[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] – Quyển 5 – Ki Thiên Duyên

chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dục huyết vô nhiễm Thuần Quân nhận

thiên tháp địa băng khu sơn đạc

(Bể máu không nhiễm mũi Thuần Quân, trời long đất lở chuông dời núi)

“Âu Dương minh chủ, đã lâu không gặp.”

Giọng nói âm lãnh truyền từ rừng thông, Huyết Sát ung dung bước ra, đôi mắt giảo hoạt độc địa như độc xà đang thè lưỡi đảo qua hai người.

Âu Dương Vô Cữu nghiêng người che trước mặt Vương Ki, thân hình cao lớn đứng thẳng như thông, đầy ngạo nghễ: “Truy hồn hương không hổ là bí bảo quý giáo, ai dính hương này, chỉ cần thả truy hồn điệp, trong vòng ngàn dặm khó mà ẩn núp. Âu Dương Vô Cữu hôm nay đã mở rộng tầm mắt!” Nói xong, hai ngón tay hợp lại vạch ngang không trung, tức thì nghe tiếng gió rít lên mãnh liệt, một luồng kiếm khí cuồng mãnh bốc lên từ phía dưới xoắn về phía đàn bướm.

Đàn bướm giữa không trung bị kiếm khí đả thương, gần như toàn bộ bị cắt thành mảnh nhỏ, cánh bướm lấp lánh phát quang rơi rụng xung quanh Âu Dương Vô Cữu và Vương Ki như phi tuyết hỗn loạn, còn sót lại vài con lẻ loi cũng run rẩy cánh rơi xuống mặt đất, lay động vài cái liền ảm đạm thất sắc.

“Kiếm khí thật bá đạo.” Đàn bướm bị hủy, nhưng Huyết Sát không hề để tâm, trái lại còn thêm lời tán thưởng Âu Dương Vô Cữu, “Trận chiến Hoa Sơn năm đó, tiên sư chắc hẳn đã thua dưới vô hình kiếm khí của Âu Dương minh chủ đây. Bổn tọa lần này đến Trung Nguyên, mục đích thứ nhất, đó là muốn gặp gỡ võ lâm Trung Nguyên đệ nhất kiếm. Đáng tiếc lần trước giao thủ, minh chủ đến đi vội vàng, chưa kịp lãnh giáo, hôm nay vừa đúng lúc, bổn tọa nhất định phải cùng Âu Dương minh chủ so chiêu một lần!”

Ý của gã đương nhiên là chỉ lần đánh lén trước đó của Âu Dương Vô Cữu, đánh lén chú trọng một chiêu chiến thắng, trở ra toàn thây, đương nhiên không có khả năng đối chiêu tử tế, huống chi hôm đó Âu Dương Vô Cữu không hề bộc lộ thân phận, đến hôm nay hắn sử xuất vô hình kiếm khí ngăn cản truy binh, Huyết Sát mới nhìn ra.

Âu Dương Vô Cữu không tỏ thái độ gì, chỉ cười nhạt một tiếng: “Võ lâm Trung Nguyên từ xưa đến nay thích dùng võ kết bạn, đáng tiếc…” Hắn chậm rãi rút ra trường kiếm bên hông.

Cổ kiếm Thuần Quân, không hổ là thị huyết hảo tanh, cảm ứng được sát ý của chủ nhân, càng rung lên ngâm nga không dứt.

“Ma giáo tàn sát Trung Nguyên, ngay cả bách tính bình thường cũng không buông tha, những người nghĩa hiệp như bọn ta há có thể ngang hàng với tà ma như ngươi? Càng khỏi bàn đến làm bạn!!”

“Ha ha ha ha…”

Huyết Sát cao giọng cuồng tiếu, si cuồng trong tiếng cười tựa như người điên.

“Người Trung Nguyên các ngươi tự xưng là chính nhân quân tử, mang bộ mặt thanh cao, nhưng có được mấy kẻ không cúi đầu trước danh lợi quyền thế? Âu Dương Vô Cữu, ngươi nói thì hay lắm, không biết trước khi người ngồi lên vị trí minh chủ này đã bước qua bao nhiêu thi thể?”

Âu Dương Vô Cữu không hề lung lay, chỉ thản nhiên nói: “Âu Dương Vô Cữu mười năm giang hồ, đã làm đủ việc, tự thấy không thẹn với lòng, không nhọc giáo chủ nhắc nhở.”

“Ha ha ha… Âu Dương minh chủ quả nhiên là người tuyệt vời! Khó trách mấy lão bất tử đối với ngươi như thiên lôi sai đâu đánh đó!” Ánh mắt Huyết Sát nhìn Âu Dương Vô Cữu dần có chút thay đổi, “Chỉ tiếc, võ công bọn họ mặc dù không tệ, nhưng cốt khí lại kém Âu Dương minh chủ ngươi. Bổn tọa đến Trung Nguyên bất quá chỉ hai ngày, Không Động, Côn Lôn, Thanh Thành, Điểm Thương tứ đại phái đã quy phục giáo ta.”

Âu Dương Vô Cữu trong lòng thất kinh, những môn phái gã đề cập đều tới tham gia võ lâm đại hội lần này, không thể ngờ được bọn họ lại ngầm phản bội, nhưng lời nói một phía của Huyết Sát cũng không thể tin hết, có khả năng chỉ là lời châm ngòi chia rẽ.

Huyết Sát thấy Âu Dương Vô Cữu im lặng không nói gì, lại đắc ý vênh váo.

Kỳ thật gã đối với Âu Dương Vô Cữu vẫn không nắm chắc lắm, tuy biết kiếm pháp hắn cao siêu, võ công có thể nói là đương thế vô song, nhưng không ngờ tới mình đã luyện thần công, lại được yêu pháp tương trợ, thế mà vẫn bị hắn đánh lén gây thương tích, không thể không mượn yêu huyết để phục hồi như cũ. Huyết Sát giáo lần này đến Trung Nguyên có thể nói đã xuất hết tinh anh, tập trung nhân lực, vậy mà không bắt được một Âu Dương Vô Cữu! Nếu võ lâm Trung Nguyên có thêm vài nhân vật như vậy, chỉ sợ thôn tính Trung Nguyên chắc chắn không thể thành.

Gã cẩn thận đánh giá người nam nhân hiệu lệnh võ lâm Trung Nguyên trước mắt, Âu Dương Vô Cữu lúc này chẳng qua là rùa nằm trong lu, song một thân khí độ không mảy may giảm, hai đầu lông mày đều có ngạo tâm ngạo tính, Huyết Sát không khỏi thầm sinh một tầng tâm tư.

“Âu Dương minh chủ, bổn tọa nhớ người Trung Nguyên các ngươi có một câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.”

Âu Dương Vô Cữu nghe xong, chỉ đổi giọng cười.

“Hôm nay nếu không có các hạ chỉ điểm, Âu Dương Vô Cữu quả thật không ngộ ra.”

Huyết Sát nghe vậy vui mừng quá đỗi, nếu có được người võ công cao cường, hữu dũng hữu mưu như Âu Dương Vô Cữu tương trợ, vậy lo gì đại sự không thành?

Âu Dương Vô Cữu vẻ như khổ não, dùng tay khẽ gõ thân kiếm, lưỡi kiếm vang lên như dây đàn, chầm chậm lan ra xung quanh.

“Thì ra mình là một kẻ rất không thức thời.”

“Âu Dương Vô Cữu! Ngươi ──”

Huyết Sát chưa từng bị trêu đùa như vậy, nhất thời thẹn quá thành giận.

Âu Dương Vô Cữu nhân cơ hội này, nhỏ giọng phân phó Vương Ki phía sau: “Tiên sinh ngàn vạn lần không được tùy ý di động, chỉ được dán sát thân cây này, không quản chuyện khác.”

Người phía sau lại không có nửa tiếng hưởng ứng, Âu Dương Vô Cữu trong lòng cả kinh, vội vàng quay đầu lại, đã thấy Vương Ki đang ngồi dựa dưới tàng cây, đầu lệch sang một bên… ngủ ngon lành!!

Phía trước đang giương cung bạt kiếm, lập tức sẽ có một trận ác chiến sinh tử, vậy mà y vẫn có thể ngủ được, từ đáy lòng độ bó tay của Âu Dương Vô Cữu với vị trướng phòng tiên sinh này lại tăng thêm một cấp.

Thế nhưng, cũng tốt.

Như vậy sẽ không bị y nhìn thấy dáng vẻ dính đầy máu tanh của mình…

Âu Dương Vô Cữu quay đầu, thúc đẩy nội kình, nâng kiếm long ngâm, nhắm thẳng vào Huyết Sát.

Ý nghĩa, không cần nói cũng biết.

Kỳ thật cũng không thể trách Vương Ki, phải biết rằng một trướng phòng tiên sinh ngày thường đại môn không ra, chỉ tại trướng phòng gõ bàn tính như y mà đi đường núi nửa ngày, sau đó bị vác lên chạy trốn lăn qua lăn lại, đã sớm mệt thấu, Âu Dương Vô Cữu và cái tên Huyết Sát gì đó nói chuyện đều là lời giang hồ, y nghe đến u mê như lọt vào sương mù, giọng Âu Dương Vô Cữu lại trầm thấp ấm áp tựa như thôi miên, nghe nghe một hồi, nhịn không được gà gật luôn dưới cành cây.

Mãi đến khi âm thanh lưỡi kiếm giao kích dày đặc và cấp tốc vang lên không xa đỉnh đầu y, nối tiếp là vài tiếng hét thảm và tiếng động vật nặng rơi xuống.

Y dụi dụi đôi mắt mỏi mệt, trên mặt đã là vẻ khó chịu bực mình.

Làm cái gì làm cái gì?! Y làm sổ sách đã sắp làm đến chết rồi, ngay cả nghỉ ngơi tí cũng không yên sao?

Một mùi máu tanh nồng nặc chui vào mũi, giật mình Vương Ki vội vàng tỉnh táo lại, đúng rồi, y hiện giờ không phải đang ở trướng phòng trong phủ mà là đang ở trên địa bàn của ma giáo gì đó.

Y mở to mắt, chỉ thấy chân trời đã hơi ánh lên, nhưng rừng rậm che lấp mặt trời, nơi này vẫn u ám mờ mờ như cũ, nam nhân cao lớn vẫn đứng vững trước người y, giống như chưa từng rời một bước. Một thân y phục màu đen đã dính sát trên người, thấm lấy không biết là mồ hôi hay máu.

Một giọt máu thuận theo thân kiếm bóng loáng của Thuần Quân nhỏ xuống đất không tiếng động.

Thân kiếm lóe lên hàn quang, không lưu lại nửa giọt máu, sạch sẽ tựa như chưa từng giết chóc.

Nhưng một trượng bên ngoài lại như huyết trì địa ngục.

Nơi đó không người sống, chỉ có tử thi, tử thi bị kiếm nhọn sở phân, một kiếm mất mạng.

Âu Dương Vô Cữu nghe thấy tiếng hít thở phía sau thay đổi, quay đầu. Trong ánh sáng mờ, cằm dính đầy vệt máu bị văng ra, máu chưa khô, vẫn tí tách nhỏ xuống, khiến cho nam nhân ngày thường ôn hòa lương thiện, nhìn qua dữ tợn như đã biến thành người khác.

Vương Ki chấn động trong lòng.

Thập ác đứng đầu, là sát sinh.

Sát sinh nghiệp báo, kiếp số khó thoát, trên điện Diêm Vương, Âu Dương Vô Cữu cho dù có bao nhiêu lý do cũng không thể tránh được.

Cho dù y có là thiên thượng tinh quân cũng khó xoay chuyển thiên đạo tuần hoàn.

“Âu Dương Vô Cữu, đừng giết.”

Kiếm hơi dừng một chút, y luôn gọi hắn là thiếu gia, chưa từng kêu tên của hắn, bây giờ nghe xong, đúng là dễ nghe hơn thiếu gia.

Trong tiếu dung tựa hồ không có bất kỳ biến hóa nào của Âu Dương Vô Cữu ẩn giấu một vẻ chua xót, người sát nhân đang thở dài: “Tiên sinh vì sao không ngủ thêm một lát? Chỉ cần thêm một khắc, sự tình đã xong rồi.”

Đứng đằng sau thi thể, Huyết Sát cười lạnh: “Âu Dương minh chủ không khỏi quá mức khinh thường bổn tọa chăng?”

Âu Dương Vô Cữu quay đầu lại, đang muốn trả lời, đột nhiên ngực đau ác liệt, đau đến mức hắn nói không ra lời. Một vòng ác đấu vừa rồi đã động đến vết thương trên ngực trái, hắn kỳ thật biết, với âm độc của Huyết Sát, một chưởng kia tuyệt đối không chỉ có gãy xương.

Những thi thể té ngã trên mặt đất này đều không phải kẻ đầu đường xó chợ, nhìn khắp giang hồ đều là những nhân vật ở vị trí cao. Bọn họ đương nhiên biết Âu Dương Vô Cữu võ công cao cường không dễ đối phó, tất cả đều dồn dập chuyển hướng tấn công Vương Ki không chút phòng bị.

Nhưng ngăn trước mặt bọn họ là một thanh kiếm.

Một thanh Tàng Thiên kiếm có thể sánh với tường đồng vách sắt, trong phạm vi một trượng, ngay cả máu cũng không vẩy vào được.

Bọn họ bây giờ, chẳng qua là một đống huyết nhục đang dần lạnh lẽo.

Âu Dương Vô Cữu cũng vì thế phải trả giá cao.

Huyết Sát không thèm liếc nhìn những thuộc hạ chết đầy trên đất, thờ ơ tựa như chẳng qua chỉ mất vài con chó trông cửa, gã chưa hề ra tay, đôi mắt âm lãnh thủy chung chăm chú nhìn Âu Dương Vô Cữu.

Nhìn Âu Dương Vô Cữu như nỏ mạnh hết đà, trong mắt di động một tia nghiền ngẫm.

“Âu Dương minh chủ, bổn tọa có thể cho ngươi một cơ hội.” Huyết Sát bước qua từng thi thể lăn lóc trên mặt đất, đi đến cách Âu Dương Vô Cữu chưa tới năm bước, “Âu Dương minh chủ kiếm pháp thâm sâu khó lường, muốn một mình rời khỏi đây chắc hẳn không phải việc khó, có điều, muốn dẫn theo vị thư sinh phía sau… thì rất khó nói.” Gã gắt gao nhìn chòng chọc Âu Dương Vô Cữu, không hề bỏ qua một tia dao động trong mắt hắn, “Bổn tọa xem, vị thư sinh này chẳng qua là người vô tội vì ngươi mà bị cuốn vào. Chi bằng chúng ta làm một giao dịch!”

Âu Dương Vô Cữu lặng yên một lát, hỏi: “Ngươi muốn thế nào?”

Huyết Sát lại bước tới nửa bước: “Vốn nghe Âu Dương minh chủ bác học đa tài, bổn tọa vừa mới tới Trung Nguyên, có rất nhiều chuyện không rõ ràng, muốn mời Âu Dương minh chủ nán lại giáo ta vài ngày, vì bổn tọa chỉ điểm sai lầm! Còn vị thư sinh này, bổn tọa sẽ tự phái người đưa xuống núi, cam đoan không hư tổn miếng nào.”

Âu Dương Vô Cữu không trả lời.

Chính như Huyết Sát nói, muốn đi, không khó.

Muốn mang theo Vương Ki không biết võ công, chạy trốn dưới mí mắt Huyết Sát, không phải là không thể, nhưng cực khó bảo toàn Vương Ki bình an vô sự.

Hắn đang do dự, kiếm trong tay hơi hạ xuống nửa tấc.

Trong mắt Huyết Sát lóe lên tinh quang.

Nhưng vào lúc này, người nào đó bị đem ra làm thành quả đàm phán vô cùng bất mãn đứng dậy.

“Đại thiếu gia!! Cho dù thắt lưng cậu có quấn bạc triệu thì cũng đừng làm chuyện kinh doanh lỗ vốn chứ?” Vương Ki bước lên hai bước, đứng sóng vai với Âu Dương Vô Cữu, Âu Dương Vô Cữu thầm giật mình, vội vàng ngưng thần, lấy kiếm hộ trước người Vương Ki. Vương Ki lại mặc kệ người ta, không biết lấy từ đâu ra một bàn tính, bắt đầu gảy tách tách, “Lấy một đổi một vốn là vô doanh vô lợi, thế mà cậu còn muốn đồng ý?! Lại nói cậu muốn giao luôn cả kiếm đúng không? Tôi đã nói với cậu rồi, Thuần Quân là bảo bối vô giá!” Y quan sát Huyết Sát một chút, cúi đầu tiếp tục gảy bàn tính, “Tôi thấy gã đến trang phục còn chưa đáng mười lượng, dùng gì để đổi cũng đều lỗ cả!!”

Huyết Sát thấy Vương Ki phá hư việc tốt, đã là thẹn quá thành giận, nghe y nói như thế, càng giận quá mất khôn, gạt tay, từ bên hông rút ra một đoạn roi thép, chỉ thấy vật này đen thui từ trên xuống dưới, thân roi mọc đầy móc câu, lưỡi nhọn lóe lên ánh u lam, chỉ sợ đã thoa chất độc nào đó.

Vương Ki nhìn nhìn: “Roi kia xem ra còn đáng giá vài lượng, nhưng vẫn còn kém xa lắm!”

“Tiên sinh, ngài có thể đừng nói nữa không… Nợ này để về rồi hẵng tính nhé?” Nhìn thấy ánh mắt biến đỏ cùng với vẻ mặt ác độc dữ tợn của Huyết Sát, Âu Dương Vô Cữu chỉ mong có thứ gì đó để nhét vào miệng Vương Ki, hắn đang trăm phương nghìn kế làm Huyết Sát không chú ý đến tồn tại của Vương Ki, nhưng cố tình trướng phòng tiên sinh cứ hết lần này đến lần khác chọc giận tên ma đầu.

Vương Ki liếc nhìn hắn, ý là cậu là thiếu gia cậu làm chủ, nhún vai, đem bàn tính thu vào.

Ngay vào lúc Âu Dương Vô Cữu nhẹ nhàng thở ra, đang định quay đầu cẩn thận đối phó Huyết Sát thì lại nghe thấy y phủi phủi tay: “Đúng rồi, còn nữa!”

Huyết Sát đã cực kỳ hết kiên nhẫn, trường tiên trong tay vung lên, quất thẳng vào Vương Ki.

Âu Dương Vô Cữu hiển nhiên không chậm trễ, vội vàng xông lên trước, nâng kiếm ngăn chặn, trường tiên như linh xà, quấn lấy Thuần Quân, móc câu vững vàng móc lấy thân kiếm.

Ngay vào khoảnh khắc bọn họ giằng co, Vương Ki ung dung lấy ra một cái chuông nhỏ, chuông này nhìn tựa như dũng chung, tay cầm ngắn hình vuông, bên trong có quả lắc bằng đồng.

Y đung đưa chuông lắc, liền nghe thấy âm thanh giòn tan mà vang xa, mang theo từng đợt tiếng vọng chậm rãi lan dần. Sau đó, Vương Ki thu hồi đồ vật, nhìn về phía Huyết Sát: “Ta không phải thư sinh nào cả, ta là trướng phòng tiên sinh trong Âu Dương phủ.”

Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên một trận đất rung núi chuyển, tiếng ông ông trong không trung điếc tai, tựa như trời sắp sập. Hai người võ công cao cường cũng bị chấn đến lung lay muốn ngã, còn chưa phục hồi tinh thần, chỉ thấy đất nghiêng như rơi từ trên trời xuống, Âu Dương Vô Cữu chấn động, chỉ kịp nói là núi lở liền vội vàng vung một đường kiếm hoa, buông roi thép ra, mặc kệ Huyết Sát kia, xoay người kéo Vương Ki thi triển khinh công gấp gáp chạy về phía sau. Huyết Sát ý muốn đuổi theo, nhưng bùn đất trước mặt gã chớp mắt đã đắp thành tường cao, ngăn lại đường đi, không chỉ như thế, ngay cả cây cối đá tảng cũng bắt đầu lăn xuống, quả thực tựa như núi sắp sụp.

Huyết Sát nhất thời không kịp chạy trốn, bị loạn thạch bùn cát giữ lấy hai chân, lập tức sẽ bị chôn sống dưới đất đá. Gã luyện ma công, chẳng qua so với thường nhân lợi hại hơn vài phần, chứ chưa tới mức bất lão bất tử, dời núi lấp bể, trong cơn hoảng sợ, chỉ đành liều mạng dùng chưởng đánh đẩy đất đá, nhưng chưởng lực đánh vào đất đá như muối bỏ bể, cùng lắm là kích khởi đá vụn cát bay, nhưng tiếp theo lại càng có nhiều bùn cát chảy xuống hơn, càng chôn càng sâu.

Ngay vào lúc gã cho là mình sẽ bỏ mạng ở nơi đây, thì chợt nghe một giọng nói vang lên từ xa xôi: “Đồ vô dụng, chỉ là một cái khu sơn đạc cũng trấn trụ được ngươi…”

————————————————

Lời tác giả: Âu Dương nhà tui không phải nhược công… (uốn éo -ing) cậu ấy làm sao mà nhược công?! Làm sao mà có thể đi cùng chữ “nhược”? Cậu ấy ngoại trừ có hơi ngoan ngoãn trước mặt Vương Ki thì những lúc khác đều rất cường mà? Làm sao mà nhược… (vẫn đang tự giãy giụa -ing)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio