ vừa nói:

-Khụ khụ…. Vừa nãy ta mơ thấy nàng.

Khinh Vân Nhiễm vỗ lưng cho chàng, dìu chàng ngồi dậy, cầm một cái gối dựng ở sau lưng cho chàng dựa, giặt sạch cái khăn, nói:

-Mơ thấy gì?

Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt chợt sáng lên, trong mắt tràn đầy ý cười hạnh phúc:

-Ta mơ thấy….

Nói đến đây thì chàng dừng lại, liếc mắt nhìn Khinh Vân Nhiễm một cái, hơi mím môi:

-Hôn ta một cái, ta nói cho nàng nghe.

Mắt Khinh Vân Nhiễm giật giật mấy cái, không thể tin trừng mắt nhìn chàng, sờ lên trán chàng, nghi ngờ hỏi:

-Không phải huynh bị mụ mẫm đầu óc rồi đó chứ?

Thượng Quan Nguyệt nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay, yên tâm cười:

-Nói đùa nàng chút thôi, ta mơ thấy nàng và ta ở cùng nhau tại một nơi sơn thủy hữu tình, nàng đang ở trong bếp nấu cơm, ta mang thức ăn trở về, trong nhà còn có….

Khinh Vân Nhiễm thấy chàng đột nhiên dừng lại, ngơ ngơ hỏi dồn:

-Còn có gì?

Gương mặt Thượng Quan Nguyệt bỗng ửng hồng mất tự nhiên, nhìn nàng đầy ý vị thâm sâu, cúi đầu nói:

-Còn có một đứa con khỏe mạnh mập mạp….

Gương mặt Khinh Vân Nhiễm dần cứng đờ, đứa con!

Thượng Quan Nguyệt nhận thấy lời nói mình không ổn, đang muốn mở miệng giải thích, nàng đã đi trước một bước, nói:

-Nói chuyện từ nãy tới giờ với muội chắc huynh đói bụng lắm, để muội đem canh vừa mới nấu tới đây.

Thượng Quan Nguyệt cười cười gật đầu, không nói nữa, lẳng lặng nhìn nàng bưng chậu nước ra ngoài.

Khinh Vân Nhiễm vén rèm xe ra, thấy vẻ mặt Hành Vân đầy nghiêm trọng đứng ở bên ngoài, vừa thấy nàng đi ra, vội vàng hỏi:

-Nhược Minh cô nương, công tử thế nào rồi?

Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày, nói:

-Chàng đã tỉnh dậy, nhưng vẫn còn rất yếu.

Bây giờ chỉ có ba người họ mấy ngày nay chăm sóc cho Thượng Quan Nguyệt, ai cũng chưa được ngủ một giấc an ổn, lực bất tòng tâm.

Bệnh của Thượng Quan Nguyệt không thể kéo dài, Thủy Lưu đã tới Dược Vương cốc khẩn xin Y tiên tiền bối xuất cốc đến Bắc Thần chữa bệnh cho Thượng Quan Nguyệt, nhưng nàng cũng không thể khẳng định lão đầu ngoan cố ấy có tới đây không? Khẽ thở dài, ngẩng đầu, thấy sắc mặt Hành Vân hòa hoãn hơn chút ít, trầm giọng hỏi:

-Hành Vân có thể nói cho ta biết, thời gian trước chàng có tới Dược Vương cốc chữa bệnh hay không?

Hành Vân nhíu chặt mày, đôi mắt tràn đầy vẻ lo lắng phức tạp, siết chuôi kiếm trong tay lại, một hồi lâu mới nói:

-Nhược Minh cô nương, ngày ấy khi cô nương bị ám vệ của Hoàng đế Đông Kỳ bắt cóc, ta và Thủy Lưu vốn định hộ tống công tử tới Dược Vương cốc điều trị hàn độc trước, nhưng giữa đường công tử tỉnh lại, rất lo lắng cho an nguy của cô nương, muốn đi cứu cô nương trước, hơn nữa còn thừa dịp ta và Thủy Lưu không chú ý dùng Lan Lăng hương, chịu đựng nỗi khổ bị dược lực phản trả mới kiềm chế được hàn độc, sau đó hỏi thăm mấy lần mới biết cô nương đã được đưa tới Hiên Vương phủ, công tử đi tìm cô nhương, lại biết cô nương mất trí nhớ, lúc trở về không biết vì sao mà hộc máu không ngừng, mãi cho tới khi gặp được Minh Nguyệt cô nương, nàng ấy dùng máu chính mình chữa cho công tử, nhưng công tử vốn là đại phu nên biết rất rõ việc người nàng ấy toàn là độc, máu của nàng ấy có thể tạm thời khống chế được độc tính của hàn độc nhưng sự phản trả so với Lan Lăng hương còn hơn gấp bội.

-Sao chàng lại ngốc như vậy?

Khinh Vân Nhiễm nghẹn ngào lên tiếng, lòng nàng quặn đau, đau tới mức không tài nào nói nổi nên lời.

Giờ phút này nàng cũng hiểu rõ, bất kể là ai tổn thương đến nàng, Thượng Quan Nguyệt tuyệt đối sẽ không bao giờ làm như vậy, chàng luôn yên lặng ở bên cạnh nàng, dùng cách của chính mình để quan tâm, trân trọng nàng. Đúng vậy! Trên thế giới này chỉ cần người tổn thương nàng còn tồn tại, nhất định nỗi đau xót trên người nàng cũng tồn tại. Mỗi lần nhìn gương mặt gầy guộc của Thượng Quan Nguyệt đang hôn mê, lòng nàng cảm thấy vô cùng cảm động xen lẫn đau lòng, trong tim nàng ắt hẳn là có chàng, nhưng những gì đã từng trải qua trước đây làm cho nàng lùi bước!

Thượng Quan Nguyệt thật sự rất tốt đẹp, đối với nàng mà nói là quá tốt, nhưng tại sao lại rơi vào kết cục như thế này, sao mà thật đáng buồn?

Hành Vân ngẩng đầu nhìn Khinh Vân Nhiễm, tiếp tục nói:

-Thấy công tử tự hủy hoại bản thân như vậy, thật sự Hành Vân rất đau lòng, Hành Vân chỉ là một nô tài, không có tư cách yêu cầu cô nương, nhưng Hành Vân không đành lòng thấy công tử khổ sở như thế, khi công tử biết cô nương đã quên người, ánh mắt khi đó của công tử Hành Vân đến giờ vẫn không thể quên, ta chưa bao giờ thấy ánh mắt người đau lòng đến vậy, nên Hành Vân khẩn thiết xin cô nương….

Vừa nói vừa quỳ sụp xuống, nhìn kỹ vào đôi mắt nàng, trịnh trọng nói:

-Coi như đồng cảm cũng tốt, đáng thương cũng được, xin cô nương đừng bỏ công tử! Với tình trạng hiện giờ của công tử, sợ rằng không chống giữ được bao năm nữa….

Trong lòng Khinh Vân Nhiễm chấn động mạnh, vội bước về phía trước, gấp gáp kêu lên:

-Hành Vân, ngươi mau đứng lên!

Hành Vân cúi đầu, không đứng dậy, nói:

-Ta biết tâm địa cô nương lương thiện, cho dù không có tình yêu nam nữ với công tử nhưng cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, làm tổn thương trái tim công tử, nhưng có đôi lúc cũng đã vô tình tổn thương, cô nương không yêu công tử nhưng vẫn đối xử dịu dàng như cũ với công tử, khiến công tử tưởng rằng mình vẫn còn hy vọng. Kỳ thật thái độ như vậy mới làm tổn thương người khác, cô nương tin tưởng dựa vào công tử, có phải trong tim cô nương cũng dành một chỗ rất nhỏ cho người? Vì thế Hành Vân cả gan nói thẳng, mong cô nương chính thức thử yêu công tử, không nên vì Hiên Vương gia mà làm cho công tử đau lòng thêm nữa….

Khinh Vân Nhiễm đau lòng. Tiêu Thần Hiên! Chỉ cần vừa nghĩ đến hắn là lòng đã cảm thấy đau xót, loại cảm giác này trước kia cũng từng xuất hiện nhưng lại không giống như bây giờ, mỗi lần nhớ đến hắn, nàng đều có cảm giác tựa như đã có một khoảng thời gian tốt đẹp đã bị nàng lãng quên.

Một lúc lâu sau nàng mới thở dài, chậm rãi nói:

-Ý của ngươi ta rất rõ, ta biết nên làm như thế nào rồi!

Hành Vân trầm giọng:

-Lời nói lần này của Hành Vân với cô nương thật ra là cử chỉ bất kính, xin cô nương trách phạt.

Khinh Vân Nhiễm cười khổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, nhẹ giọng nói nhỏ:

-Ngươi không sai, người sai là ta, là ta ích kỷ!

Hành Vân hơi cau mày, hạ giọng nói:

-Hành Vân không có ý trách tội cô nương!

Khinh Vân Nhiễm cúi đầu nhìn hắn, cười nhẹ, nói:

-Không, nhờ ngươi ta mới hiểu rõ….

Tình cảm, không nỗ lực thì không được hồi báo, nhưng không nỗ lực, nhất định không có báo đáp. Nàng biết rất rõ tình cảm của chàng nhưng lại lờ đi. Nếu như từ thể xác đến tinh thần chấp Thượng Quan Nguyệt, nàng nghĩ, quá khứ, thân phận của nàng, trách nhiệm của nàng, tất cả mọi thứ của nàng đều phải chấp nhận và chia sẻ, đây cũng không phải là chuyện đơn giản.

Bắc Thần, nơi xa lạ ấy, liệu thật sự có chốn cho nàng dung thân?

Khinh Vân Nhiễm cúi đầu, đột nhiên hỏi:

-Hành Vân, còn mấy ngày nữa là tới Bắc Thần?

Hành Vân ngước mắt, thấy nàng cúi đầu, không nhìn rõ được vẻ mặt, lập tức trả lời:

-Ba ngày nữa là đến nơi!

Thúc ngựa mau chóng, trong ba ngày cũng đã tới được kinh đô Bắc Thần.

Dương An.

Hành Vân có lệnh bài trong người, vào thành vô cùng thuận lợi.

Dọc đường đi, Thượng Quan Nguyệt đều trong tình trạng mê man, thời gian tỉnh táo mỗi ngày đều là lúc uống thuốc, kiềm chế ho khan tới hộc máu.

Hành Vân đánh xe ngựa đến Trữ Vương phủ.

Trong phủ, lão quản gia lo lắng ra nghênh đón, Hành Vân đỡ Thượng Quan Nguyệt xuống xe, lão quan gia lập tức sai người đưa Thượng Quan Nguyệt vào nằm trong phòng.

Kiến trúc trong phủ rất cầu kỳ nhưng lại lộ ra khí thế trang nhã, hành lang gấp khúc, đình viện lầu các, vách đá núi giả, nước chảy rả rích, hồ nước hoa viên càng lộ vẻ thanh nhã.

Trong hoa viên mới được đổi đất mới, có các loại hoa quý thu đông, trong đó đa số đều là các loài hoa mà nàng thích.

Nghe người dưới trong phủ nói, bọn họ đã nận được bồ câu đưa tin từ Vương gia, dặn dò sửa sang lại Vương phủ.

Khinh Vân Nhiễm vô cùng cảm động, chỉ vừa nghĩ đến hàn độc trong người Thượng Quan Nguyệt là lại thấy đau đớn, cảm giác mình thật vô dụng, giờ đã gần tới mùa thu mà nàng đã thấy lạnh hết cả người, vậy đến mùa đông, chỉ sợ máu nàng đã đông hết thành băng.

Tới Phong Khinh các, trong phòng đã có rất nhiều lò ấm.

Thấy Thượng Quan Nguyệt ngủ yên ổn trên giường, mấy ngày nay lượng máu nôn ra cũng đã giảm bớt, nhưng giờ phút này sắc mặt chàng trắng bệch khiến nàng lo lắng không thôi.

Trằn trọc một đêm, tâm đã thầm quyết định, qua mấy ngày nữa, đợi tình trạng của chàng khá hơn, nàng sẽ tự mình lên núi Tuyết Vô Tan, tìm hái sen tuyết hiếm có khó tìm để chữa căn nguyên hơn hai mươi năm bệnh tật của chàng.

Ngày hôm đó Khinh Vân Nhiễm dậy từ sáng sớm, quản gia trong phủ nói có vị công công tử tới đây tuyên chỉ, nội dung ý chỉ là Thái hậu triệu nàng vào cung gặp mặt, nàng kinh ngạc, nhưng lòng cũng đã sớm có chuẩn bị.

Biết được chuyện này, Hành Vân vô cùng lo lắng, muốn đi cùng nhưng thấy không ổn, nàng trang điểm một lúc rồi ngồi vào trong kiệu theo công công vào cung.

Đại viện hoàng cung tường đỏ ngói vàng, vô cùng đồ sộ, điêu khắc chạm trổ tinh xảo.

Hành lang uốn khúc, núi giả nước chảy tô điểm, kỳ hoa dị thảo thêm vào, kiến trúc hoàng cung tuy trang nghiêm nhưng không mất đi vẻ đẹp hùng tráng.

Tường đỏ vững chác, phiến ngói lưu ly nhiều màu rực rõ, hương hoa thơm ngát.

Hoàng cung có diện tích rất lớn, Khinh Vân Nhiễm theo lão thái giám đi vòng vèo một lúc, cuối cùng cũng đã tới nơi.

Trữ Phượng cung.

Công công bên ngoài thông báo một tiếng, bên trong truyền tới tiếng nói, Khinh Vân Nhiễm ngẩng đầu theo công công vào trong, trong phòng tràn ngập một mùi hương làm người ta cảm thấy không hề thoải mái. Nàng biết mùi hương này, nếu ngửi lâu sẽ cảm thấy đau đầu, tim đập nhanh hơn.

Công công chậm rãi đi trước, nàng thấy sau tấm rèm châu là một dáng người ngồi ngay ngắn, khí thế phi phàm, đột nhiên có giọng nói truyền đến:

-Tới đây gần hơn một chút!

Tiếng nói vừa dứt, rèm che được hai cung nữ vén lên, lộ ra hình ảnh của người ngồi sau.

Một phụ nữ thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, gương mặt bình tĩnh đang ngồi trên ghế.

Trên người mặc y phục màu tím thêu chỉ vàng hoa mẫu đơn, đai lưng phượng hoàng cát tường, dù đã đến tuổi trung niên nhưng sắc mặt đoan trang, xinh đẹp quý phái, không hề có khí thế ép người mà lại có dáng vẻ rất hiền hòa.

Đứng ở hai bên là ba người phụ nữ khác, hai người là Quý phi, trên đầu cài bảy chiếc trâm phượng, vị còn lại mặc cung trang màu đỏ hoa lệ, đội mũ phượng, chắc đó là Hoàng hậu.

Khinh Vân Nhiễm chân thành cúi người, hít thật sâu một hơi, hành đại lễ ba quỳ chín vái, cung kính nói:

-Dân nữ tham kiến Thái hậu, Thái hậu vạn phúc, thiên tuế, thiên thiên tuế.

Ánh mắt sắc bén của Thái hậu dừng trên người Khinh Vân Nhiễm, khẽ cười, nói:

-Ai gia nghe nói Trữ Vương rất thích ngươi, thà rằng đi ngược lại với tổ tiên cũng muốn lấy ngươi làm phi, ngẩng đầu lên để Ai gia nhìn một cái.

Khinh Vân Nhiễm giật mình, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt cung thuận, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh.

Thái hậu nhìn người con gái trước mặt, da tay trắng nõn, sạch sẽ, dung mạo của nàng mặc dù không phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng nhìn kỹ thấy vô cùng động lòng người, nhất là đôi mắt đen lộng lẫy kia, kỳ ảo trong suốt, không nhiễm bụi bẩn nơi thế tục.

Nhưng đôi mắt này làm bà dấy lên oán hận giấu tận đáy lòng từ ngày xưa.

Phu quân của mình, con của mình đều bị ánh mắt trong suốt này hấp dẫn, vì thế mà họ vứt bỏ trọng trách hoàng gia, chỉ vì muốn ở cùng một người đến thiên trường địa cửu, thật buồn cười! Ánh mắt bà hơi thừ ra nhưng khôi phục lại rất nhanh, thoáng gật đầu, hỏi:

-Ngươi tên là gì?

Khinh Vân Nhiễm đứng thẳng người, nàng có thể cảm giác được ánh mắt sắc bén của đối phương di chuyển trên gương mặt nàng mang theo oán hận khiến người ta ớn lạnh. Nàng ép sợ hãi trong lòng xuống, trầm giọng trả lời:

-Dân nữ tên là Thủy Nhược Minh.

Thí hậu trầm ngâm trong chốc lát, cẩn thận quan sát nàng, không nói gì, Khinh Vân Nhiễm trộm nhìn sắc mặt Thái hậu, lòng không khỏi hoảng hốt, sống lưng ớn lạnh truyền đến khắp người.

Ánh mắt Thái hậu làm nàng cảm thấy bất an, nhanh chóng cúi đầu, không dám nói nữa, không quá bao lâu, Khinh Vân Nhiễm nghe thấy giọng nói ôn hòa của Thái hậu:

-Ngươi đúng là một đứa trẻ ngoan!

Khinh Vân Nhiễm cúi đầu, giấu đi phức tạp trong mắt, khẽ nói:

-Dân nữ giờ chưa quen với quy củ trong cung, may gặp được Thái hậu có trái tim nhân hậu, nếu không dân nữ đã không thể đứng ở đây rồi.

Thái hậu vuốt má, cầm chén trà lên, đôi mắt hiện lên sắc bén:

-Khi ai gia thấy ngươi lại nhớ tới Nhã phi năm đó, đôi mắt trong suốt không nhiễm bụi trần, khó trách sao Trữ Vương lại thích ngươi tới vậy, đứng lên đi!

Khinh Vân Nhiễm dập đầu tạ ơn.

-Tạ ơn ân điển của Thái hậu.

Sau khi đứng dậy, thấy được ý cười trong sáng của Thái hậu, lúc này nàng mới quan sát cẩn thận.

Hy Nhân Thái hậu, bà nội của Thượng Quan Nguyệt năm đó nổi danh bên ngoài là Hoàng hậu sắt đá, hôm nay sự tàn nhẫn trong mắt đã mất đi nhưng ánh mắt vẫn rất lợi hại làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Bà được chăm sóc chu đáo, tuổi đã hơn năm mươi, mà thoạt nhìn như mới hơn bốn mươi tuổi.

Chỉ là trong chốn thâm cung, sắc mặt tốt, phục sức (y phục, trang sức) hoa lệ cũng không che giấu được vẻ tiều tụy già nua, nếp nhăn nơi khóe mắt nếu tinh ý có thể nhận ra ngay, đúng là năm tháng vô tình.

Đột nhiên nàng có cảm giác nụ cười tươi tắn dễ gần ẩn giấu một nỗi oán hận và tàn nhẫn đáng sợ, có lẽ đây chỉ là ảo giác của nàng thôi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio