Khoảng hơn chục giây qua đi, bụi mù tản ra, trên mặt đất là một cổ thi thể cháy đen không trọn vẹn.
Bắc Tiểu Lục mặt không biểu tình, ném qua một hỏa cầu, thi thể của gã tan biến thành tro bụi.
Có thể giao chiến quá kịch liệt, túi trữ vật có vẻ như đã bị hỏng, Bắc Tiểu Lục cũng không thèm đoái hoài tới.
Bước tới bên Cốc Y, hắn cảm nhận được sắc mặt nàng đã tốt hơn rất nhiều.
Đã không còn trắng bệch, không chút huyết sắc nào.
Hắn bế Cốc Y lên, để nàng nằm trên cổ Tiểu Hắc, dù sao hắn cũng không có cách nào khác.
Tiểu Hắc nhìn Cốc Y nằm trên người mình, trong sắc mặt cũng mờ mịt lo lắng.
Nó cũng không biết từ khi nào, đã có chút thân cận với nàng.
Có thể chỉ bởi vì nàng thường xuyên cho nó đồ ăn vặt.
Lắc lắc đầu, Tiểu Hắc chở hai người Bắc Tiểu Lục quay lại vị trí mấy người Thiên Vu.
Bắc Tiểu Lục lúc này ánh mắt nhìn về khoảng không phía trước, khóe miệng như có như không nụ cười, lẩm bẩm:
“Báo thù sao? Có chút thú vị, dám uy hiếp ta, rất mong chờ”.
Nói xong liền nhắm mắt lại, không tới mấy hơi thở thời gian, bọn họ liền đến trước mặt mấy người Thiên Vu.
…
Bịch bịch!
Hai tên đệ tử liên tục dùng quyền, cước thi triển vào trận pháp, mong rằng có thể phá bỏ được.
Nhưng bọn họ bây giờ chẳng khác gì phàm nhân, sức lực có thể mạnh hơn bao nhiêu được chứ.
Một tên trong đó thở hổn hển, than phiền:
“Mệt mỏi muốn chết, cái trận pháp này cũng không có chút rung động nào cả”.
Tên còn lại thần sắc cùng khó coi, nhìn về phía Thiên Vu hỏi:
“ Thiên Vu sư huynh, chúng ta thật sự không có cách nào phá giải trận pháp này hay sao?”
Thiên Vu trong lòng cũng buồn phiền, nhìn gã lắc đầu đáp:
“ Vô ích mà thôi, chúng ta lúc này không có khả năng phá được”
Hai người đệ tử kia mặc dù đã nghĩ tới, nhưng nghe xong tinh thần cũng không chịu được uể oải.
Hết gặp kẻ này tới kẻ khác, bọn họ không có quyền quyết định sinh mệnh của mình.
Thiên Vu đang muốn mở miệng an ủi, bỗng ngẩng đầu nhìn lên.
Hai đồng bạn thấy hành động của gã, cũng theo hướng nhìn lại.
Sau khi nhận ra người tới, mấy người đều tức giận nghiến răng.
Ngoài trận pháp, Bắc Tiểu Lục đứng trên đỉnh đầu Hắc Lân Yêu Mãng, ánh mắt hờ hững nhìn bọn họ.
Thiên Vu ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, bỗng phát hiến bên cạnh có một người đang nằm.
Sau khi nhìn rõ thân ảnh đó là ai, đồng tử co rụt lại.
Cử động đó đâu thể tránh khỏi ánh mắt của Bắc Tiểu Lục, hắn cười nhạt:
“Lúc đầu ta có chút tò mò ngươi lại có thể sử dụng bí pháp, nhưng điều đó chỉ là chuyện nhỏ”.
Hắn nói tới đây dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua Cốc Y lạnh nhạt nói tiếp:
“ Mặc dù chúng ta sống trong thế giới ta lừa ngươi gạt, nhưng ta nhìn ngươi cũng không giống kẻ vô ơn đi.
Gặp nguy hiểm lại chỉ biết bản thân một mình bỏ chạy”.
Khóe mắt Bắc Tiểu Lục lạnh lùng lướt qua ba người Thiên Vu, hừ lạnh:
“Đây cũng quá làm người ta lạnh lòng đi.”
Hai gã đồng bạn nghe vậy có chút mờ mịt xấu hổ cúi đầu.
Thiên Vu từ lúc thấy được Cốc Y, trong lòng cũng đã có suy đoán, bây giờ nghe thấy vậy.
Gã cảm thấy tinh thần có chút trầm trọng.
Gã lúc đầu cũng không muốn bỏ chạy, chỉ là cảm nhận được tử vong.
Nỗi sợ hãi, cuối cùng cũng làm hắn run sợ, chỉ muốn nhấc chân chạy khỏi nơi đây.
Muốn lợi dụng Cốc Y dây dưa với Nghiêm Hạo, kéo dài thời gian cho bọn họ.
Bây giờ như thế này, biết mình đuối lý gã cũng chỉ biết trầm mặc.
Bắc Tiểu Lục lên tiếng:
“ Vẫn là để cô nàng này tự mình giải quyết đi!”.
Hắn vừa nói xong, Cốc Y liền có dấu hiệu tỉnh lại, mở mắt từ từ ngồi dậy, hai tay dụi dụi đôi mắt.
Vẻ mặt mặc dù đã tốt, nhưng vẫn nhận ra được vẻ mệt mỏi.
Nàng tỉnh lại liền phát hiện hoàn cảnh không đúng, cảm nhận được mình đang nằm trên lưng của Tiểu Hắc, mới an tâm.
Phát hiện một đạo thân ảnh Hắc bào đứng bên cạnh, nàng có chút mỉm cười.
Đứng dậy vỗ vai Bắc Tiểu Lục, cười nói:
“ Tiểu Ma đệ đệ, ngươi không sao chứ ngươi có gặp tên kia không.
Ta không nghĩ tới gã kia lại tu luyện công pháp tà đạo, suýt nữa lật thuyền trong mương”.
Nói xong còn vỗ vỗ trước ngực, ngụ ý nàng rất sợ hãi.
Bắc Tiểu Lục giật giật miệng thầm nghĩ, “ Ngươi chính là bị tên đó bón hành cho, còn suýt gì nữa.”
Nhưng hắn vẫn cho nàng chút mặt mũi, không đến nỗi nhắc nhở nàng nói sai.
Lạnh nhạt nói:
“Kẻ đó không phải ngươi có thể chống lại, ta khuyên ngươi lần sau thấy không nắm chắc.
Tốt nhất vẫn bỏ chạy thì hơn”.
Nói xong chỉ chỉ ba người Thiên Vu đang bị nhốt trong trận pháp.
“Thấy không bọn họ phát hiện có nguy hiểm, liền không nói lời dư thừa chạy là thượng sách.
Ngươi còn nghĩ cậy mạnh, nếu không phải ta phát hiện sự tình không đúng, đuổi tới kịp…”
Vứt cho nàng một ánh mắt như muốn nói, ”Ngươi hiểu”.
Cốc Y tỉnh lại cũng chưa quan sát kỹ nơi đây, bây giờ nghe hắn nói mới chú ý tới ba người Thiên Vu.
Ánh mắt vừa chạm tới, Cốc Y đã sinh khí rồi, tức giận chỉ mấy bọn họ mắng:
“Bản cô nương thật là mắt mù mới cứu mấy người các ngươi.
Phát hiện tình huống không đúng, liền bỏ chạy.
Các ngươi rất tốt”.
Âm thanh càng lúc càng lạnh lẽo, đặc biệt là câu cuối cùng.
Nàng thật sự rất tức giận, mặc dù cứu bọn họ là có chút tâm tư.
Nhưng sự thật nàng chính là cứu bọn họ, hành động như vậy thật làm người ta khó chịu.
Thiên Vu biết mình đuối lý, không biết phải nói sao, trầm mặc nghe nàng mắng chửi.
Cốc Y lạnh lùng nói:
“ Muốn ta thả các ngươi cũng được, vậy còn phải để xem vị huynh đệ này của các ngươi có chịu bỏ được hay không”.
Thanh âm lần này của nàng không to, nhưng lại làm cho Thiên Vu cả người co rụt lại.
Không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Nhưng hai gã đồng bạn nghe tới đây, ánh mắt đều không hẹn mà nhìn gã, muốn nói lại thôi.
Thở dài một tiếng, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một ngọc giản, cắn răng nói:
“Đây là trong một lần tình cờ, ta phát hiện ra một động phủ, bí pháp là học được từ trong ngọc giản này.”
Nói rồi ném về phía Cốc Y, Bắc Tiểu Lục thủ pháp biến đổi một chút, chỉ thấy ngọc giản xuyên qua trận pháp tiến vào tay Cốc Y.
Nàng cầm lấy đưa cho Bắc Tiểu Lục, điều này làm cho Thiên Vu bất ngờ.
Không chỉ hắn Bắc Tiểu Lục cũng chút kinh ngạc nhìn nàng.
Nhưng hắn cũng không nói gì, gật đầu cầm lấy, truyền một tia thần thức truyền vào.
Một hồi vẻ mặt không có bao nhiêu biến hóa, đưa cho Cốc Y.
Cốc Y thấy hắn không nói gì, nhận lấy ngọc giản, vài giây sau nàng có chút nhíu mày.
Lắc đầu nhìn hắn, Bắc Tiểu Lục nhún vai, cua tay một cái thu hồi trận kỳ.
Mắt thấy trận pháp không còn, mấy người Thiên Vu có chút biến hóa, nghi hoặc nhìn bọn hắn.
Bắc Tiểu Lục lạnh lùng quay lưng đi, để cho mấy người Thiên Vu căng thẳng.
Cốc Y hừ lạnh một cái:
“Tốt nhất đừng để ta gặp lại các ngươi!”
Sau đó chỉ để lại bóng lăng hai người, mấy người Thiên Vu đều ngồi bệt xuống đất thở dốc.
Chỉ có Thiên Vu gã còn kiên trì đứng thẳng, nhưng chú ý thì sẽ phát hiện hai tay của gã đang run rẩy.
Trải qua cảm giác còn sống sót, mấy người không dám ở lại lâu, nhanh chóng dời đi.
Họ chỉ sợ hai người kia đổi ý, vậy bọn họ khóc không ra nước mắt..