Khóe miệng vẽ ra một điệu cười tà mị, ngón tay đầy đặn mềm nhẵn nhẹ nhàng chạm nhẹ lên gương mặt nàng, thoáng chốc xuất hiện một nụ cười. Khinh Vân Nhiễm mày hơi nhíu, “ưm” một tiếng rồi nghiêng người, môi anh đào nhẹ mân, tiếp tục yên giấc, Sở Diệu Phong mỉm cười nảy ra hứng thú làm phiền nàng, cúi người xuống nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai nàng.
Khinh Vân Nhiễm cảm giác có chút ngứa ngứa, con mắt đang buồn ngủ mơ màng mở ra, đôi mắt tinh khiết như giọt sương trên đóa hoa hồng trắng, tinh khiết rõ ràng, nàng cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc cùng sự khó hiểu mông lung.
Trên môi bỗng có xúc cảm ( hớ hớ anh này hôn chị Khinh Vân Nhiễm đó ^^) làm cho nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sững sờ, trên người hắn tỏa ra một mùi thơm mát dễchịu giống như mùi hoa lan, so với rượu còn say lòng người hơn, mùi hương tỏa ra, bá đạo bay vào mũi nàng làm nàng nàng có chút ngất ngây, cái lưỡi linh hoạt của hắn chơi đùa bên môi nàng, mạnh mẽ cạy hàm răng của nàng ra, xâm nhập vào trong.
Khinh Vân Nhiễm rùng mình, nàng biết bản thân mình đang bị một nam tử tuấn mỹ chơi đùa, đang định chống cự lại tên sắc lang này thì đối phương đã sớm rời khỏi môi nàng.
Sở Diệu Phong nhìn nàng, sóng mắt chuyển động, ánh mắt mê hoặc, tà mị liếm môi, bản tính phóng đãng không kiềm chế được, lộ ra một cách rõ ràng.
Thực sự thì lúc đầu hắn chỉ muốn trêu chọc nàng một phen, thuận tiện có thể hưởng thụ được hương vị của nàng, không nghĩ tới hương vị của nàng lại làm hắn vui vẻ đến mê hoặc, muốn dừng mà không thể dừng được
Tựa hồ có chút mê luyến mùi hương trên người nàng, nữ tử trước mắt, thanh lệ thoát tục như là một viên ngọc quý không nhiễm chút tà khí chưa được mài giũa, duy chỉ có điều là không có vầng sáng bao quanh.
Khinh Vân Nhiễm kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt như sóng nước mùa thu, rung động lộ ra sự lạnh lùng, nàng lạnh giọng chất vấn:
-Ngươi là ai mà đến Hiên Vương phủ cũng dám xông vào làm loạn.
Sở Diệu Phong đối với câu hỏi của nàng ngoảnh mặt làm ngơ, con mắt tà mị xẹt qua một đạo tinh quang, một cánh tay bá đạo duỗi ra ôm lấy thắt lưng Khinh Vân Nhiễm, đem nàng đang nằm ôm lên, cười nói:
-Nữ nhân này, phản ứng của nàng thật là thú vị!
Phụ nữ bình thường khi nhìn thấy hắn thì tất cả đều ngượng ngùng, dáng vẻ không giống như nàng, lãnh đạm lạnh lùng.
Khinh Vân Nhiễm tức giận không chịu nổi, gương mặt tái nhợt vì thịnh nộ mà đỏ ửng, hai tay dùng sức đánh hắn, lớn tiếng nổi giận nói:
-Dâm tặc! Buông ta ra! Ngươi biết ta là ai không? Dám vô lễ với ta!
Công kích của nàng đối với hắn mà nói thì giống như là gãi ngứa, hắn càng ôm nàng bá đạo, nhất thời làm lòng nàng nóng như lửa đốt đứng lên, nghĩ muốn kêu cứu ở cái đình viện hẻo lánh này, cho dù nàng có kêu to đến mức nào đi chăng nữa thì thị vệ cũng sẽ không tới. Huống hồ nếu thị vệ có đến thì chứng kiến hai người bọn họ tư thế mập mờ, nhất định sinh ra hiểu lầm. Nàng không cam lòng tịch mịch cô đơn đã quyến rũ nam nhân khác, chắc chắn không sai, lúc đỏ nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Sở Diệu Phong cao giọng cười, bắt được cổ tay trắng mịn của nàng, bàn tay làm loạn bên hông nàng, ánh mắt sắc bén nói:
-Cho dù nàng là phụ nữ của Hiên Vương, ta nhất định cũng phải có được nàng.
Khinh Vân Nhiễm tức giận mắng:
-Vô sỉ!
Dám đem nàng biến thành một loại hàng hóa mà muốn lấy thì lấy, tức giận quá mức mà quên tìm hiểu xem hắn cung Hiên Vương có quan hệ gì?
-Nữ nhân này, nàng thông minh đáng yêu như một con mèo nhỏ vậy, chọc nàng làm ta thích rồi đó!
Sở Diệu Phong cười tà nịnh, lộ ra hàm răng trắng bóng, thuận tay nhéo má nàng:
-Bất quá bộ dáng thẹn quá hóa giận của nàng cũng rất thú vị.
-Ai cần ngươi thích? Ngươi còn dám khinh bạc ta, ta sẽ bắt ngươi phải trả một cái giá rất lớn.
Khinh Vân Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nổi giận nói, đột nhiên cảm thấy mình thật thảm hại, ngay cả những từ ngữ mắng chửi cũng không biết.
-Nói ta nghe thử xem, trả giá lớn như thế nào?
Sở Diệu Phong khẽ nhướn mày, tư thế uy hiếp của nàng đối với hắn mà nói không hề khó chịu chút nào mà ngược lại, hắn dán vào tai nàng thổi một luồng khí, cúi đầu thưởng thức nhìn ngực nàng.
-Hạ lưu!
Mặt Khinh Vân Nhiễm đỏ ửng, nếu không phải hai tay đã bị giữ chặt thì nàng sớm đã cho hắn một cái tát.
-Bổn công tử phong lưu không phải hạ lưu!
Ánh mắt Sở Diệu Phong biến đổi, hắn lạnh lùng nói, hoàn toàn không biết được ẩn ý bên trong.
-Hừ! Chẳng qua là sắc ma đội lốt người, còn tự cho là mình phong lưu!
Khinh Vân Nhiễm khinh miệt, nhíu mày xem thường, hồi tưởng lại lúc nãy bị hắn cưỡng hôn, trong lòng lại phẫn nộ đến cực điểm.
-Nữ nhân, nói cho ta biết tên của nàng.
Sở Diệu Phong nhướn mày, ý cười trong mắt càng tăng thêm. Hắn tưởng bông hoa nhài trước mặt dịu dàng động lòng người, không ngờ rằng lại độc như vậy.
Khinh Vân Nhiễm mím môi không nói, đánh cũng không đánh lại hắn, mặt dày cũng không dày bằng hắn, mắng hắn cũng không có từ ngữ để mắng, quả thực là đồ lưu manh vô lại.
-Không nói?
Ánh mắt lẳng lơ của Sở Diệu Phong mỗi lúc một tăng, khuôn mặt tuấn tú sát lại gần.
-Thật sự không nói.
Hơi thở ấm áp của hắn mơn trớn trên mặt nàng.
-Nhất định nàng không chịu nói?
-Cút ngay!
Khinh Vân Nhiễm cố sống cố chết liên tục giãy giụa, nhưng thân mình vẫn không thể động đậy, bất đắc dĩ phải ngửa cổ về phía sau, cố trốn tránh sự công kích của đối phương.
-Cổ duỗi dài như vậy làm gì?
Sở Diệu Phong thấy thế, cổ họng phát ra một tràng cười to đầy khoái trá, khẽ hôn vào gáy của nàng:
-Không nói cũng không sao! Hay là thế này, mĩ nhân, ta lập tức đi tìm Hiên Vương gia, nói với hắn ban nàng cho ta!
Đúng lúc này,một giọng nói như băng hàn ngàn năm truyền tới từ sau lưng bọn họ:
-Không cần! Bổn vương ở đây!
Tiêu Thần Hiên mặc một bộ cẩm bào màu bạch kim, bóng dáng cao lớn lặng lẽ đứng ở cửa viện, phía sau còn có vài tên thị vệ. Hắn bước tới, cách chỗ Khinh Vân Nhiễm ba bước chân.
Khinh Vân Nhiễm cả người cứng ngắc, trong lòng rất sợ hãi, đôi mắt tràn đầy sóng lớn, không cách nào nói ra được.
Nghe tiếng người, Sở Diệu Phong quay đầu, thu hồi nụ cười bất cần đời trên mặt, buông Khinh Vân Nhiễm ra:
-Hiên Vương gia, đã lâu không gặp.
Tiêu Thần Hiên không chớp mắt nhìn Khinh Vân Nhiễm, trong mắt gân máu hiện lên, con ngươi dữ tợn như phát ra lửa.
-Sở Vương sao không vào bằng cửa chính? Làm cho bổn vương phải vất vả tìm kiếm.
Thân thể cứng ngắc của Khinh Vân Nhiễm không khỏi run lên, rốt cuộc nàng cũng không thoát được chuỗi trí nhớ khủng khiếp kia. Nhưng dù đang sợ hãi đến tột độ, nàng vẫn không chịu thua, vẫn quật cường ngẩng lên nhìn thẳng vào hắn.
-Sao ngươi biết Bổn vương ở đây?
Sở Diệu Phong lên tiếng phá vỡ không khí quỷ dị trong sân, khóe miệng ma quái nở nụ cười cân nhắc.
-Ngươi hầu của ngươi đi theo Hành Vân đến Vương phủ liền không thấy bóng dáng ngươi, Bổn vương đoán ngươi đã lẻn vào Vương phủ.
Tiêu Thần Hiên lạnh lùng đáp trả, trải qua một hồi truy tìm tung tích, hắn mới xác định Diệu Phong đang ở đây.
-Thật vừa vặn, đúng lúc Bổn vương đang định xin ngươi một nữ nhân…
Sở Diệu Phong cười gian xảo, đôi mắt nóng bỏng nhìn về phía Khinh Vân Nhiễm. Tiêu Thần Hiên nhíu mày, đi đến trước mặt Khinh Vân Nhiễm, không hề báo trước giáng một bạt tai thật mạnh lên mặt nàng, nổi giận:
-Dâm phụ! Dám quyến rũ Sở Vương sau lưng ta!
-Hiên Vương, ngươi…
Sở Diệu Phong trong mắt lạnh lẽo, đau lòng nhìn về phía Khinh Vân Nhiễm, vươn tay vuốt ve gò má của nàng, nhưng Khinh Vân Nhiễm lập tức cự tuyệt, đẩy tay hắn ra.
-Ta không có! Rõ ràng vừa rồi là hắn làm khinh bạc ta. Ngươi là phu quân, không những không vì thê tử lấy lại công đạo, mà còn đổi trắng thay đen, trách oan cho ta, quả thật là không thể nói lý!
Trên mặt Khinh Vân Nhiễm in hình năm ngón tay đỏ đậm, nóng rát đau đớn, nhưng nàng vẫn ngang bướng không chịu khuất phục, như một đóa sen tuyết không lay chuyển trong bão táp, trong phong ba mà nở rộ đẹp đến say lòng người.