Nam tử lẳng lặng ngồi ở trong phòng, quanh người tỏa ra áp lực làm người khác không thể thở nổi.
Mày hắn nhíu chặt, thái độ lạnh lùng như băng, trong mắt tràn đầy cô đơn và đau đớn, lộ rõ bi thương.
Lúc này có một thị vệ tiến vào, quỳ xuống, chắp tay bẩm báo:
-Vương gia, chuyện người muốn thuộc hạ điều tra đã có chút manh mối rồi!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên lợi hại của Tiêu Thần Hiên sắc nhọn, chậm rãi quay xe lăn, nhìn người thị vệ đó chằm chằm, đôi môi khẽ nói một chữ:
-Nói!
Thị vệ cúi đầu, cung kính nói:
-Hồi bẩm Vương gia, nữ tử đó đã lập gia đình, phu quân qua đời sớm, có một con, ba tuổi, tên là Hoán nhi, mắc bệnh nan y, được Thượng Quan thần y điều trị.
Nghe được thị vệ nói, đôi mắt Tiêu Thần Hiên càng thêm u ám, tay bất giác nắm chặt.
Đứa bé kia mắc bệnh nan y! Khó trách ngày đó nàng rối bời không biết làm sao, ánh mắt như sắp hỏng, chỉ có điều hắn không ngờ đó là Thượng Quan Nguyệt không phải phụ thân của đứa bé đó!
-Phu quân nàng là ai, điều tra được chưa?
-Theo thuộc hạ biết thì đó là một nam tử bình thường người Nam Dục! Đứa bé là con hắn ta.
Gương mặt Tiêu Thần Hiên nghiêm trọng, đây đều là nói dối, nếu như Thủy Nhược Minh kia là Khinh Vân Nhiễm thì đứa bé kia có phải con hắn không?
Trong lòng cười lạnh tự giễu, sao có thể đây?
Thị vệ thấy hắn nhíu mày trầm tư, hồi lâu không đáp lại, trầm giọng kêu lên:
-Vương gia….?
Tiêu Thần Hiên phục hồi lại tinh thần, trong mắt hiện lên phức tạp, lạnh lùng nói:
-Ngươi tiếp tục điều tra, nếu như có tin gì mới lập tức hồi báo, giờ thì lui xuống đi!
-Thuộc hạ tuân lệnh!
Thị vệ đứng dậy lui ra, đóng của phòng vào.
Tiêu Thần Hiên mím chặt môi, nhìn đôi chân vô lực của chính mình, đôi mắt đen đột nhiên chùng xuống ảm đạm, trong lòng dâng lên không cam lòng mãnh liệt.
Hắn nhất định phải nghĩ cách chứng minh thân phận mình với nàng.
Thượng Quan Nguyệt ôm Khinh Vân Nhiễm, trên đường dùng khinh công bay rất nhanh trở về Minh Vân sơn trang.
Khinh Vân Nhiễm lo lắng cho Hoán nhi, Thượng Quan Nguyệt giải huyệt cho nàng liền vội vội vàng vàng tới Vãn Vân uyển.
Trân nhi vừa đi ra từ trong phòng, thấy Khinh Vân Nhiễm bình an vô sự, khẽ cười, nói:
-Cô nương, người đã trở về!
Khinh Vân Nhiễm đang có mối bận tâm khác, trầm giọng hỏi:
-Trân nhi, Hoán nhi thế nào rồi?
Trân nhi khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:
-Cô nương yên tâm, tiểu công tử không có việc gì, chỉ là buổi sáng tỉnh dậy không thấy cô nương nên không chịu ăn gì, người mau vào xem!
Vừa vào cửa thì đã thấy Hoán nhi đứng mong ngóng, dáng vẻ vô cùng đáng thương, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi tới, đôi mắt liền sáng ngời, nói khẽ:
-Mẫu thân, người đi đâu đấy?
Khinh Vân Nhiễm vội vàng ngồi xuống bên giường, xoa lên gương mặt nhỏ nhắn của bé, áy náy nói:
-Xin lỗi Hoán nhi, mẫu thân và Thượng Quan thúc thúc có việc phải đi, sao không chịu ăn cơm?
Hoán nhi nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói:
-Hoán nhi muốn chờ mẫu thân cùng ăn.
Trân nhi bưng chậu nước đi vào, nói với Khinh Vân Nhiễm:
-Cô nương, hôm nay tinh thần của tiểu công tử rất tốt, chắc qua mấy ngày nữa sẽ bình phục!
Nàng nhẹ thở dài, bé trai đáng yêu thông minh này ai có thể nhẫn tâm nhìn bé phải chịu hành hạ vì ốm đau, lại mắc phải căn bệnh nan y này, ông trời thật là không có mắt!
Khinh Vân Nhiễm cười có chút gượng ép, mặc dù sau khi được Thượng Quan Nguyệt châm cứu, quả thật làm cho tinh thần bé tốt hơn rất nhiều nhưng nàng biết rõ đây chỉ là ổn định nhất thời, nếu không có kỹ thuật khoa học hiện đại để ghép tủy thì bệnh của Hoán nhi không cách nào chữa khỏi được.
Lúc này Thượng Quan Nguyệt một thân y phục trắng xuất hiện ở cửa, Hoán nhi liếc mắt một cái thấy bóng dáng hắn, cao hứng kêu lên:
-Thượng Quan thúc thúc!
Thượng Quan Nguyệt đi vào, bắt mạch cho Hoán nhi, mắt tối đi nhưng sau đó che giấu, cười nói:
-Nếu như thân thể Hoán nhi không thoải mái cứ nói cho Thượng Quan thúc thúc!
Hoán nhi cười khẽ, gương mặt hiện đôi má lúm đồng tiền:
-Hoán nhi tốt hơn nhiều rồi!
Nói xong, bụng kêu lêu òn ọt.
Nghe tiếng, Khinh Vân Nhiễm nở nụ cười tươi, gương mặt nhỏ nhắn của Hoán nhi đỏ bừng vì xấu hổ, nàng quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Nguyệt, dịu dàng nói:
-Thượng Quan Nguyệt, dùng bữa luôn nhé!
Gương mặt Thượng Quan Nguyệt thoải mái, cười nhẹ, nói:
-Được.
Một bàn đầy những món ăn ngon thơm phức làm cho bụng người ta đói mà kêu vang lên.
Thượng Quan Nguyệt lấy một miếng cá gỡ xương ra, gắp vào trong bát của Hoán nhi, mỉm cười.
Khóe miệng Khinh Vân Nhiễm nhẹ cong lên, nói:
-Phiền huynh rồi!
Thượng Quan Nguyệt liếc mắt nhìn Hoán nhi một cái, đôi mắt lạnh lùng nhưng trong sáng hiện lên chút ấm áp, trầm giọng nói:
-Không có gì!
Khinh Vân Nhiễm thấy vậy, khóe miệng không khỏi cười tươi.
Một lúc sau Thượng Quan Nguyệt buông bát xuống, tiếng nói ấm áp:
-Khinh nhi, dùng bữa xong nàng đưa Hoán nhi đi lại quanh đây đi, cả ngày buồn bực trong phòng cũng không tốt cho cơ thể.
Hoán nhi vừa nghe vậy hai mắt đã sáng rực lên:
-Thượng Quan thúc thúc, cháu có thể ra ngoài sao?
Khinh Vân Nhiễm biết gần đây bé hay buồn chán, mặc dù trước kia cơ thể yếu ớt bệnh tật nhưng tinh thần tốt có thể dẫn bé ra ngoài chơi, từ khi mắc bệnh máu trắng đến giờ bé không được ra ngoài chơi với chúng bạn cùng lứa tuổi.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt gần như trong suốt của bé, trong lòng bỗng lo lắng, nhíu mày hỏi:
-Thể trạng con như vậy có thể ra ngoài chứ?
Thượng Quan Nguyệt vuốt cằm, thản nhiên nói:
-Không sao đâu, cứ để con vui chơi đi!
Khinh Vân Nhiễm gật đầu, hiểu rõ ý tứ của chàng, vừa nghĩ đến mạng Hoán nhi chỉ có ngắn ngủi mấy tháng nữa thôi, tuyệt vọng và bi thương ập vào trong lòng, đau đớn sắc nhọn truyền từ ngực tới toàn thân.
Cơm nước xong, Thượng Quan Nguyệt có việc gấp phải ra khỏi phủ, Khinh Vân Nhiễm ôm Hoán nhi tản bộ trong Lâm viên, Hoán nhi ba tuổi so với khi hai tuổi còn nhẹ hơn, nàng ôm lấy thân thể nhỏ nhắn yếu ớt, trong lòng cảm thấy bi thương.
-Mẫu thân, người thơm quá!
Tiếng nói non nớt dễ nghe đột nhiên vang lên, cái đầu nhỏ dựa sát vào lòng nàng, trên người mang theo mùi thơm của thuốc.
-Hoán nhi, đừng làm mẫu thân buồn cười nữa.
Khinh Vân Nhiễm cười rộ lên, nhìn dáng vẻ đáng yêu của bé, không nhịn được hôn lên gương mặt bé một cái.
-Mẫu thân, những đứa trẻ khác đều có cha, tại sao Hoán nhi lại không có?
Hoán nhi đột nhiên nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi.
-Hoán nhi được nhiên là có cha!
Nụ cười của Khinh Vân Nhiễm cứng đờ, trong ngực dâng lên chua xót.
-Vậy tại sao phụ thân không đến thăm con, lúc Hoán nhi bị bệnh rất muốn phụ thân ôm một cái.
Hoán nhi rầu rĩ nói.
Khinh Vân Nhiễm day day cái mũi đnag chua xót, trong lòng âm thầm xin lỗi.
-Tại sao Thượng Quan thúc thúc không phải phụ thân của Hoán nhi?
Gương mặt Hoán nhi lộ rõ, đôi mắt to sáng ngời dần dần ảm đạm.
Ngực Khinh Vân Nhiễm chấn động, không nói nên lời, Thượng Quan Nguyệt là một nam tử rất tốt. chỉ là bọn họ không xứng với nhau, chàng đáng giá có được một nữ tử tốt hơn.
Nữ tử gọi là Mạc Linh kia gọi chàng là Bắc Tuân Vương, hẳn chàng có một quá khứ mà nàng không biết, chàng chưa từng mở rộng lòng mình với nàng, nàng cũng vậy.
Hoán nhi thấy nàng thẫn thờ, gọi khẽ một tiếng:
-Mẫu thân, người làm sao vậy?
Khinh Vân Nhiễm nén chua xót trong lòng, nhẹ nhàng xoa đầu Hoán nhi, khẽ nói:
-Không có gì, đều là mẫu thân không tốt, cha con, người….
Nói hắn đã chết rồi, không thể nói được, nàng không đành lòng phá vỡ hy vọng của Hoán nhi, mắt chớp một cái đã có cảm giác ươn ướt.
Hoán nhi thấy dáng vẻ đau thương của nàng thì gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, vội vàng nói:
-Mẫu thân, Hoán nhi không nên hỏi về phụ thân, Hoán nhi chỉ cần mẫu thân là được rồi!
Khinh Vân Nhiễm vui mừng nhìn con mình, tâm lý càng thêm áy náy, nàng biết, Hoán nhi muốn phụ thân, nhưng nàng không thể cho bé được!
Lúc này Trân nhi đi tới:
-Cô nương, có một bức thư cho người!
Khinh Vân Nhiễm sửng sốt, trong lòng sinh ra vài phần nghi hoặc, người nào viết thư cho nàng đây.
-Đưa cho ta!
Trân nhi nói:
-Để nô tỳ bế tiểu công tử!
Khinh Vân Nhiễm đưa Hoán nhi cho Trân nhi bế, cầm lấy lá thư, thấy bút tích trên phong thư, trái tim khẽ rung lên, mở ra rất nhanh, lấy bức thư, vài chữ ngắn ngủi làm nàng mừng rỡ không thôi.
Nhị ca đã tỉnh dậy, hẹn nàng đến gặp lúc xế chiều tại khách điếm Quân Duyệt.
Nhìn Hoán nhi trong lòng Trân nhi, trong lòng nàng có chút do dự, có nên mang theo Hoán nhi đi để nhị ca gặp mặt bé không, trong đầu cân nhắc, quyết định không đưa con đi theo, tương đối thỏa đáng.
Khinh Vân Nhiễm thở dài, nói:
-Trân nhi, ta có việc phải đi ra ngoài một lúc. Phiền ngươi chăm sóc Hoán nhi, buổi tối ta sẽ quay về.
Trân nhi cười đáp:
-Cô nương cứ yên tâm, nô tỳ sẽ chăm sóc tiểu công tử thật tốt!
Khinh Vân Nhiễm ở trong phòng trang điểm một lúc, nhìn khuôn mặt trong gương vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, chỉ có cặp mắt trong suốt như nước kia là không thay đổi, nhị ca có thể nhận ra nàng sao?
Năm năm đã không gặp, từ lâu đã cảnh còn nhưng người mất.
Chuẩn bị tốt mọi thứ, nàng ngồi xe ngựa đi tới khách điếm Quân Duyệt, vừa vào cửa, tiểu nhị vội vàng niềm nở tiếp đón:
-Cô nương, nghỉ ngơi hay ở trọ?
Khinh Vân Nhiễm nhìn không chớp mắt, thản nhiên nói:
-Ta hẹn bằng hữu ở đây, ở phòng Tự Thiên!
-Xin hỏi cô nương họ gì?
Tiểu nhị cười nịnh nọt.
-Ta họ Thủy.
Khinh Vân Nhiễm trầm giọng nói.
-Hóa ra là Thủy cô nương, xin mời đi theo tiểu nhân, vị khách quan trên lầu chờ đã lâu!
Giọng nói tiểu nhị cung kính.
Đi theo tiểu nhị lên lầu, đi lên phòng Tự Thiên, tiểu nhị đẩy cửa ra, Khinh Vân Nhiễm đi vào trong phòng, thấy trong phòng hình như không có ai, trong lòng không khỏi sinh nghi.
Tiểu nhị cúi đầu, vội vàng nói:
-Cô nương không còn việc gì nữa, tiểu nhân xin lui trước!
Nói xong vội vàng đóng cửa lui ra ngoài.
Khinh Vân Nhiễm đang duỗi tay định thưởng tiền, đi nhanh như vậy cả tiền thưởng cũng bỏ sao?
Bỗng nhiên quay đầu, đụng phải một đôi mắt u ám. Bốn mắt nhìn nhau, khi thấy rõ dáng vẻ của đối phương, nàng không nhịn được, cả người lạnh run.
Nam nhân trước mắt làm nàng theo tiềm thức lui về sau vài bước, xoay người muốn trốn thì hai tay kéo cửa, muốn mở cửa ra, nhưng người ở bên ngoài đã khóa cửa kín lại.
Giọng nói Tiêu Thần Hiên trong nhưng lạnh lùng vang lên từ sau lưng:
-Khinh Vân Nhiễm, nàng trốn không thoát đâu!
Khinh Vân Nhiễm nhíu mày quay đầu, nhìn đối phương đi xe lăn đến trước mặt nàng, không thể nói được gì, cả người như bị thắt chặt lại.
Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn hắn, thản nhiên nói:
-Vương gia lại gọi sai người rồi!
Tiêu Thần Hiên chậm rãi đến gần nàng, nhìn kỹ biến hóa trên gương mặt:
-Tới bây giờ còn chưa chịu thừa nhận mình là Khinh Vân Nhiễm!
Khinh Vân Nhiễm không chịu bỏ cuộc, ánh mắt mang theo lạnh lẽo.
Một lúc lâu sau, nàng cười lãnh đạm:
-Cho dù ta là Khinh Vân Nhiễm thì sao, bây giờ biến thành dáng vẻ này chỉ sợ cha mẹ cũng đã không nhận ra rồi, ta bây giờ là Thủy Nhược Minh, không hề có quan hệ gì với Vương gia!
Chuyện đã tới nước này nàng có phủ nhận cũng không được gì, chỉ là không ngờ ngay cả chữ viết của nhị ca hắn cũng bắt chước được.
Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên đắc ý, lớn tiếng tuyên bố:
-Chỉ cần ta không viết hưu thư thì nàng vĩnh viễn là Vương phi của ta!
Khinh Vân Nhiễm không khỏi cười lạnh:
-Kỳ thật có hưu thư hay không đối với ta mà nói cũng chẳng quan trọng!
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên chợt tối đi, trong mắt hiện lên lạnh lẽo:
-Vậy Hoán nhi không có quan hệ gì với ta sao?
Cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, tên hèn hạ này dám điều tra nàng, nàng hít sâu, dần dần bình tĩnh trở lại:
-Ta nghĩ là Vương gia nhầm rồi, Hoán nhi không phải con của người!
Nghe vậy trong lòng Tiêu Thần Hiên căng thẳng, dạ dày bỗng thấy khó chịu, đôi mắt đen tối lại, hỏi:
-Vậy nàng có dám lấy máu nhận thân không?
Khinh Vân Nhiễm sửng sốt, lấy máu nhận thân, nhận rồi thì sao? Cho dù hắn có biết đứa con đó là của hắn, hắn sẽ thế nào? Hắn sẽ chết thay Hoán nhi sao?
Tiêu Thần Hiên thấy nàng không đáp lời, trong lòng có chút cao hứng, khóe miệng khẽ cong lên, cánh tay duỗi dài ra, ôm chặt lấy cái eo nhỏ của nàng, Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày, tay giơ ra chuẩn bị cho hắn một cái tát thì đã bị nắm chặt lại.
Hắn hơi nhíu mày:
-Lại muốn đánh Bổn Vương, nàng thật to gan!
Trong mắt Khinh Vân Nhiễm là hàn băng, lạnh lùng nói:
-Vương gia không tôn trọng ta, ta cần gì để lại mặt mũi cho người!
Tiêu Thần Hiên chăm chú nhìn đôi mắt nàng, đôi mắt trong suốt dịu dàng, xinh đẹp, giống như nước chảy róc rách giữa khe núi, trong sáng không lẫn chút tạp chất nào.
Từ đôi mắt sáng đó hắn có nhìn thấy dáng vẻ mình một cách mơ hồ.
Khóe môi hắn hơi cong lên, trong mắt chớp động:
-Ta chỉ biết là nàng là nữ nhân của ta, chạm vào nàng là chuyện dĩ nhiên!
Khinh Vân Nhiễm cười lạnh, nói:
-Tiêu Thần Hiên, bốn năm rồi, ngươi vẫn không thay đổi! Vẫn hung hãn cướp đoạt, cho tới bây giờ cũng không nghĩ cho người khác?
Tiêu Thần Hiên bắt được hai tay nàng đang cố gắng giãy dụa, áp gương mặt nhỏ nhắn vào gần mình:
-Người phụ nữ ta thích, dựa vào cái gì mà bảo ta chắp tay dâng cho kẻ khác?
Trong lòng Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, hắn nói cái gì, thích nàng? Thật sự là hoang đường, nếu như thích nàng, tại sao lại tàn nhẫn với nàng như vậy, không tin tưởng nàng, cũng không tôn trọng nàng!
Ánh mắt nàng khinh miệt, lạnh lùng nói:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi căn bản không phải thích ta, ngươi chì là không cam lòng, ta không giống các nữ tử khác, vì quyền thế của ngươi mà thần phục, làm mất đi cao ngạo tự tôn của ngươi, ngươi chỉ muốn chinh phục ta, làm cho ta phải khuất phục….
-Nàng không tin?
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên đột nhiên trở nên lạnh lẽo, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn để lộ trái tim mình, nhưng đối lại lại được ánh mắt khinh thường của nàng, hắn có cảm giác rất khó tả, lửa giân không thể át được mà bùng lên dữ dội.
-Tiêu Thần Hiên, buông ra!
Đôi mày thanh tú của Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt, phẫn nộ quát.
-Bất kể nàng có nói gì ta cũng không buông nàng ra nữa đâu!
Tiêu Thần Hiên không kiềm chế được lửa giận trong lòng, một tay ôm chặt lấy thắt lưng nàng, giữ nàng ngồi chặt ở trên đùi mình.
-Ngươi không có lý gì cả!
Khinh Vân Nhiễm xấu hổ và tức giận, há miệng cắn cánh tay hắn, máu tươi đỏ chót thấm ướt cẩm bào đen của hắn, trong miệng đầy mùi máu tươi.
-Chỉ cần nàng không rời khỏi ta, có cắn bao nhiêu lần ta cũng không sao cả!
Khóe miệng Tiêu Thần Hiên nở một nụ cười khổ, đau đớn trên người căn bản không bằng tới một phần vạn đau đớn trong lòng, đau khổ như vậy được nếm một lần là quá đủ rồi!
-Tại sao không thể buông tha cho ta?
Khinh Vân Nhiễm thả lỏng hàm răng, đôi mắt đẹp mở lớn, không thể tin được, nam nhân trước mắt vốn là Hiên Vương lãnh huyết tàn bạo trong trí nhớ nàng.
Tiêu Thần Hiên vô cùng nhượng bộ, cầu xin:
-Vân Nhiễm, theo ta quay về Đông Kỳ đi, ta đồng ý với nàng, cho dù Hoán nhi là con của ai, ta đều coi như con mình!
Hoán nhi….
Hắn nói làm Khinh Vân Nhiễm đột nhiên bừng tỉnh, sao nàng có thể quên? Nam nhân này chính là thủ phạm hại Hoán nhi, làm sao nàng quên được?
Nàng lắc đầu cười lạnh, trong mắt hiện lên lạnh lùng:
-Không, ta không cần!
Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên phẫn nộ rối bời, đau khổ kêu lên:
-Taij sao ngay cả một cơ hội cũng khong chịu cho ta?
Thấy hắn như sắp bộc phát, giọng nói Khinh Vân Nhiễm nhẹ đi:
-Tiêu Thần Hiên, chúng ta khó khăn lắm mới được thế này, tại sao không bình tĩnh lại,, quên hết tất cả, ta không hề oán hận ngươi, ngươi cũng đừng dây mơ rễ má gì với ta, không tốt sao?
Cả người Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, trong mắt nổi lên tia máu đỏ đậm, lạnh lùng cự tuyệt:
-Không! Cho dù nàng căm ghét ta, căm hận ta, ta cũng giữ nàng ở bên mình, người nào cũng không thể cướp đi!
Phút chốc hắn dùng lực cố định chặt đầu nàng, hôn nàng một cách điên cuồng, hương vị nam tính nồng đậm len lỏi vào miệng nàng, nàng phẫn nộ, khó xử, ra sức cự tuyệt, có chết cũng không chịu mở miệng.
Nàng cố gắng giãy dụa, hai tánh đánh loạn, bị hắn giữ chặt lấy, sức lực từ hai tay hắn hình như không lui bước chút nào, vẫn mạnh mẽ như trước.
Bàn tay phải to lớn của hắn chạm đến trước ngực nàng, nàng vừa kinh ngạc, vừa xấu hổ phẫn nộ. Thừa dịp này cái lưỡi linh hoạt của hắn chui vào miệng nàng, bá đạo cuồng dã mà hút lấy, thà chết vẫn gắn bó dây dưa.
Hắn hôn một cách mãnh liệt, triền miên mang theo ngọn lửa điên cuồng đốt cháy hết tất cả, không thể thở nổi, toàn thân cảm thấy xấu hổ, tức giận mà run rẩy, nàng phẫn nộ lên gối, chỉ nghe thấy một tiếng kêu đau đớn….