Khinh Vân Nhiễm bưng khay trà vào thư phòng, trong phòng không có ánh nến, trên vách tường có gắn một viên dạ minh châu rất lớn, soi sáng căn phòng như ánh sáng ban ngày.
Thượng Quan Nguyệt mặc bạch y có vẻ vô cùng sáng chói, lại càng thêm vẻ phiêu dật xuất trần, đôi mắt đen sáng như ngọc nhưng cũng u thâm như biển, cái mũi cao thắng, cùng với đôi môi nở nụ cười trong sáng. Thượng Quan Nguyệt độc nhất vô nhị trên đời, ấm như noãn ngọc, lạnh tựa băng sương, khí chất của chàng khiến nơi này trở nên ấm áp,vô cùng tao nhã và tôn quý.
Thấy nàng đi đến, Thượng Quan Nguyệt buông quyển sách trong tay, nhìn nàng đầy dịu dàng, khẽ cười, hỏi:
-Trễ thế này sao nàng còn chưa ngủ?
Giọng nói trong vắt như khe suối nhỏ trong núi làm cho nàng có cảm giác bình yên, Khinh Vân Nhiễm cười nhẹ, nàng thấy Thượng Quan Nguyệt rất ít khi tươi cười trước mặt người khác, rất ít khi để lộ hỷ, nộ, ái, ố, nàng biết, chàng không muốn lộ điểm yếu trước mắt kẻ khác.
Cũng vì như thế mà nàng vô cùng vui vẻ, trước mặt nàng, chàng không do dự mà lộ ra biểu cảm chân thật của mình.
Mày hơi nhíu lại, đặt khay trà lên bàn, giọng điệu mang theo đau lòng:
-Chàng cũng biết là muộn kia đấy!
Thượng Quan Nguyệt hơi sửng hốt, trong đầu suy nghĩ đủ thứ, thở dài một tiếng.
Chàng nâng chén trà lên, cúi đầu, ngửi hương trà thơm mát, nhẹ nhấp một ngụm, hương trà tỏa ra khắp miệng, chàng cười khẽ, buông cái chén, ngước mắt, nói:
-Khinh nhi, lại đây!
Khinh Vân Nhiễm đi tới, Thượng Quan Nguyệt kéo nàng ngồi lên đùi mình, tư thế vừa nhạy cảm lại vừa mờ ám khiến gương mặt nàng có chút ửng hồng, cho dù đã là vợ chồng rồi, nhưng hai người cũng chưa chính thức tiếp xúc với nhau bao giờ.
Trầm ngâm trong chốc lát, Thượng Quan Nguyệt thản nhiên mở miệng:
-Khinh nhi, ngày mai ta muốn đi Đông Kỳ một chuyến, nàng biết đấy, hàng năm vào lúc này, ta đều phải tới Dược Vương cốc tìm Y tiên.
Tính tình Y tiên vừa cổ quái lại vừa cố chấp, ông ta thề không bao giờ xuất cốc, tuyệt đối sẽ không vì chàng mà phá bỏ lời thề, trước đó Thủy Lưu có tới mời ông ta xuất cốc, đã hai tháng rồi mà vẫn chưa có tin tức, tất nhiên đã là công cốc rồi. Khinh Vân Nhiễm có chút kinh ngạc, sau đó cụp mắt, giấu đi tâm trạng không tốt.
Thượng Quan Nguyệt nắm chặt tay nàng, giọng nói mang theo xin lỗi:
-Giờ nàng đang có thai, không chịu được khổ cực đường dài, xin lỗi vì không thể đưa nàng đi cùng. Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ trở về rất nhanh.
Khinh Vân Nhiễm lắc đầu, nắm chặt bàn tay lạnh như băng, hạ giọng nói:
-Thiếp biết rồi, chỉ là đột nhiên nghe vậy có chút không quen, lại có chút không muốn, hàn độc trên người chàng phát tác, lòng thiếp cũng không cách nào yên tâm được….
Thượng Quan Nguyệt im lặng chỉ trong chốc lát, trầm giọng nói:
-Mặc dù đường xá xa xôi nhưng ta sẽ cố gắng trở về trong vòng hai tháng.
Một năm phải đi một lần, nghỉ ngơi trong cốc nửa tháng, Khinh Vân Nhiễm gật đầu, hai tháng, đối với nàng mà nói, thời gian thật sự là dài đằng đẵng, nàng nhất định sẽ rất nhớ chàng, mặc dù không muốn, nhưng không còn cách nào khác, bệnh của chàng vẫn là quan trọng hơn.
Ban ngày, chàng đều dựa vào nội lực và đan dược để ép nỗi đau đớn xuống, nhưng buổi tối bệnh trạng sẽ càng tăng thêm, mấy tối gần đây, cơ thể chàng vô cùng lạnh, cũng vì suy nghĩ cho đứa trẻ trong bụng nàng, chàng mới ngủ ở gian ngoài, những lời này chàng cũng chưa từng nhắc tới, nhưng nàng biết rất rõ. Thế gian không thể trán khỏi những lúc sinh ly, chỉ mong đừng tử biệt. Nàng nghĩ tình cảm giữa họ như nước chảy, mặc dù không phải ầm ầm mãnh liệt, nhưng cũng là yêu nhau tới bạc đầu, không cần vinh hoa phú quý gì, cũng không cầu cẩm y mỹ thực (ăn ngon mặc đẹp đó), chỉ mong cả đời yên ổn, thanh thản đến già, nếu không thể, nàng chỉ mong đời mình có một ký ức đẹp, dựa vào nó, nàng cũng có thể sống sót được.
Thượng Quan Nguyệt nhìn Khinh Vân Nhiễm đang suy nghĩ, hỏi điều muốn biết nhất trong lòng:
-Khinh nhi, nàng không hối hận sao?
Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, đôi mắt hơi rung động, lông mi dài cụp xuống, thấp giọng cười:
-Nguyệt, thiếp có gì để hối hận? Hối hận vì đã chọn chàng, hay hối hận vì đã không thể gặp gỡ chàng sớm hơn?
Thượng Quan Nguyệt lắc đầu, nghiêm túc nói:
-Kỳ thật lòng ta có chút sợ hãi, nhưng cũng không hối hận, Thượng Quan Nguyệt ta làm những chuyện như vậy sẽ không hối hận, ta chỉ sợ hãi rằng bản thân mình sẽ không thể sống dài lâu với nàng….
Khinh Vân Nhiễm cười nhẹ, đôi mắt hiện lên cái nhìn kiên định:
-Thiên trường địa cửu, đầu bạc răng long, cũng chỉ là thời gian lắng đọng, thứ mà thiếp để ý không phải răng long đầu bạc, mà là khi chúng ta còn sống, không được sống cùng nhau, không có được nhau, thiếp mới không nguyện như vậy.
Thượng Quan Nguyệt nhìn nàng đầy khiếp sợ, chàng thật không ngờ ý nghĩ của nàng lại cứng cỏi đến vậy, chàng vốn cho rằng có lẽ Khinh nhi hận mình, hận mối thâm tình này của chàng, sau đó sẽ trở thành căn nguyên thống khổ của nàng.
-Khinh nhi, cảm ơn nàng!
Không kiềm chế được tình cảm mà ôm nàng vào lòng, ngửi hương thơm trên mái tóc nàng, hình như một thứ gì đó rất quan trọng vốn đã mất trong lòng, nay lại trở về, chàng bỗng có cảm giác thỏa mãn….
Đối với thiên hạ, nàng chỉ là một con người, nhưng đối với một người, nàng lại là cả thế gian của chàng.
Thượng Quan Nguyệt khẽ vuốt ve mái tóc của nàng, trong lòng áy náy nhưng lại rất sâu nặng, nàng so với tưởng tượng của chàng còn kiên cường hơn nhiều, cho dù thật sự chàng có phải rời khỏi thế gian này, chẳng lẽ nàng không thể sống sao? Chàng không dám khẳng đinh!
Chàng nói:
-Khinh nhi, hứa với ta một chuyện, bất luận có xảy ra chuyện gì thì phải sống tốt, được không?
Lòng Khinh Vân Nhiễm nhói lên một cái, tay ôm chặt lưng Thượng Quan Nguyệt, nghiêng mặt tựa sát vào ngực chàng, điều này làm cho nàng yên tâm hơn, nơi ấy như chỗ dựa của nàng, tâm bỗng thấy cảm động:
-Nguyệt, ta hứa với chàng.
Thượng Quan Nguyệt buông nàng ra, cười nhẹ, nhắc nhở:
-Được rồi, nàng đã có con, đêm đã khuya rồi, mau đi nghỉ ngơi đi!
Khinh Vân Nhiễm nghiêm túc hỏi lại:
-Vậy còn chàng?
Thượng Quan Nguyệt khẽ nói:
-Ta phải thức cả đêm, có một số việc phải xử lý hết trong ngày hôm nay….
Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên đầy vẻ đau lòng:
-Ngày mai chàng đã đi rồi, hôm nay thức đêm, cơ thể chàng có thể chịu nổi không?
Thượng Quan Nguyệt lắc đầu:
-Đừng lo, trên đường đi Đông Kỳ ta ngủ bù cũng được.
Khinh Vân Nhiễm hơi nhíu mày lại, mặc dù lo lắng nhưng cũng đành bất đắc dĩ nói:
-Thiếp đi gọi người làm đồ ăn khuya cho chàng.
Thượng Quan Nguyệt gật đầu, trong mắt đầy thâm tình, cười nhẹ, nói:
-Đi ngủ đi!
Khinh Vân Nhiễm đứng lên, nói:
-Ngủ ngon.
Nói xong nàng hơi cúi người, thừa lúc Thượng Quan Nguyệt không chú ý, hôn nhẹ lên môi chàng một cái, chàng còn chưa kịp phản ứng đã biến mất nhanh như chớp.
Ánh mắt Thượng Quan Nguyệt giật mình, một hồi lâu, trên mặt bỗng đỏ ửng, tiếng chúc ngủ ngon như vẫn vang đâu đây, tay chạm lên môi mình, nơi đây vẫn còn lưu giữ mùi hương từ đôi môi thơm mát mềm mại, đây là sự chủ động hiếm có của nàng, nụ cười hạnh phúc nở trên môi.
Khi tỉnh lại, chỗ bên cạnh Khinh Vân Nhiễm đã trống trải, lạnh lẽo, hiển nhiên là đã rời đi rồi.
Chậm rãi đứng dậy, gọi nha hoàn vào giúp nàng rửa mặt. Gần đây nàng ngủ khá nhiều, mang thai hai tháng rồi, bụng vẫn chưa rõ ràng, vóc dáng vẫn còn nhẹ nhàng, đứa con trong bụng cũng rất thông minh, không đạp nàng là mấy, nôn nghén so với những người phụ nữ khác cũng là khá hơn rất nhiều.
Ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, nha hoàn tên Linh nhi nhanh nhẹn giúp nàng chải tóc.
Đột nhiên có một con bồ câu trắng, miệng ngậm một đóa hoa sắc vi nhảy nhót bên cửa sổ.
Linh nhi không nhịn được mà bật cười, híp mắt, cười trêu:
-Vương phi, chẳng lẽ đây là sứ giả tình yêu mà Vương gia phái tới?
Trong nháy mắt, gương mặt Khinh Vân Nhiễm bỗng đỏ ửng, khẽ nói một câu, lời nói chứa đầy ý cười:
-Ngươi đúng là lắm miệng.
Linh nhi biết rõ tính cách hiền hòa của Khinh Vân Nhiễm, biết nàng không phải tức giận thật sự, liền nói tiếp:
-Người xem Vương gia xem, mới đi chưa được bao lâu đã bắt đầu nhớ nhung Vương phi rồi.
Trong mắt Khinh Vân Nhiễm ẩn chứa ý cười, phất tay, ý bảo Linh nhi lui ra, đứng dậy đi tới cửa sổ, trong lòng thầm đoán đang có chuyện gì xảy ra?
Đây vốn không phải tính cách của chàng, lấy cách này để làm nàng vui.
Hoa sắc vi, vốn là tới tháng chín mới nở, hôm nay đã gần đông, hoa chắc cũng đã nở rồi.
Hoa sắc vi có cái lạ là cho dù trời đông có rét tới đâu cũng không bị ảnh hưởng, giống như ánh mặt trời, loài hoa này vốn có xuất xứ từ Tây Giác, vốn là một loài hoa hiếm có, có giá trị vô cùng lớn, là loại dược liệu dùng để hỗ trợ điều trị hàn độc! Vì rất khó trồng nên vô cùng quý giá, giá trị cả ngàn vàng.
Cánh hoa màu trắng như một đóa phù dung, không lẫn một màu nào khác, tinh khiết rõ ràng, cánh hoa giống như viên ngọc trong suốt, chắc là vừa mới hái xuống chưa lâu! Khinh Vân Nhiễm hơi cúi đầu, khẽ ngửi, mùi thơm thanh nhã lan tỏa ra bốn phía, rất lâu mà vẫn chưa tan, bên môi không khỏi nở nụ cười khẽ, mặt mày cũng giãn ra.
Một tay nhanh chóng bắt được con bồ câu, lấy đóa hoa sắc vi trong miệng nó, đưa tới tay Linh nhi, tiện thể lấy luôn mảnh giấy được cuộn lại gắn vào chân bồ câu. Mảnh giấy có vết mực mới, bên trong có viết một bài thơ tình:
“Ngươi nông ta nông, thắc sát tình nhiều, tình nhiều chỗ, nhiệt như hỏa.
Đem một khối bùn, niệp một người ngươi, tố một người ta.
Đem ta hai người, đồng loạt đánh vỡ, dùng thủy điều hòa.
Tái niệp một người ngươi, tái tố một người ta.
Ta bùn trung có ngươi, ngươi bùn trung có ta.
Cùng ngươi sinh cùng một tuyển, tử cùng một phù.
Ta trung có ngươi, ngươi trung có ta, khó phân lẫn nhau, không cách nào cách khí địa tình trạng.”
(Hơ thông cảm cho bạn đoạn này nha >O
Chữ chữ đều thể hiện mối thâm tình.
Nhớ lại ngày ấy, chàng đối với nàng thâm tình là vậy, hai người yêu nhau, tự nhiên sẽ có thần giao cách cảm.
Lúc này họ đã yêu nhau tới giai đoạn này rồi sao?
Lòng nàng không khỏi run lên, hốc mắt hơi ươn ướt, khẽ mím môi, cầm bút lên, vung nhẹ mấy cái, đầu nghĩ tới đâu, bút di chuyển đến đó.
Viết xong, nàng cuộn mảnh giấy lại, gắn vào chân bồ câu, tung nó ra ngoài, bồ câu duỗi thẳng cánh bay đi.
Xoay người ngồi lên ghế, rót một chén trà, nhẹ ngấp một ngụm, trong đôi mắt là ý cười hạnh phúc.
Tới gần buổi trưa, Khinh Vân Nhiễm nhàn rỗi chẳng có chuyện gì làm, đành ngồi trong đình viện vẽ tranh, cảnh sắc trong phủ vô cùng tươi đẹp nhưng Thượng Quan Nguyệt không có ở đây khiến nàng vô cùng mong nhớ, muốn có chàng làm bạn tới núi Thu Trần ngắm cảnh.
Vẽ xong tranh, mặt trời đã ngả về phía tây, tuyết cũng đã rơi, đúng lúc này thì một người dưới trong phủ vội vã tới đây thông báo:
-Vương phi, vừa mới rồi ở bên ngoài có người đưa một phong thư tới, nói là phải giao tận tay cho người….
Thư? Là người nào đưa thư cho nàng? Ở Bắc Thần nàng chẳng quen ai cả!
Khinh Vân Nhiễm kinh ngạc, tay nhận phong thư, mở nó ra, vừa mới nhìn,mày đã dần nhíu lại, ánh mắt trầm xuống, gọi nha hoàn thân cận tới, giao phong thư, nói:
-Linh nhi, ta muốn đi ra ngoài một lúc.
Linh nhi có chút kinh ngạc, nói:
-….. Vương phi, người muốn ra ngoài? Không đi không được sao?
Khinh Vân Nhiễm trầm ngâm chỉ trong chốc lát:
-Người này cũng không phải là không thể không gặp, nhưng ta muốn gặp một lần.
Cũng tới lúc gỡ bỏ mọi nút thắt trong lòng rồi.
Linh nhi quýnh lên, nghĩ đến việc công tử giao cho trước khi đi:
-Vương phi, Vương gia có dặn, nếu Vương phi muốn ra ngoài thì phải mang theo tứ đại thị vệ trong phủ.
Khinh Vân Nhiễm nghi ngờ hỏi lại:
-Chàng có nói như vậy sao?
Nếu là chàng đã dặn, nhất định đã có suy nghĩ trước, trước đó vài ngày, vì chuyện của mình nên mới đành để Vương phi ở lại, việc mấy ngày trước khiến cho chàng không thể không đề phòng.
Linh nhi được Thượng Quan Nguyệt giao việc, không chần chừ mà nói luôn:
-Vâng ạ, công tử có dặn, mấy ngày này người không có ở trong phủ, tốt nhất là Vương phi ở lại trong phủ yên tâm dưỡng thai, chờ sau khi người trở về sẽ đưa Vương phi đi.
Khinh Vân Nhiễm đối với việc đưa cả một đoàn người rời phủ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vì suy nghĩ cho sự an toàn của bản thân, nên đưa cao thủ trong phủ đi cùng để phòng ngừa rủi ro:
-Được rồi, Linh nhi, ngươi gọi tứ đại thị vệ theo, ngươi đi cùng với ta.
Linh nhi gật đầu, vội vàng lui xuống sắp xếp.
Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày, trong tim cảm thấy có rất nhiều nghi vẫn, tại sao tất cả mọi chuyện đều quanh quẩn bên người Minh Nguyệt?