[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Tuyền Thiên Biến

quyển 1 chương 15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Yêu pháp trận nội đấu cự hủy

Thiên lôi trấn hồn phá Cửu Anh

Yêu Đế đế cung nguy nga cao ngất, xa hoa hơn hoàng cung nhân gian rất nhiều. Vách tường ngọc bích, bàn ghế bạch ngân, Đông Hải dạ minh châu làm đèn, trọng sơn bạch ngạch lộc làm thảm, sợi vàng làm cành, mã não làm quả. Những thứ trên thế gian không thể tìm thấy, Yêu Đế lại có dễ như trở bàn tay, thuận tay trang trí, thì làm sao nhân gian hoàng đế có thể bì nổi?

Tuy nhiên Thiên Tuyền đạp lên thảm da bạch lộc mềm mại, chẳng động dung nửa phần.

Trân bảo kim ngọc, khiến nhân phú kỳ quý này, trong mắt hắn bất quá chỉ là vật chết, chẳng bằng một ngọn cỏ dưới gốc cây ven đường.

Trong cung điện hoa quý, yên tĩnh không một tiếng động, không có hơi thở của vật sống, giống như một tòa tử điện. Trừ bỏ yêu khí tràn ngập nồng hậu, càng có thêm một loại âm trầm không thể nói hết.

Không gian im lặng như vậy, Thiên Tuyền cũng chẳng xa lạ gì. Vạn năm tinh huy, tịch mịch xa xôi. Chỉ có một vài lữ nhân ngẫu nhiên ngẩng đầu tìm kiếm phương hướng, mới có thể chú ý đến ngôi sao sáng nhỏ xíu mà hắn hiện thân, chỉ lặng lẳng ở trong yên tĩnh không gian không nói không nghe, vượt qua hàng ngàn hàng vạn năm.

Hắn không giống như Thiên Xu tinh quân, có pháp lực vô lượng, trảm yêu trừ ma, thường được Thượng đế phái hạ phàm hàng ma phục yêu. Cũng không giống như Khai Dương tinh quân, trốn tránh tiên quy, lén xuống thế gian để khỏi nhàm chán. Chỉ những lúc các tinh quân thỉnh thoảng tụ họp lại tâm sự, hắn mới biết được nhân thế đổi thay.

Dạ minh châu lớn đặt ở bốn phía hành lang, cái bóng của Thiên Tuyền kéo dài, thay đổi tùy theo góc độ. Chỉ có cái bóng này bầu bạn bên cạnh tinh quân, thật là càng thêm vẻ tịch mịch.

Nhưng Thiên Tuyền cũng không bởi vậy mà để tâm lắm. Hắn bỗng nhiên dừng bước, tay trái sờ vào trong tay áo, đụng vào chiếc vòng huyền thiết đeo trên cổ tay kia. Vòng tay này rèn từ huyền thiết, cùng loại với khoát kiếm Ly Khế đang sử dụng, cũng được nấu chảy với Xi Vưu tinh phách luyện hồn thạch, có thể hấp thu vật chủ yêu khí. Mặt vòng ám điêu ẩn ẩn, vì không có nhiệt độ cơ thể mà trở nên lạnh như băng. Nhưng Thiên Tuyển chỉ cảm nhận được chiếc vòng tay này có yêu khí của hắc lang, thấm nhập vào da, làm cho nguyên thần băng lãnh có thêm một thứ bầu bạn.

Thiên Tuyền cười nhẹ, lại tiếp tục bước đi, tìm kiếm chỗ có yêu khí dày đặc.

Lướt qua tiền thính liền đi tới chính điện.

Chính diện này lại càng quỷ dị thần bí, không gian sâu rộng như hố. Bên trái là thác nước đổ xuống, nước chảy róc rách, bên phải là biển lửa nhiệt sơn, liệt diễm hừng hực. Âm dương đối nghịch, có một cây cầu nối hai bên, khẽ đong đưa trên không trung.

Mà ở trung tâm, trôi nổi một tòa pháp đàn, tứ phương xung quanh điện ẩn hiện thạch đầu pháp trận, yêu khí thật lớn trên không trung tạo thành lốc xoáy, mà lốc xoáy kia tập trung ở giữa pháp trận, ở giữa hình thành một viên quang cầu chói mắt.

Thiên Tuyền thấy thế, bèn đi lên cầu, muốn xem đến tột cùng đó là cái gì.

Tuy nhiên trên hỏa hải bên cạnh xuất hiện một ngọn lửa nóng cháy, tấn công về phía hắn.

Tuy không cảm thấy được đau đớn, nhưng dù sao chữa trị thân thể này cũng rất hao tốn sức mạnh của nguyên thần, Thiên Tuyền nhún chân một chút, nhẹ nhàng bay lên giữa không trung, hỏa diễm kia đập lên trên cầu, lập tức hình thành một vùng cháy xém.

Vừa xong ngọn lựa, thác nước bên cạnh lại tấn công, như rồng nước điên cuồng đánh tới. Thiên Tuyền vẫn cứ thong dong tự nhiên, trên không nghiêng người một cái, tránh đia cột nước. Cột nước kia nhìn có vẻ nhu hòa, nhưng động lượng lại lớn đến độ làm gãy cả hoành trụ trong điện.

Cột nước cùng hỏa cầu nối tiếp nhau bay lên, không ngừng tấn công Thiên Tuyền, thế nhưng hắn đều né qua được hết. Có hỏa cầu lướt qua, làm cho làn da bị bỏng đến đau, đáng tiếc Thiên Tuyền không cảm nhận được, chỉ nhất nhất hướng trung tâm pháp trận bay đến.

Ngay lúc hắn tiếp cận pháp trận, biển lửa sôi trào, thác nước cuồn cuộn, một bên xuất hiện hỏa diễm cự hổ, một bên bay lên lam thủy cự long. Vừa nghe tiếng hổ rít gào liền thấy phun ra một ngọn lửa cực lớn, mà cự long bên kia cũng hí dài, mở miệng xuất ra một dòng nước xiết đánh tới.

Thiên Tuyền bạch ảnh hơi động, tốc độ còn nhanh hơn thăng thiên, chớp mắt đã lên tới đỉnh đầu của thủy long, tay trái duỗi ra bắt lấy tiêm sừng của nó!

Thủy long kia thấy thế lay động đầu, lên xuống cao thấp có ý muốn hất bay Thiên Tuyền. Tuy nhiên người nọ vững tựa như núi, cho dùng nó quay cuồng thế nào cũng không thể làm hắn rớt xuống được.

Thiên Tuyền không hứng đùa giỡn với nó, hữu chưởng nhẹ nhàng đặt lên trán của thủy long, khẽ niệm pháp chú.

Chỉ thấy thân thủy long thật lớn nháy mắt ngưng tụ trên không, đầu kết thành băng, “Ba trát ba trát!—-“, tiếng băng vang lên, chỉ trong tích tắc biến thành một băng long!

Thiên Tuyền thả tay xuống, rời khỏi long đầu, lãnh đạm nhìn băng long từ trên cao rơi xuống biển lửa, vỡ thành ngàn vạn mảnh nhỏ rồi hóa khói trắng.

Hắn chậm rãi hạ thân xuống, một lần nữa đứng ở trên cầu, thấy hỏa hổ kia có hơi khiếp hãi, nhưng hỏa thú hung mãnh, một tiếng rống lớn liền phun ra liệt diễm, một lần nữa tấn công Thiên Tuyền.

Người Thiên Tuyền nhẹ nhàng nhảy lên, đòn tấn công của hỏa hồ quật mạnh vào dòng nước phía sau. Nhưng ngọn lửa của con hổ này quả thật lợi hại, chẳng những không sợ nước lạnh, mà còn phản lại làm một bên thác nước lập tức nóng bỏng bốc hơi.

Thiên Tuyền bước ra khỏi cầu, điểm nhẹ chân trên mặt nước rồi đứng bất động. Nước nóng bỏng đang chảy cuồn cuộn dưới chân đột nhiên chậm lại, dần dần nghịch lưu rồi tại chỗ hỏa hổ tạo thành một cơn lốc xoáy thật lớn, đem hổ kia vây khốn. “Ngao— ngao—” Hỏa hổ không địch lại sức hút của lốc xoáy này, thoát thân không nổi bị cuốn hẳn vào. Ngay lúc nó chìm vào đáy nước, cột nước liền đóng băng toàn bộ, đem hỏa hồ đông cứng giữa băng.

Loại bỏ xong hai con ác thú, Thiên Tuyền tiếp tục đi lên cầu, đến trước mặt trận pháp, lại không vội phá trận mà đối với hư không nói: “Các hạ làm gì phải trốn trốn tránh tránh, đã có tâm thì mời hiện thân nói chuyện đi.”

“Khặc khặc… Tinh quân quả nhiên lợi hại… Khặc khặc…”

Ở trung tâm pháp trận xuất hiện một bóng đen quỷ mị, đúng là kẻ đã dùng Liệt Thiên Phá Nhật đả thương Thiên Tuyền, hắc ảnh lão quái.

“Khặc khắc… Lúc trước cũng có không ít yêu quái có ý đồ xâm nhập trận, đều bị hai tinh thú hộ pháp này nuốt hết… Không ngờ tinh quân có thể dễ dàng hàng phục chúng. Thật là bội phục, bội phục! Khặc khặc…”

Thiên Tuyền nhìn hư ảnh này, lại nói: “Cố làm ra vẻ huyền bí như thế, không biết ý của Yêu Đế là gì?”

Hắc ảnh lão quái kia ngừng cười.

“Khả năng ở Yêu vực Đế cung thao túng pháp trận, dùng vô thượng yêu lực vây giết chúng yêu, ngoại trừ Yêu Đế, ta thật sự không nghĩ ra ai có thể làm được.”

Lão quái đột nhiên cười to: “Khặc khặc… Quả nhiên không thể gạt được tinh quân!” Hắn bay ra khỏi trận pháp, đi đến bên cạnh Thiên Tuyền, “Đáng tiếc tinh quân tới quá muộn, con yêu quái cuối cùng cũng đã bị hấp thu, hiện giờ pháp trận đã thành, không ai có thể ngăn cản bổn tọa!!”

“Yêu Đế đừng quá cuồng vọng.”

Hắc sắc hư ảnh đột nhiên biến mất, lãnh sâm yêu khí từ phía sau tấn công Thiên Tuyền. Thiên Tuyền quay lại, chỉ thấy trước mắt hỏa quang mãnh liệt, ở giữa hỏa hải, xuất hiện một đầu cự xà khổng lồ, miệng lộ ra răng nọc độc dữ tợn hướng hắn cắn đến!

Thiên Tuyền tránh đi công kích, lại thấy từ trong lửa lại xuất hiện ba cái đầu rắn, phun lửa dữ dội, đốt tới vạt áo của hắn. Thiên Tuyền vẽ Ngưng hỏa quyết, dừng lại ngọn lửa dữ dội kia. Nhưng nhanh hơn, thác nước hóa băng bỗng nứt ra, lộ ra một con tứ vĩ cự xà (rắn bốn đuôi), liên tiếp phun ra bốn đạo trọc thủy. Thiên Tuyền mặc dù bay lên tránh đi, nhưng hai đầu gối đã bị cột nước đánh trúng, lảo đảo trên không. Nhìn thấy hắn mất đi cân bằng, sặc sỡ xà lân ở trên cầu cùng với cự xà thân rắn đột nhiên bay lên trên không, lấy thân thể thô chắc quấn lất Thiên Tuyền!!

Yêu quái kia lúc này đã chân chính hiện thân, là một con con rắn chín đầu!!

Thiên Tuyền bị thân rắn cuốn lấy, không thể cử động, ngẩng đầu nhìn chín đầu rắn trên không, lạnh nhạt nói: “Nguyên lai là Hung thủy Cửu Anh, khó trách dám lấy Liệt Thiên Phá Nhật.”

Cửa Anh kia, là một con rắn nước hung tợn ở phương Bắc. Nó có thể phun ra độc diễm trọc lưu, làm ngập làng đốt thành, hãm hại nhân gian, còn có cửu đầu cửu mệnh, ngoan luyện phi thường. Lúc trước bị thần nhân Hậu Nghệ lấy cửu tiễn bắn ngay giữa đầu mà tiêu diệt.

“Hừ! Thần nhân ngu muội, nói gì tiễn phá chín đầu thì có thể diệt bổn tọa, lại không biết nguyên đan vẫn còn! Bổn tọa tránh được một kiếp, dốc lòng tu luyện, ngàn năm trước giành được ngai vàng của Yêu Đế! Hiện giờ thiên địa dị biến, Tỏa Yêu tháp bị hư, Yêu Đế kia trong tháp sắp ngóc đầu dậy, bổn tọa há có thể để hắn trở về đoạt đế vị?!”

“Vì vậy nên ngươi thiết hạ pháp trận, hút tinh hồn của chúng yêu để tăng công lực, mong muốn bảo trụ đế vị.”

“Hừ. Cho ngươi biết thì đã làm sao?! Hiện giờ ngươi đã nằm trong tay bổn tọa!” Chín cái đầu rắn cười đến ác độc, “Tinh quân nhất giới thần nhân, vốn không nên trông nom việc của Yêu vực. Tại sao cứ phải đối địch với bổn tọa đến cuối cùng?”

Thiên Tuyền không nói, rắn chín đầu kia lại tiếp tục: “Chẳng lẽ là vì hắc lang yêu kia sao? Khặc khặc… Không ngờ được thiên giới tinh quân, cư nhiên lại cùng hạ đẳng yêu quái ở một chỗ. Thật là buồn cười, khặc khặc… A?!” Cửu đầu hủy đột nhiên cảm thấy toàn thân như bị sét đánh, hồn thể bị điện giật đến tê dại, Xà thể đang trói Thiên Tuyền không khỏi lỏng ra.

Thiên Tuyền thoát khỏi trói buộc, nhảy lên không trung.

Cửu Anh không tin nổi trừng mắt nhìn Thiên Tuyền: “Ngươi cư nhiên còn có năng lực này?!”

“Cửu Anh ngươi cũng biết thiên lôi trấn hồn, là thứ tối kị với yêu vật.”

Nhìn thấy Thiên Tuyền từ trong lòng lấy ra nguyên đan của Lôi thú tràn đầy tinh lượng, Cửu Anh lộ ra khiếp ý: “Tinh quân cần gì phải làm khó bổn tọa? Chuyện của yêu vực với thần nhân không can hệ. Các ngươi trừ yêu vệ đạo, hiện nay chết cùng toàn là yêu quái thì ngươi cần gì phải nhúng tay?”

Thiên Tuyền không muốn trả lời hắn, chỉ thấy nguyên đan dường như tự có ý chí, đột nhiên bay khỏi lòng bàn tay của Thiên Tuyền, đâm vào chỗ thất thốn bảy tấc của đại xà. Cửu Anh kia căn bản không thể nào chống cự, lôi điện từ bên trong phát ra, sấm vang chớp giật, gã gào thét suy yếu dần, còn há miệng phun ra điện hỏa!

Thiên thú lôi điện quả nhiên lợi hại, chín cái đầu phun nước phun lửa hết tám cái bị đốt cháy xém trong chớp mắt, chỉ còn đầu chính chật vật chống đỡ.

“Thật đáng hận!! Ngươi cư nhiên phá hỏng chuyện tốt của bổn tọa!! Thần nhân chết tiệt!” Cửu đầu hủy oán độc nguyền rủa, đột nhiên dùng hết toàn thân khí lực đột hướng trung tâm pháp trận.

“Dừng tay!” Thiên Tuyền biết hắn có ý đồ cướp đi quang cầu do hồn của chúng yêu tinh biến thành, cùng phi thân lao tới.

Hai người cơ hồ là đến cùng một lúc, xà há miệng ra, ngoạn mất một nửa quang cầu, mà Thiên Tuyền cùng đoạt lại một nửa.

“Khặc khặc— tinh quân, cáo từ! Khặc khặc…” Mượn dùng yêu lực to lớn kia, Cửu Anh bỏ lại bản thể cháy đen, hóa thành một đạo khói đen bay ra khỏi cung.

Thiên Tuyền đang muốn đuổi theo, thế nhưng một nửa quang cầu dần dần dung nhập trong cơ thể, yêu lực ồ ạt xâm nhập nguyên thân. Hắn vội vàng thi pháp ngăn cản, nhưng sức mạnh của mấy trăm đại yêu quái ngưng tụ thành quá mức cường đại, căn bản không thể ngăn cản, Thiên Tuyền đành đem hết toàn lực miễn cưỡng kiềm chế.

Đợi hắn ổn định khỏi dòng yêu lực xâm nhập thì Yêu Đế Cửu Anh đã bỏ chạy không thấy dấu vết.

Thiên Tuyền bất đắc dĩ, chỉ biết thở dài. Lúc này quang châu đã mất, hấp yêu pháp trận tự nhiên phá vỡ, yêu khí áp lực trong Đế cung đều tán đi.

Ra khỏi Đế cung, liền nghe thấy tiếng gọi của Ly Khế.

“Thiên Tuyền! Thiên Tuyền!”

Nhìn thấy hắc sắc nhân ảnh từ xa, lưu loát lướt qua phù thai, vội vàng chạy về phía hắn.

Thiên Tuyền nhìn thấy thần sắc lo lắng của người kia, trong tâm lại dâng lên một cảm giác thư thái không nói nên lời.

Ly Khế vừa tới gần liền giữ chặt Thiên Tuyền hỏi: “Có bị thương không?!”

Thiên Tuyền lắc đầu, Ly Khế lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, liền hỏi hắn sau khi nhập pháp trận gặp chuyện gì, Thiên Tuyền nhất nhất trả lời, chỉ không nói đến việc vô tình gặp được bạch lang và Lôi thú nguyên đan.

Vốn là không nên giấu diếm, nhưng giờ khắc này, hắn không muốn nhìn thấy Ly Khế nghe thấy việc mẫu thân lìa trần, nguyên đan của phụ thân hao kiệt hết mà lộ ra bộ dáng bi thương. Chỉ cần Ly Khế tìm không có kết quả, tự nhiên sẽ nghĩ đến bạch lang vốn không ở trong thành, còn có chút hi vọng.

Thiên Tuyền nhìn Ly Khế, không khỏi đưa tay chạm nhẹ đến tóc mai đen nhánh của hắn, trong lòng âm thâm thay hắn nhớ kĩ đoạn ký ức này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio