[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] – Quyển 5 – Ki Thiên Duyên

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kiều nữ bệnh tháp quân tử viễn

thế gia công tử tùy thân bàng

(Kiều nữ bệnh giường quân tử xa, thế gia công tử ngay bên người)

“Âu Dương đại ca!”

Lục Thiên Hạo đuổi tới từ phía sau, Âu Dương Vô Cữu đứng lại, quay đầu: “Lục thế huynh, có gì chỉ bảo?”

“Âu Dương đại ca, cha nói chúng ta có thể ở thêm vài ngày, có thật không?”

Âu Dương Vô Cữu gật đầu: “Lục tiểu thư thân thể mang bệnh, không tiện lên đường, Lục sư thúc quyết định tạm hoãn ngày về.”

Lục Thiên Hạo hoan hô một trận: “Tốt quá! Nếu không cần đi, vậy Âu Dương đại ca có thể mang ta ra ngoài mở mang tầm mắt không?”

Âu Dương Vô Cữu thấy y không những không lo lắng cho tỷ tỷ ruột thịt, ngược lại còn vì được ở lại du ngoạn mà hưng phấn, không khỏi nhíu mày: “Lục thế huynh, lệnh tỷ ôm bệnh trong người, ta nghĩ ngươi hẳn là nên ở bên cạnh săn sóc mới đúng.”

Lục Thiên Hạo ngẩn ra, tức thì dẩu môi nói: “Có nhiều người bên cạnh tỷ ấy như vậy rồi, ta sáp vào có gì vui chứ…”

“Lời này sai rồi.” Âu Dương Vô Cữu sắc mặt không vui, chậm rãi nói, “Lệnh tỷ mặc dù sanh tại võ lâm thế gia, nhưng dù sao cũng là nữ tử khuê phòng, theo Lục sư thúc bôn tẩu giang hồ, kỳ thật đã có chút bất tiện. Mà nay thân tại tha phương, còn bị bệnh nằm trên giường, sao có thể không cần thân nhân bên cạnh? Ta dù có phái thêm nhiều tỳ nữ hầu hạ ở bên cũng không bằng một câu thăm hỏi của ngươi.”

Âu Dương Vô Cữu lời ngay lẽ thẳng, Lục Thiên Hạo lập tức đỏ mặt, tựa như trong mắt đối phương, bản thân đã trở thành một tên công tử ăn chơi chỉ biết tự mình hưởng lạc, không thèm để ý đến sống chết của chị mình.

Mặt đẹp đúng là có chỗ tốt, mặc kệ bản thân có làm bao nhiêu việc khó ưa, dáng vẻ mắt hồng ủy khuất luôn khiến người ta mơ hồ đau lòng, tựa như nếu không nhân nhượng thì đó chính là tội ác tày trời.

Âu Dương Vô Cữu thở dài: “Nếu là Vô Cữu nói nặng, Lục thế huynh xin đừng trách cứ.”

Lục Thiên Hạo nghe vậy xoay đầu sang chỗ khác, hừ nói: “Huynh và phụ thân đều như vậy, chỉ tốt với tỷ tỷ, chưa bao giờ để ý tới cảm thụ của ta…” Trong lúc nói đôi mắt càng hồng hơn, hắn tuy là nam tử trưởng thành, nhưng dáng người nhỏ nhắn không kém Lục Oanh Oanh, cộng thêm gương mặt thanh tú, đứng bên cạnh người cao lớn như Âu Dương Vô Cữu, vừa hay là dáng vẻ bị khi dễ đến thảm thương, người ngoài nhìn vào tựa như Âu Dương Vô Cữu đang dày vò vị công tử hoa mỹ mảnh mai này.

Âu Dương Vô Cữu không muốn làm căng, đành phải nói: “Lục thế huynh nếu không chê thì mấy ngày này có thể theo Vô Cữu ra ngoài, nếu công việc làm xong mà còn thời gian thì Vô Cữu sẽ dẫn thế huynh đi xung quanh một chút, không biết ý Lục thế huynh thế nào?”

“Được! Vậy tốt lắm!”

Lục Thiên Hạo lúc này mới phấn chấn tinh thần, bỏ đi bộ dáng chán nản vừa rồi, Âu Dương Vô Cữu thở dài trong lòng nhưng không còn cách nào khác.

Mấy ngày sau đó, Âu Dương Vô Cữu theo phân phó của Vương Ki, thăm viếng mấy thương hộ thiếu nợ có vẻ nhiều.

Hôm đó thu nợ xong trở về, cũng không nghỉ ngơi đã trực tiếp đến trướng phòng, cười tủm tỉm lấy từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu đủ mười phần phân lượng, đặt lên bàn Vương Ki.

“Tiên sinh thỉnh xem! Đây là nợ thu được từ thương gia Bảo Sinh Trai, Diệu Trân Đường, tổng cộng ba nghìn năm trăm lượng.”

Vương Ki ngẩng đầu lên từ đám trướng mục, vươn tay cầm lấy đếm, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn thẳng Âu Dương Vô Cữu, chẳng những không có nửa ý tán thưởng mà ngược lại còn nheo mắt nhìn.

Lục Thiên Hạo bên cạnh không vui, tên này bất quá là một trướng phòng tiên sinh thôi, thế nhưng hoàn toàn không có vẻ thấp kém của kẻ làm phó.

“Ngươi đây là vẻ mặt gì hả?! Ta và Âu Dương đại ca sáng sớm đã ra ngoài chạy mấy nơi mới thu hồi được nợ, ngay cả nước còn chưa uống một giọt!”

Âu Dương Vô Cữu không để ý tới thanh niên đang kêu gào bên cạnh, chỉ hỏi: “Tiên sinh không cao hứng sao?”

Vương Ki đặt bút lông lên nghiên mực, thở dài: “Thiếu gia, thu hồi được nợ đương nhiên là tốt, nhưng đừng nên lấy việc cho thiếu nợ nhiều hơn làm điều kiện chứ?”

“Ách ── cái này…”

Vương Ki nhàn nhạt nói: “Trả một ngàn lượng bạc, nợ tiền hàng một ngàn năm trăm lượng bạc, tôi thực sự chưa từng nghe có ai buôn bán như thế đấy.”

Tiếu dung của Âu Dương Vô Cữu trở nên cực kỳ ngượng ngùng, vội vàng giải thích: “Đây cũng là làm ăn mà, ông chủ Bảo Sinh Trai nói, qua đầu tháng sẽ trả hết tiền. Trong cửa hàng vừa vặn có một lượng hàng tồn, cho nên tôi liền đồng ý.”

Nếu không phải nghiên mực Đoan Khê trên bàn rất quý giá thì y đã cầm nó phang tỉnh tên đại thiếu gia phá nhà còn hơn bại gia tử này rồi! Có ai lại đi thu nợ như hắn không hả? Nợ cũ thu được rồi nhưng nợ mới còn nhiều hơn nợ cũ, tính ra mất còn nhiều hơn được. Vương Ki nghiến răng ken két, ba ngày, thu hồi được năm ngàn lượng bạc, nhưng giá trị hàng ứng trước đã tới một vạn lượng. Nếu đợi hắn thu được hết nợ thì không phải đã dọn sạch hàng trong kho rồi sao?!

Bên này Lục Thiên Hạo nói: “Ngươi không biết Âu Dương đại ca được hoan nghênh cỡ nào đâu, mấy ông chủ này vừa thấy đại ca đều tự mình ra nghênh đón, châm trà đưa nước cẩn thận, ông chủ của Bảo Sinh Trai còn nói muốn làm chủ ở Lâu Ngoại Lâu, mời chúng ta ăn cơm!”

Vương Ki giựt giựt khóe miệng, đúng vậy, tiền hàng ngàn lượng bạc, mời ăn bữa cơm có xá gì?

Âu Dương Vô Cữu trong lòng biết xong rồi, quả nhiên…

Vương Ki “bộp” khép lại sổ sách, đứng dậy, thi nhiên nói: “Trướng phòng là trọng địa tiền bạc, cần phải cẩn thận, không phải chỗ cho người ở không. Các hạ vừa không phải họ Âu Dương, vừa không phải chủ sự trong phủ, ta và thiếu gia thương lượng việc giấy tờ, liên quan đến giao nhận tiền bạc, thật sự không tiện có các hạ ở đây dự thính.”

“Ngươi nói cái gì?! Ý ngươi là ta sẽ nhân cơ hội trục lợi?! Ngươi cho ta là ai hả?!”

“Thiếu gia của Lục gia.”

Vương Ki vô cùng chắc chắn đáp lại lời gã, nhãn thần tuyệt không thay đổi, tựa hồ thân phận thiếu gia họ Lục này chẳng khác gì mấy tên khất cái lưu manh đầu đường xó chợ.

“Ngươi đã biết thân phận của ta, vậy phải biết cha ta chính là tiền nhiệm võ lâm minh chủ, nếu ngươi dám quá đáng với ta, cẩn thận cái đầu ngươi!!”

Vương Ki nhíu mày: “Ta vừa nãy không nghe rõ, muốn hỏi một câu, cha của Lục thiếu gia là tiền võ lâm minh chủ hay là đương kim hoàng thượng?” Chữ “tiền” còn được nhấn mạnh thêm.

“Ngươi ──” Câu nói đại nghịch bất đạo như thế cũng chỉ có Vương Ki mới dám nói ra miệng, người trong võ lâm mặc dù lăn lộn giang hồ, nhưng dưới bầu trời này có nơi đâu không phải đất vua, sống trên mảnh đất này có ai không phải bề tôi vua, có cuồng vọng cỡ nào đi nữa thì chỉ cần chân còn đạp trên mặt đất thì vẫn còn bị triều đình quản lí, bị pháp luật hạn chế, giết người bừa bãi vốn là phạm pháp, dù có là minh chủ võ lâm cũng không ngoại lệ.

“Ngươi đây, đây là… Quả thực là không coi ta ra gì!”

Nhìn gương mặt xinh đẹp tức giận đến hổn hển, Vương Ki chỉ nhún vai: “Tiền lương ta lĩnh là từ Âu Dương phủ, nếu đến chuyện của thiếu gia họ Lục cũng quản thì chẳng phải mệt chết à?”

Lục Thiên Hạo bị tức đến đỏ cả hai má, gã từ khi sinh ra tới nay vẫn luôn là trung tâm thế giới, chưa từng bị uất ức như vầy, miệng lưỡi nói không lại, rồi lại không thể nổi giận, đành phải quay đầu hướng Âu Dương Vô Cữu xin giúp đỡ: “Âu Dương đại ca, huynh dạy dỗ cái tên không biết tốt xấu này cho ta!!” Lại thấy Âu Dương Vô Cữu một tay đỡ trán, đầu cúi xuống che hơn phân nửa biểu tình, nhưng bả vai rung động đã tố cáo hắn đang cười.

Lục Thiên Hạo tức đến run cả người, mãnh liệt đứng dậy đá cái ghế một cước làm nó biến thành gỗ vụn, hung hăng giậm chân lao ra khỏi trướng phòng.

“Cười đủ chưa.” Vương Ki cong ngón tay gõ gõ mặt bàn, liếc mắt nhìn Âu Dương đại thiếu gia không kiêng nể ai, cười đến lăn ra bàn, “Hắn không rước phiền toái cho cậu chứ hả?”

Âu Dương Vô Cữu ho khan hai tiếng dừng cười, nói: “Rước không ít…” Chê người ta nghênh đón chậm trễ tiếp đón sơ sài, chê lá trà phế phẩm không phải cho người uống… Những việc như thế, khó có thể đếm hết.

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

Vương Ki nhìn vụn gỗ trên mặt đất, vị Lục thiếu gia này phát cáu đúng là không nhỏ, nếu gã không phải khách của Âu Dương Vô Cữu thì đã nhất định bắt gã đền rồi, đây là cái ghế hoa lê tốt nhất đó!

“Đúng rồi, Âu Dương, tôi có một số việc cần làm, có thể phải xin nghỉ nửa tháng.”

“Là đi tìm bảo châu sao?”

“Phượng Tam nói cho cậu biết?”

“Ừ, lần này đi đường sá xa xôi, nếu tiên sinh chỉ đi một mình, không khỏi quá thiếu suy nghĩ.”

“Cậu có thể yên tâm, việc sổ sách tôi sẽ xử lý thỏa đáng.”

“Tôi không phải ý này, tiên sinh, kỳ thật truyền thuyết trên phố có rất nhiều chỗ không đúng, nếu muốn phân rõ thật giả từng cái, cần phải có rất nhiều thời gian, hơn nữa chưa chắc đã thu hoạch được gì.”

Lời hắn nói không sai, trước đó Vương Ki đã từng dò tìm tung tích bảo châu khắp nơi, nhưng phát hiện phần lớn đều là tin đồn trên phố, không có thực, đó cũng là nguyên do Vương Ki đi không ít địa phương nhưng vẫn như cũ không có thu hoạch.

Âu Dương Vô Cữu khuyên nhủ: “Kỳ thật tiên sinh cũng không cần phải tự mình đi khảo chứng sự thực, tôi đã phân phó Phượng Tam, kêu hắn phái người thay tiên sinh tra xét truyền thuyết thật giả, nếu có thu hoạch, lập tức sẽ hồi báo. Đến lúc đó tiên sinh lại đi tìm, có phương hướng rồi không phải tốt hơn sao?”

Vương Ki đang muốn chối từ thì Âu Dương Vô Cữu lại nói: “Lẽ nào tiên sinh vẫn còn cảm thấy làm phiền? Kỳ thật Phượng Tam và tôi giao tình nhiều năm, chẳng qua là giúp một việc nhỏ thôi mà.”

“Cái này chỉ sợ tốn không ít ngân lượng…”

“Không có gì, lần trước bởi vì tiên sinh không nói với tôi việc này, cho nên Phượng Tam mới tìm tiên sinh đòi thù lao. Tôi đã nói qua với hắn, dù sao thuộc hạ của hắn đang rãnh rỗi vô sự, tìm chút chuyện làm coi như hoạt động gân cốt một tí.”

May là Phượng Tam không ở đây, nếu không nghe Âu Dương Vô Cữu nói như vậy, y nhất định tức đến nhảy dựng, có ai không biết thủ hạ của y đều là cao thủ điều tra tin mật, một tin tức bình thường trị giá thiên kim, tới miệng Âu Dương Vô Cữu lại thành mấy tên ngồi không ăn hại.

Thấy Vương Ki còn đang lưỡng lự, Âu Dương Vô Cữu chớp mắt mấy cái, nói: “Lại nói, trong phủ một ngày không thể thiếu tiên sinh được! Nếu tiên sinh ra ngoài cỡ nửa tháng, tôi lo ngân lượng trong khố sẽ bị xài hết lúc nào không hay.”

“…” Vương Ki nghe hắn nói như thế, tức thì có dự cảm không tốt, y thật sự không muốn lúc trở về ngay cả biển hiệu trên cửa lớn cũng thay tên đổi họ, Âu Dương Vô Cữu chính là có cái bản lĩnh như vầy!

“Được rồi… Vậy thỉnh Phượng Tam công tử hỗ trợ nhiều hơn.”

Âu Dương Vô Cữu cười toe toét: “Tiên sinh xin cứ yên tâm!”

Chỉ một câu này của hắn thôi, sợ là đã làm cho Phượng Tam công tử đang nằm trong lòng mỹ nhân xinh đẹp phải ớn lạnh cả người…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio