Buổi trưa, vẻ mặt Tiêu Thần Hiên lạnh lùng ngồi trên ghế, nghe thuộc hạ bẩm báo tin tức điềuu tra được, mày rậm nhíu chặt lại, đôi mắt đen như mức sâu không thấy đáy, càng nghe vẻ mặt lại càng nghiêm trọng, đôi môi mím rất chặt, ánh mắt bắn ra hàn quang.
Lúc này ngời cửa vang lên giọng của Duẫn Mặc Băng, mày kiếm của Tiêu Thần Hiên càng nhíu chặt, tiếng nói bất giác trở nên rét lạnh, kêu lên:
-Vào đi!
Duẫn Mặc Băng mặc một bộ trường bào màu trắng, ưu nhã đi đến, nhìn khuôn mặt Tiêu Thần Hiên lạnh tựa băng sương, trầm giọng hỏi:
-Thần Hiên, đã có chuyện gì xảy ra?
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên dị thường khó coi, hay tay nắm chặt, mím môi không nói gì, một lúc lâu sau mới cúi đầu lạnh lùng nói:
-Vương Kỳ, ngươi nói đi!
Đột nhiên Vương Kỳ đang quỳ dưới đất nói:
-Thuộc hạ đi khắp các hiệu thuốc trong kinh thành điều tra, đều đem bức họa cho các chưởng quỹ xem thì mặc dù chưa thấy có vị nữ tử nào như vậy đi mua thuốc nhưng lại thấy có một vị thiếu niên rất giống Tú nhi đi mua Xạ Hương, bởi vì tướng mạo người kia trông vô cùng nữ tính nên chưởng quỹ mới chú ý.
Vương Kỳ tiếp tục nói:
-Để tránh việc tên chưởng quỹ kia nói dối thì thuộc hạ đã giơ ra tất cả các bức họa của những người bị hiềm nghi cho hắn xác nhận, sau khi xác thực thì mới dám bẩm báo cho Vương gia.
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên âm trầm, tối lại như bầu trời có bão táp, mím chặt môi, Duẫn Mặc Băng than nhẹ, thản nhiên nói:
-Thần Hiên, ta đang định nói với ngươi chuyện này!
Tiêu Thần Hiên ghé mắt, ánh mắt trầm xuống:
-Chuyện gì?
Ánh mắt Duẫn Mặc Băng hơi tối, trầm giọng nói:
-Ta điều tra được Tú nhi là bị người khác sai khiến để hãm hại Vân Nhiễm! Người sai khiến là một thị vệ trong phủ của ngươi gọi là Lâm Thạch Phong.
Hắn vốn hoài nghi là Tú nhi lén cho Khinh Vân Nhiễm uống Yết tử thảo, mới chú ý đến những người tiếp xúc cùng nàng ta, sau khi nàng ta bị giam vào đại lao, Lâm Thạch Phong mạo hiểm tính mạng nửa đêm đột nhập đại lao, định giết người diệt khẩu nhưng không may bị hắn bắt được,từ miệng Lâm Thạch Phong biết được nguyên nhân, nhưng nhắc tới chủ mưu thì hắn chết cũng không chịu mở miệng.
Đôi mắt sắc bén của Tiêu Thần Hiên tối lại, chuyện càng ngày càng trở nên phức tạp, lạnh giọng nói:
-Thị vệ trong phủ của ta tại sao lại phải hãm hại Khinh Vân Nhiễm?
Mdb liếc mắt nhìn Tiêu Thần Hiên một cái, giọng nói lạnh lùng:
-Hắn chết cũng không chịu mở miệng! Chuyện này chỉ sợ là một người chịu, cho dù có bắt được hung thủ, cũng không bắt được chủ mưu.
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên sắc nhọn, ngữ khí giấu phẫn nộ:
-Đưa thị vệ kia đến đây, Bổn Vương muốn đích thân tra hỏi!
Hắn không hy vọng lúc này bị phẫn nộ cùng đố kỵ át đi lý trí, tạo ra sai lầm không thể bù đắp được.
Vương Kỳ chắp tay nói:
-Thuộc hạ tuân mệnh!
Đứng dậy, nhanh chóng lui ra ngoài.
Trong địa lao, ánh sáng mờ nhạt, lạnh lẽo kinh người.
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên tái xanh, nhìn Tú nhi đang quỳ trên đất lạnh, ánh mắt lạnh lùng, lạnh giọng nói:
-Tú nhi, nếu người thành thật khai báo, Bổn Vương có thể tha tội chết cho ngươi! Nhưng nếu không thì sẽ phải chịu nghiêm hình!
Sắc mặt Tú nhi ngẩn ra, lắc đầu hét lớn:
-Vương gia, nô tỳ bị oan! Nô tỳ bị người ta vu oan giá họa.
-Oan uổng?!?
Tiêu Thần Hiên hừ lạnh một tiếng, hét lớn:
-Giải người vào!
Lời vừa dứt, một nam tử tóc tai bù xù, quần áo rách nát không chịu nổi, cả người đầy những vết máu loang lổ bị kéo vào.
Tú nhi thấy tình cảnh của hắn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nước mắt không ngừng hcayr xuống, nàng ta bị hai thị vệ giữ chặt, không thể động đậy, đành lớn tiếng khóc, hô:
-Lâm đại ca, Lâm đại ca…
Lâm Thạch Phong nghe được tiếng khóc, chẫm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt vốn tuấn tú giờ đầy vết máu, hơi thở mong manh nói:
-Tú nhi, xin lỗi nàng…
Ánh mắt Duẫn Mặc Băng phẫn nộ nhìn Tú nhi, tình tỷ muội đương nhiên không bằng tình cảm nam nữ, nếu như chuyện này Vân Nhiễm biết, sợ rằng nàng mới là người bị thương nặng nhất, may là bây giờ có Lan nhi bên cạnh nàng.
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo, một cước đá vào người Lâm Thạch Phong, phẫn nộ quát:
-Ngươi muốn giữ cái mạng chó của hắn thì mau thành thật khai ra cho Bổn Vương!
Thân thể Tú nhi run run, lệ rơi đầy mặt, khóc kêu lên:
-Nô tỳ không biết là ai hạ độc Lâm đại ca, mỗi lúc độc phát đều hành hạ huynh ấy vô cùng thống khổ, nô tỳ không còn cách nào khác, Lâm đại ca chỉ nói với nô tỳ là giấu trong lễ vật của Vương phi một ít Xạ hương, lúc đó nô tỳ không nghĩ lại làm hại Vương phi… Nô tỳ là nhất thời hồ đồ, Vương gia tha mạng!
Tiêu Thần Hiên đang muốn nói tiếp lại bị Duẫn Mặc Băng cướp lời:
-Ngươi cho thứ gì vào trong thuốc an thai của nàng?
Ánh mắt hắn lạnh lẽo, như ngọn đuốc bùng cháy nhìn Tú nhi.
Tú nhi hơi giật mình, vội vàng lắc đầu nói:
-Nô tỳ không hại Vương phi, mỗi ngày chỉ thả chút bột phấn vào thuốc an thai, nô tỳ hỏi người khác thì người đó bảo dùng thứ đó bổ cho thân thể…
Ánh măt Duẫn Mặc Băng như có hàn băng, ánh mắt lợi hại, lạnh lùng hỏi:
-Vậy hộp bột phấn đó còn không?
Tú nhi bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn dọa cho hoảng sợ, thân thể rụt lại, nhỏ giọng nói:
-Đã dùng hết rồi…
Tiêu Thần Hiên nhíu chặt mày, ánh mắt hiện lên nghi hoặc, cảm giác hành vi của Duẫn Mặc Băng lúc nãy có chút thất thường, không khỏi hỏi:
-Mặc Băng, ngươi hỏi chuyện này làm gì?
Duẫn Mặc Băng bình tâm lại, thản nhiên nói:
-Không có gì!
Sự nghi hoặc trong mắt Tiêu Thần Hiên càng thêm sâu sắc, Duẫn Mặc Băng đi tới trước mặt Lâm Thạch Phong, thấp giọng nói:
-Nếu người đồng ý đem hết tất cả chuyện ngươi biết nói cho ta, ta có thể giúp ngươi giải độc trên người.