[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] – Quyển 5 – Ki Thiên Duyên

chương 33

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiên thượng bất quá chích nhất nhật

phàm gian trát nhãn dĩ bách niên

(Trời cao bất qua chỉ một ngày, trần gian chớp mắt đã trăm năm)

Sáng sớm hôm sau, Phượng Tam biết tin, tức tốc chạy tới, vô cùng sung sướng nhìn thấy Âu Dương Vô Cữu không mất cọng tóc nào ngồi trong nhà ăn cơm sáng.

“Âu Dương! Thêm vài lần nữa thì chắc cái mạng nhỏ này cũng bị huynh dọa mất quá!!”

Nghe như lời trách cứ vô tâm nhưng nhìn đôi mắt phủ đầy tơ máu, cằm lún phún râu của Phượng Tam, hoàn toàn phá hủy hình tượng thế gia công tử phong lưu phóng khoáng, Âu Dương Vô Cữu biết rõ người bạn này vì tìm kiếm kẻ mất tích là mình mà nhất định đã quên ăn quên ngủ, vận dụng tất cả nhân thủ tìm ngày đêm.

Hắn không có ý định giấu diếm Phượng Tam bèn kể rõ tất cả những việc khi gặp phải Cùng Kỳ, bất quá đối với chuyến đi cưỡi rồng đến tiên sơn thì vẫn giấu. Âu Dương Vô Cữu không biết có nên nói việc này với Phượng Tam hay không, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, người nói thiên cơ bất khả lộ, không nói có lẽ tốt hơn cho y.

Phượng Tam nghe xong cũng gật gù: “Nói vậy vẫn là để con yêu kia chạy mất! Họa lớn chưa trừ, không được thiếu cảnh giác, dù sao nó đã nhìn trúng… thịt của huynh!” Phượng Tam công tử thở phào nhẹ nhõm, lại khôi phục vẻ tiêu sái gian xảo của mình, cầm cây quạt giấy khung sắt phong lưu của mình chọt chọt Âu Dương Vô Cữu, “Thật không rõ, cái bị thịt này vừa cứng vừa dày, có chỗ nào ăn ngon chứ? Cùng lắm thì nhai vui miệng thôi?”

Âu Dương Vô Cữu không thèm tức giận, rót cho hắn chén trà, hỏi: “Chuyện Lục sư thúc, huynh định xử lý thế nào?”

“Còn có thể xử lý thế nào?” Phượng Tam nhún vai, “Đâu thể nói là gặp yêu quái ăn thịt người, cả nhà tiền nhiệm minh chủ võ lâm bất hạnh bị xực hết? Có nói sợ cũng không ai tin. Đành phải đổ hết mọi chuyện lên đầu Huyết Sát giáo, vừa hay trước đó đã có huynh chính miệng xác nhận Lục Thiên Hạo tự mình giết giáo chủ, bây giờ Huyết Sát giáo trả thù cả nhà Lục thị cũng coi như là sự xuất có nguyên do.”

Âu Dương Vô Cữu khẽ nhíu mày, vu oan giá họa không phải là hành vi chính đạo, nhưng cũng chẳng có lời giải thích nào tốt hơn thế. Dù sao Lục Anh Hạo không phải là nhân vật bình thường, vừa là sư thúc Tàng Kiếm Môn của hắn, vừa là tiền bối có vai vế trong võ lâm, nếu như chết không minh bạch, quả là rất khó giải thích với võ lâm.

Âu Dương Vô Cữu cũng chẳng phải người cổ hủ, không phản đối gì cách làm hơi tà đạo của Phượng Tam, thở dài, phân phó: “Phượng Tam, còn một chuyện phải phiền toái huynh đi làm.” “

Xem thần sắc Âu Dương Vô Cữu nghiêm trọng, Phượng Tam nói: “Cứ nói.”

“Phiền huynh phái người đưa thi thể cả nhà Lục sư thúc về gia hương rồi an táng đàng hoàng. Sau đó đưa cho Lục phủ năm trăm lượng bạc ròng, nói với di sương của Lục sư thúc, về sau Âu Dương Vô Cữu tôi sẽ phụ trách chăm sóc cả Lục phủ, để mọi người không phải lo lắng cuộc sống sau này.”

Đã có lời hứa hẹn của minh chủ võ lâm, cộng thêm Âu Dương phủ lại là phú thương Hàng Châu, gia tộc Lục thị những ngày sau tất nhiên không cần lo nữa.

Nhưng Phượng Tam thì có vẻ không đồng ý lắm, việc này Âu Dương Vô Cữu cần gì phải rước vào người. Người đi ở ven sông, lẽ nào không ướt hài? Những kẻ trong võ lâm như bọn họ, có kẻ chết dưới kiếm của mình, cũng có ngày chính mình chết dưới kiếm người khác. Đây là chuyện trong dự liệu, nếu cứ ôm tất cả trách nhiệm vào người, vậy chẳng phải sẽ mệt chết đi?!

Âu Dương Vô Cữu cũng biết suy nghĩ trong lòng gã, nói với Phượng Tam: “Lục sư thúc cũng vì bị tôi liên lụy nên mới gặp tai bay vạ gió, nếu không, bằng võ công của ông thì trong giang hồ có mấy ai giết được? Huống chi giờ đây Lục sư thúc chết, khó tránh khỏi những kẻ kết thù hận với ông trên giang hồ trước kia sẽ mượn cơ hội đến sinh sự, già trẻ lớn bé trong phủ chẳng lẽ cứ mặc người khi dễ? Tôi đương nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ gia quyến Lục sư thúc.”

Phượng Tam thở dài: “Biết rồi. Huynh không cần phải lý do lý trấu với tôi, dù gì những chuyện huynh phân phó, có chuyện nào tôi không làm thỏa đáng?” Xong lại khoát tay, “Không nói mấy việc mất hứng này nữa.” Dứt lời vung tay đặt một cuộn vải trắng mình mang đến lên bàn, “Kiếm của huynh, tôi đã giúp huynh nhặt về. Ở đồi Kinh Phong nhìn thấy thi thể trên mặt đất cùng với kiếm của huynh, quả thực xém nữa đã dọa tôi chết khiếp, đem mấy khối thịt khâu nửa ngày may là không hợp ra huynh…”

Âu Dương Vô Cữu nghe vậy mừng rỡ, vội vàng mở bạch quyển, quả nhiên thấy Thuần Quân kiếm vẹn nguyên không tổn hao nằm bên trong.

Phượng Tam thấy vẻ cao hứng của Âu Dương Vô Cữu thì không khỏi châm chọc: “Tôi nói này Âu Dương, không phải là huynh sợ mất kiếm, cậu trướng phòng tiên sinh kia sẽ tìm huynh tính sổ chứ hả?”

Âu Dương Vô Cữu nhất thời đen mặt, xấu hổ ho khan không ngừng.

Phượng Tam đảo cặp mắt trắng dã, ra vẻ tôi biết ngay mà: “Đúng rồi, sao không thấy trướng phòng tiên sinh của huynh đâu vậy?”

Âu Dương Vô Cữu thu lấy Thuần Quân, nói: “Sáng sớm đã chạy đến khố phòng kiểm kê rồi.”

“Tám phần là sợ mấy ngày nay cả huynh và y đều không ở nhà, đám sói mẹ đói khát trong phủ lại thừa cơ dọn sạch đồ phải không?”

Cái miệng rách của gã trước giờ vẫn cay nghiệt như thế, Âu Dương Vô Cữu có chút bất đắc dĩ, không thể phủ định mà cũng chẳng thể gật đầu, đành phải tiếp tục cúi đầu ăn cháo, dự định ăn xong rồi sẽ qua nhà kho tìm tiên sinh. Mấy ngày nay đã phiền y vất vả chăm sóc, trở về lại bắt đầu bận rộn xử lý trướng sự. Theo lý mà nói, làm chủ nhà mà có trướng phòng tiên sinh tận chức tận trách như vậy hẳn là may mắn mới đúng, nhưng Vương Ki bây giờ không chỉ là trướng phòng tiên sinh của hắn…

Ha ha…

Phượng Tam quan sát biểu tình của Âu Dương Vô Cữu, không kềm được giật giật khóe miệng: “Âu Dương, vẻ mặt huynh thật là… kinh tởm…”

Lại nói Vương Ki giờ phút này đang cầm sổ sách, cẩn thận kiểm đếm đồ đạc trong kho.

Những thứ để trong này đều là vật quý giá lịch đại Âu Dương gia chủ cất giữ, huyết san hô ở Đông Hải, đá mã não của Tây Vực, mặc dù không thể nói là phú khả địch quốc, nhưng có thể nói là phú giáp một phương, có những bảo bối này, cho dù Âu Dương Vô Cữu có phá gia gấp mười lần thì cũng đủ cho hắn phá hơn trăm năm. Nhưng đương nhiên y sẽ không nói thật với Âu Dương Vô Cữu, miễn cho hắn càng thêm dung túng đám người đầy mưu toan kia.

Vốn có chút bận tâm Âu Dương Vô Cữu mất tích rồi trong phủ sẽ có hỗn loạn, nhưng xem ra uy nghiêm của nhất gia chi chủ vẫn còn đây, tạm thời không ai dám làm càn. Song thực tế là những điều này ít nhiều đều nhờ trướng phòng tiên sinh quản trướng chặt như nêm đây ban tặng. Nếu là trước đây, Âu Dương Vô Cữu có ở nhà thì khố phòng cũng sẽ ngẫu nhiên mất vài món bảo bối, nhưng bây giờ sổ sách của trướng phòng tiên sinh ghi rõ ràng giấy trắng mực đen, cho dù là thị thiếp được sủng ái cũng không dám chôm chỉa. Nếu dám, bị trướng phòng tiên sinh phát hiện thì không chỉ đơn giản là khấu trừ tiền tháng đâu!

Vương Ki tính toán xong hết, đang muốn rời đi thì đột nhiên mặt đất dưới chân khẽ nhúc nhích, lạ nhỉ, chẳng lẽ địa long trở mình à? Ngay lập tức, thấy một nam nhân từ dưới đất thẳng tắp mọc lên! Người này mặt không biểu cảm, sống lưng thẳng như tre, nếu để phàm nhân bên ngoài nhìn thấy thì nhất định tưởng là cương thi nhô lên từ lòng đất, không bị hù chết mới lạ.

Vương Ki buông sổ sách trong tay, nhíu mày nhìn kẻ vừa đột nhiên mọc ra này: “Liêm Trinh?!” Đúng là một trong thất nguyên tinh quân, cùng được thiên đế sai hạ phàm tầm châu như Vương Ki, Liêm Trinh Ngọc Hoành tinh quân!

“Đi theo ta.”

Còn chưa kịp hỏi đầu cua tai nheo gì, Vương Ki đã bị đối phương nắm lấy cổ tay, thi phép kéo xuống đất.

Tiên nhân đa phần đều đằng vân giá vũ vì không phải ai cũng đều chịu được phép độn thổ. Vương Ki vừa khốn đốn ló đầu ra từ lòng đất đã nhìn thấy trước mắt một con rắn lớn bự như rồng đang ở trong đại điện lăn lộn phát cuồng đến cát bay đá chạy, suýt nữa văng cả nóc nhà!!

Vương Ki vỗ ngực, thở hổn hển. Đùa giỡn kiểu gì vậy, y bây giờ tốt xấu cũng là nhục thân, làm sao chịu được hù dọa như thế!

Nam nhân mặt đơ như cương thi cũng chẳng thèm để ý y là thân phàm hay xác tiên, chỉ nói: “Mau cứu hắn.”

Vương Ki từ trong cặp mắt trắng xám kia thấy được lo lắng, thấy được cảm tình, không khỏi hơi bất ngờ, trong trí nhớ tên này không phải lúc nào cũng cứng ngắc vô tình à? Sao bỗng dưng đối một con rắn… ặc, không, nhìn ra được con cự xà có cánh này hẳn là thượng cổ dị thú minh xà, sinh tình cảm rồi?

Con rắn này, cả thân vảy u ám vô quang, làn da bên mép bị rách một ít, lộ ra lớp vảy hồng lựu càng thêm xinh đẹp, có lẽ là sắp lột da.

Bất quá xem dáng vẻ điên cuồng của nó, không có vẻ như là lột da bình thường, liền quay đầu hỏi Liêm Trinh tinh quân: “Có phải trước đó ngươi cho nó ăn cái gì không?”

Nam nhân trưng cái mặt đơ ra: “Cửu thiên tử nhị tâm, lộ diệp căn, phi tiên thảo, lôi câu đằng, kim đồ mạn, thiên niên mạo giáp, như ý hoa, long nha mộc.”

Vương Ki bỗng vô cùng đồng cảm với con đại xà vô tội này, hiển nhiên là… bồi bổ quá độ.

“Lân xà trần gian một năm lột da ba lượt. Xà yêu ngàn năm, năm trăm năm. Còn dị thú vạn năm như vầy thì ít nhất ba ngàn năm mới lột. Ngươi đem những thứ nâng cao tu vi nhét hết cho nó một lượt, vô duyên vô cớ tăng ngàn năm công lực, làm sao mà không khiến nó một ngày đã lột da? Hơn nữa nhìn dáng vẻ điên cuồng này… hẳn là không chỉ có những thứ đó đúng không?”

Nam nhân yên lặng một hồi mới rỉ ra một câu: “Ta còn cho cả thịt.”

“Thịt? Thịt gì?” Vương Ki nghĩ nửa ngày, cho dù là thịt rồng cũng không có công hiệu như vậy, lại nói tiên nhân trên thiên cung đều ăn kim đơn tố quả, ở đâu ra thịt?!… Linh quang chợt lóe: “Không thể nào?! Ngươi sẽ không đem, đem cái đó cho luôn chứ?!” Thất nguyên tinh quân dùng nguyên hồn hạ giới, còn lại một khối chân thân nằm trên thiên cung, với cái thói quen đồ vô dụng cứ tùy tiện xài của tên này thì lẽ nào hắn đem… đem chân thân cho rắn ăn?!

Mắt thấy hắn gật đầu đầy khẳng định thành thật một cách quá đáng, Vương Ki cũng chỉ biết cứng họng.

“Ngươi, ngươi… Nếu để Thiên Xu biết…” Hậu quả thật không dám tưởng!! Tham Lang tinh quân trước giờ đối yêu quái không hề lưu tình, nếu biết chân thân của Liêm Trinh tinh quân bị đút cho yêu quái… Nói không chừng sẽ trực tiếp xẻ luôn con rắn này ra!

Thế nhưng đầu sỏ gây họa thì rất trấn định tự nhiên, lông mày không mảy may động, nói: “Dù sao cũng là thứ vô dụng. Giờ thế nào?”

Việc đã đến nước này, Vương Ki đành phải nói: “Nó không sao, chẳng qua là rắn lột da thì cần đất đá lởm chởm, đá phiến ở đây quá nhẵn nhụi, nó không thể lột da, để lâu ngược lại không ổn.”

“Dễ thôi.”

Niệm pháp quyết, sàn đá trơn nhẵn tức thì bị măng đá từ dưới đất xuyên thủng, tẩm thất nháy mắt biến thành gò đất đá lởm chởm đá nhọn.

Vương Ki trơ mắt nhìn nền đá vân ban tối màu quý giá bị hủy tan nát, tức thì lòng đau như cắt, thiên giới còn nhiều nơi gồ ghề, cần gì phải hủy nát tinh điện nhà mình thế này…

Nhịn không được thì thầm: “Bại gia… So với tên nhà mình còn bại hơn…”

Xích xà theo bản năng cảm giác được mặt đất gập ghềnh, liền cọ cái đầu vào măng đá thô ráp, đầu mép nhanh chóng bị cọ ra vết rách, rồi men theo hàm trên, hàm dưới cọ rớt ra lớp da miệng, sau đó không ngừng ma sát chui về phía trước, lớp da rắn thật dày bị chậm rãi để lại đằng sau, lột bỏ được lớp da cũ hiển nhiên giảm bớt cảm giác nóng rẫy rất nhiều, xích xà liền cử động kịch liệt hơn, vảy cũ lột ra, mất đi quang thải, nhưng vảy mới xuất hiện lại lóng lánh như xưa, từng mảnh từng mảnh sắp xếp chỉnh tề, mỗi miếng vảy đỏ đều tràn ngập ánh sáng sinh mệnh như hỏa diễm bùng cháy, như vô số viên bảo thạch hỏa lựu đắt giá.

Ước chừng đợi một canh giờ, xích xà mới lột xong hết lớp da cũ, mỏi mệt vật ra mặt đất lởm chởm, thở thoi thóp.

Cự xà lột da, xem thế là đủ rồi, Vương Ki tuy nói sống đã có vài vạn năm, nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy cự xà lột da. Nếu da đã lột xong vậy cũng không còn việc của y, đang muốn rời đi thì bỗng nhiên chú ý tới cái xác rỗng chỉnh tề và bự vô cùng trên mặt đất, mắt liền sáng rỡ.

Da rắn lột được gọi là long y, là một loại dược liệu thượng hạng, huống chi là thượng cổ dị thú minh xà, ba ngàn năm mới được một bộ da rắn lột? Tuyệt đối là bảo vật vô giá!!

Vương Ki vội vàng gói ghém lớp da rắn, hô với nam nhân: “Ta có việc đi trước! A, đúng rồi, rắn lột da xong, trong người mất nước, cho nó uống nhiều nước một chút, cho ăn nữa, bằng không sẽ sụt ký đấy!” Không biết Liêm Trinh có nghe được không mà chỉ thấy hắn cứ trầm ngâm nhìn chòng chọc cự xà đang nằm yên trên sàn, Vương Ki đột nhiên thấy gương mặt nghiêng này có gì đó xa lạ…

Vác gói đồ lên lưng, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhủ thầm chết rồi, vừa nãy bị bắt lên đây không kịp lưu lại vài câu.

Trên trời một ngày, thế gian trăm năm a…

Chương này xuất hiện hai nhân vật chính trong Minh Dực Kiến ^^

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio