Thất Nguyệt Tu Chân Giới

chương 119: 119: hóa chân vẫn lạc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ngươi muốn đi sao?”

Hắc Mộc Khô gật mình, vội vã tiến lên ôm quyền nói với An Nguyệt:

“Đạo hữu, chuyện này đều là hiểu lầm, tôi không có ý gì với công tử cả, nhất thời chỉ là tò mò”.

An Nguyệt nhìn cũng không nhìn, quay người đi đến bên kết giới bí cảnh, để lại âm thanh:

“Ngô lão, phiền ngài rồi”

Lão giả được gọi là Ngô lão, khẽ cung kính với An Nguyệt, nhìn về Hắc Mộc Khô hừ lạnh:

“Phu nhân yên tâm, kẻ này giao cho ta, dám đánh chủ ý tới thiếu gia, đúng là muốn chết mà”

Nhìn liền biết mấy người không có ý định giải quyết nhẹ nhàng, Hắc Mộc Khô cũng không cam chịu nữa, nhoáng một cái biến mất, muốn bỏ chạy.

Nhìn nơi vừa biến mất, Ngô lão cười lạnh, muốn chạy làm sao dễ dàng như vậy.

Bóng người của hắn cũng mờ ảo, chỉ để lại một tia lôi quang.

Hắc Mộc Khô giật mình, một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ năm như gã, đứng trước lão giả này trong lòng không hiểu nổi lên vệt lạnh lẽo.

Gã nhìn thấy trong mắt Ngô lão hiện lên có chút châm chọc, nhất thời trong lòng cả kinh.

Gã cảm thấy hình như Ngô lão rất coi thường gã, Hắc Mộc Khô tức giận nhưng lại không nhúc nhích.

Người được gọi là Ngô lão này, tuyệt đối là Hóa Chân đỉnh phong rồi, thậm chí gã không cũng thể tưởng tượng được.

Bây giờ Hắc Mộc Khô do dự, nhưng Ngô lão cũng không có chút do dự nào, Trường Đao cũng đã được phóng ra, Huyễn Vân Tử sát đao.

Hắc Mộc Khô chưa từng chứng kiến sự lợi hại của pháp bảo của y, nhưng cũng không dám coi thường.

Bạt Vũ Phiến của y cũng đã mang theo những mũi tên chết người màu đỏ dày đặc hướng về phía Ngô lão.

Hắc Mộc Khô toàn lực xuất thủ, uy thế của Bạt Vũ Phiến này lại càng kinh người, những đường mũi tên chết người màu đỏ, hết lớp này đến lớp khác xông đến.

Hắc Mộc Khô nhìn thấy pháp bảo của Ngô lão là một đường đao màu hồng tím tuyệt đẹp, nhưng bây giờ y nhìn thấy lại là một đường đao vô số sắc tím.

Những đường đao màu làm này không ngờ tầng tầng lớp lớp, vô cùng vô tận, giống như cò linh tính vậy, phong tỏa tất cả đường lui của gã.

Nếu như đỉnh đồng của y vẫn còn, bây giờ cái đầu tiên mà Hắc Mộc Khô phóng ra chính là đỉnh đồng của mình, nhưng đáng tiếc đỉnh đồng của y mất rồi.

Hắc Mộc Khô vừa dốc hết sức thúc giục Bạt Vũ Phiến của mình, vừa phóng ra một lá chắn bảo vệ chân khí hạ phẩm.

Y cho rằng, cho dù Ngô lão là Hóa Chân đỉnh phong, mũi tên chết chóc của Bạt Vũ Phiến cũng sẽ khiến đối phương kiêng kị, thậm chí phòng thủ.

Sau đó y có thể tranh thủ bỏ chay, chỉ cần kích hoạt “Đại Na Di Phù”, là có thể chạy thoát.

Nếu không Hắc Mộc Khô khẳng định y sẽ bị Ngô lão giết chết.

Nhưng Hắc Mộc Khô lại nhanh chóng cảm giác thấy không đúng, tấm lá chắn chân khí hạ phẩm của y được phóng ra rồi, nhưng lại chậm chạp giống như lông vũ bay lên trời.

Ngay sau đó, y cũng cảm thấy ‘vực’ của mình tan vỡ từng khúc, còn khi đợi y kịp phản ứng, thì lại phát hiện mình hoàn toàn lọt vào ‘vực’ của đối phương rồi.

Xung quanh thân mình dường như lâm vào một vũng bùn vậy, đến cử động cũng vô cùng chậm rãi.

Còn lúc này đường đao màu làm của đối phương cũng đã phủ đầy trời mà cuốn tới, Hắc Mộc Khô nhất thời hoảng hốt.

Cứ như vậy, y lập tức sẽ bị đường đao màu làm này chém chết.

Hắc Mộc Khô cũng không thèm để ý đến đối phương nữa, điên cuồng thiêu đốt tinh huyết, muốn từ trong ‘vực’ của Ngô lão thoát thân ra ngoài.

Y khẳng định mình chưa bao giờ gặp một ‘vực’ lợi hại như này, loại ‘vực’ này căn bản không phải đại thành, mà đã vượt khỏi đại thành rồi, nếu không không thể nào phá tan ‘vực’ của y như vậy được.

Bịch bịch bịch…

Sau mấy hồi âm thanh vang lên, Hắc Mộc Khô đứng một bên mới phát hiện ra, toàn bộ đường mũi tên chết chóc từ Bạt Vũ Phiến, bắn vào người Ngô lão, nhưng không hề gây ra chút tổn thương nào cho Ngô lão.

Đối mặt với tu sĩ Hóa Chân tầng thứ năm dốc hết sức ra tay, Ngô lão không hề lao lúng, một chiếc đại đỉnh xuất hiện, còn tỏa ra khí thế lôi điện.

Hắc Mộc Khô thiêu đốt tinh huyết xong, miễn cưỡng thoát ra khỏi ‘vực’ của Ngô lão, nhưng cũng không còn sức mạnh, liền bị những đường đao màu làm của Ngô lão cuốn lấy.

Tấm lá chắn chân khí hạ phẩm kia của y lúc này dưới ‘vực’ của Ngô lão, bị mấy đường đao màu làm công kích tán loạn.

Huyễn Vân Tử sát đao đã thành hình, Hắc Mộc Khô cho dù có bản lĩnh hơn nữa, lúc này cũng không có cách nào tránh thoát được.

Mấy tiếng phụt phụt vang lên, từng đường máu tươi như làn gió bay lên không trung.

Hắc Mộc Khô trơ mắt ra nhìn thân thể của mình bị đường đao màu làm kia xé rách, khi những đường đao chết người màu làm này từ thân thể của y không ngừng tàn sát, ánh mắt y đỏ ngầu nhìn Ngô lão nói:

“Ta không cam tâm”

Ngô lão còn chưa nói xong, Trường Đao đã quay lại một vòng nữa, nguyên thần của Hắc Mộc Khô đang nằm trong ‘vực’ của hắn, lại lần nữa bị Ngô lão chém giết, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.

Tay vung lên, nhẫn trữ vật nằm trong bàn tay, nhìn cũng không nhìn, thoắt cía biến mất.

Ngô lão xuất hiện trước mặt đám người, đi tới bên An Nguyệt cung kính nói:

“Phu nhân, người đã diệt, đây là nhẫn trữ vật của y”

An Nguyệt khẽ gật đầu, thần thức khẽ đảo qua, phát hiên không có thứ gì, có một chút công pháp tà thuật, huyết tinh.

Hừ lạnh một cái, hủy hết.

Tất cả tu sĩ ở đây đều hoảng sợ cực độ, Hóa Chân tu sĩ nói giết là giết, Hóa Chân cảnh giới giống như một cánh cửa to lớn.

Là mục tiêu, là tín ngưỡng của họ, nhưng giờ phút này, Hóa Chân cũng không phải vô địch, vẫn dễ dàng bị kẻ khác giết chết.

Điều này làm họ hoảng sợ vô cùng.

Ngay cả mấy tu sĩ Hóa Chân ở đây cũng hít một hơi lạnh, cũng khó kìm chế được rung động trong lòng.

Nhất là U Phong, giờ phút này hắn có chút hối hận, không nghĩ tới lão giả kia lại mạnh như vậy, chỉ trong thời gian ngắn, đã giải quyết được Hắc Mộc Khô.

Nhưng cũng may có vẻ như đám người An Nguyệt không có ý định tìm hắn gây chuyện.

Nghĩ vậy U Phong bình tĩnh lại, cảm thấy ở đây cũng không an toàn, quyết định trở về tông môn sớm.

Nói là làm U Phong truyền âm cho đệ tử Thiên Ma Môn, sau đó cũng không nhiều lời, biến mất khỏi nơi đây.

Nhìn U Phong vội vã rời đi, An Tuyết khinh thường một tiếng, nhưng nàng cũng bất ngờ không kém U Phong.

Không nghĩ tới Bắc tộc chỉ là hộ pháp cho Bắc Tiểu Lục, cũng đã mạnh như vậy rồi, qủa nhiên gia tộc cổ xưa nội tình thâm hậu.

Cùng lúc đó bên trong doanh trại cư trú của đệ tử Thiên Ma Môn, vang lên một âm thanh.

“Tất cả đệ tử của Thiên Ma Môn lên đường trở về tông môn”

Thiên Tinh ngạc nhiên, nhưng cũng không dám làm trái đứng dậy, đệ tử tham gia bí cảnh cũng không nán lại chút nào, cùng với trưởng lão trực tiếp lên đường.

Nhìn đệ tử Thiên Ma Môn rời đi, các thế lực khác cũng lục đục rời đi, chỉ còn lại hai thế lực lớn mạnh Thần Phong Cốc, Huyền Âm Các với các thế lực bên dưới phụ thuộc.

“Tỷ, ngươi mau nhìn, bí cảnh đang biến động”

An Nguyệt cùng mọi người nhìn qua bí cảnh, chỉ thấy toàn bộ bí cảnh, lúc này liền rung động kịch liệt, dần dần thu nhỏ lại, biến thành một vệt sáng vỡ nát.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như phá hỏng hết nhận thức của bọn họ.

“Đây là…bí cảnh Cầm Linh sụp đổ hay sao”

Một tên đệ tử kinh ngạc, giọng nói run run chỉ vào nơi bí cảnh trước đó, nhưng không ai quan tâm, cũng như không đáp lại hắn, chỉ trừng mắt to nhìn về nơi bí cảnh sụp đổ..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio