Thất Niên Chi Dương

chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Trạch nhắm chặt mắt lại, hắn không biết nên nói gì, đối chất trễ một năm cuối cùng cũng đến, tay hắn run rẩy ôm Tần Vũ, “Xin lỗi em.”

Tần Vũ giãy dụa vài cái, Trần Trạch ôm quá chặt, anh có chút không thoải mái.

Trần Trạch buông tay ra, muốn hôn Tần Vũ, Tần Vũ quay mặt né tránh.

“Tiểu Vũ.”

“Các người lên giường chưa?” Tần Vũ như tự hỏi.

Trần Trạch hơi sửng sốt, khàn khàn nói: “Không có.”

“Vậy… đã làm tới bước nào?”

Trần Trạch nhìn Tần Vũ, anh uống rượu, khóe mắt đều đỏ, môi vừa mới hôn còn hơi sưng lên. Trần Trạch tiến lại gần hôn lên môi anh một cái, “Không nói được không? Sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

Tần Vũ “ừ” một tiếng, tay chống sofa đứng dậy muốn đi.

Trần Trạch vội vàng ôm lấy anh: “Năm ngoái, ở nhà cậu ta uống chút rượu…” Trần Trạch suy nghĩ rất lâu, có một số việc hắn đã theo bản năng quên bẫng đi, một năm nay trong lòng hắn chỉ nghĩ đến Tần Vũ.

“Còn chưa bắt đầu, lúc cậu ta hôn tới đã nghĩ đến em, anh yêu em như vậy, anh không thể.” Hắn không thể nói tiếp, giọng nói của hắn có chút nghẹn ngào.

Tần Vũ cau mày, vùi đầu vào vai Trần Trạch, “Năm ngoái bao lâu?”

“Giữa tháng .”

“Ngày đó là sinh nhật của anh?” Tần Vũ nở nụ cười, “Anh gọi điện thoại nói với tôi là anh phải tăng ca.”

“Lúc ấy có dự án hợp tác, cậu ta nói tài liệu ở nhà cậu ta.”

“Nghe tôi nói tôi ở nhà chờ anh, nhưng anh nói anh phải tăng ca, sau đó tôi đến công ty của anh, anh không có ở đấy.”

Trần Trạch hít sâu một hơi, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu Tần Vũ, “Anh xin lỗi…”

“Tôi đoán anh ở cùng với cậu ta, thế nên gọi điện thoại cho anh lừa anh, tôi đau dạ dày bảo anh về nhà. Tôi cũng sẽ sợ, Trần Trạch.”

“Anh biết, anh biết, xin lỗi em.” Trần Trạch gần như có thể nghĩ đến tâm tình Tần Vũ khi đó, ánh mắt cũng đỏ lên.

“Anh động lòng sao?”

“Không hề có.”

Tần Vũ nhẹ giọng thở dài: “Lúc này còn muốn lừa gạt tôi.”

Trần Trạch thống khổ nhắm mắt lại, quay đầu hôn ln đỉnh đầu Tần Vũ một cái, “Trước kia anh cho rằng đã động lòng một chút, không lừa em, lúc đó anh cảm thấy rất vui vẻ, rất thoải mái. Sau đó, khi em đi, anh phát hiện ra rằng anh chỉ yêu em.”

Tần Vũ hồi lâu không nói gì, trong phòng yên tĩnh, Trần Trạch gần như có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

Qua lúc lâu Tần Vũ mới ngẩng đầu, khóe mắt toàn nước mắt.

“Tiểu Vũ.”

Tần Vũ không nhìn hắn, xoay người ngồi xuống bên cạnh, rất hoang mang mở to mắt, nhẹ giọng nói: “Tại sao?”

Tại sao? Trần Trạch cũng không biết. Hắn chỉ biết hiện tại chỉ yêu Tần Vũ, về sau cũng chỉ yêu anh, hắn rốt cuộc chịu không nổi Tần Vũ đối với hắn làm như không thấy.

Trần Trạch nửa quỳ gối trước mặt Tần Vũ, chậm rãi hôn lên nước mắt ở khóe mắt anh, “Sau này sẽ không thế nữa đâu Tiểu Vũ, anh yêu em, sẽ không bao giờ có ai khác.”

Tần Vũ cúi đầu, nửa ngày mới nói: “Nhưng mà… Đã quá trễ rồi, tôi không thể quên được.”

“Cho anh một cơ hội khác được không, lần cuối cùng.” Âm thanh Trần Trạch hơi run rẩy.

Tần Vũ nhìn hắn, đưa tay ôm lấy Trần Trạch, tiến lại gần hôn lên miệng hắn, Trần Trạch chậm rãi đáp lại anh.

“Tôi rất yêu anh, cũng không thể nào ở cùng người khác. Thế nhưng…”

Tần Vũ còn chưa nói xong, Trần Trạch vội vàng ngắt lời anh, “Cứ như vậy, như vậy là được rồi. Đừng nói tiếp, anh sẽ chờ đợi em, bao lâu cũng được.”

Tần Vũ đầu hơi choáng váng, tuy rằng anh uống rất nhiều, nhưng thần trí đặc biệt tỉnh táo, anh đẩy Trần Trạch ra, lảo đảo đứng lên.

“Tôi…” Tần Vũ còn chưa dứt lời, trong dạ dày khó chịu như sông cuộn biển gầm, anh vội vàng chạy đến phòng vệ sinh, đỡ bồn cầu nôn ra.

Cả ngày hầu như anh vẫn chưa ăn gì, nôn ra toàn là nước, còn xen lẫn tơ máu.

Trần Trạch bị dọa trắng mặt, quỳ gối bên cạnh Tần Vũ ôm lấy anh, nhẹ nhàng giúp anh xoa xoa dạ dày, “Khó chịu sao? Chúng ta đến bệnh viện nhé.”

Tần Vũ dựa vào vai Trần Trạch, nhắm mắt lại nói: “Được, anh cõng tôi đi đi.”

Trần Trạch rót một ly nước nóng cho Tần Vũ súc miệng, cõng người đi xuống xe phía dưới. Tần Vũ ôm chặt cổ Trần Trạch, vùi đầu vào người hắn. Thời gian trôi chậm hơn một chút thì tốt quá, chậm hơn một chút, tốt nhất là dừng lại ở đây, không trôi nữa. Không có quá khứ, không có tương lai, chỉ có mình và em.

“Có phải em không ăn uống đàng hoàng không?” Trần Trạch dịu dàng hỏi anh.

Tần Vũ “ừ” một tiếng, cười: “Chỉ cần anh vừa xuất hiện, thì ăn không nổi.”

Bước chân của Trần Trạch dừng lại một chút, bất lực nhìn hết thảy trước mắt, nhắm mắt lại, bước chân chậm lại.

“Thế sao… vậy sau này anh sẽ không ép em nữa, xin lỗi em, vốn là lỗi của anh, không nên để em chịu đựng. Em đừng tra tấn mình, không quên được những chuyện đó, thì quên anh đi.” Hắn nghẹn ngào gần như nói không nên lời, hắn cncnmôi, trong giọng nói còn mang theo nức nở, “Như vậy sẽ không khó chịu. Chờ đưa em đến bệnh viện, anh sẽ đi, không bao giờ để em gặp lại anh nữa, sau này… em gặp được người tốt hơn, và người đó sẽ không khốn nạn như anh.”

Trần Trạch cõng anh đi tới trước xe, mở cửa xe cho Tần Vũ ngồi vào, “Đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa, được không?”

Tần Vũ dựa vào ghế ngồi, giữ chặt tay Trần Trạch, ý bảo Trần Trạch khom lưng, ôm lấy đầu hắn, nhẹ nhàng hôn lên mắt hắn, lại một đường dán lên miệng Trần Trạch, đợi rất lâu mới buông hắn ra, nói: “Được.”

Trần Trạch đóng cửa xe, đi sang bên kia lên xe.

Hắn đưa Tần Vũ đến bệnh viện kiểm tra chuyền nước, lại liên lạc với Tần Hàm.

Tần Vũ bởi vì uống rượu mà hiện giờ đã ở trong phòng bệnh ngủ thiếp đi.

Trần Trạch ngồi trên ghế trên hành lang, đợi một hồi thì Tần Hàm cũng đến.

“Xảy ra chuyện gì?” Tần Hàm chạy tới bắt lấy cổ áo Trần Trạch, kéo hắn lên.

“Em ấy uống rượu, nôn ra một chút máu, bác sĩ nói có thể là bị loét dạ dày.”

Tần Hàm trợn tròn mắt, một quyền nện vào mặt Trần Trạch, “Tôi đệt mẹ cậu! Tôi có bảo cậu đến để uống rượu với nó không hả?”

“Rất xin lỗi anh.” Trần Trạch vô thần mở to mắt, “Có thể là tôi ép em ấy quá.”

Tần Hàm ném Trần Trạch lên tường, lại đấm hai cái vào mặt Trần Trạch, Trần Trạch bị hắn đánh ngã xuống đất, lúc hắn đang chuẩn bị đánh tiếp thì bị bác sĩ đi ngang qua kéo ra, “Cậu cút cho tôi!”

Trần Trạch sờ sờ vết thương trên mặt, đỡ tường đứng lên, run tay lấy ra một điếu thuốc, “Anh chăm sóc em ấy đi, tôi về đây.”

“Cút!”

Trạch trở về nhà, mẹ Trần vừa mới dỗ ba Trần ngủ, đang ở phòng khách xem tivi, thấy vết thương trên mặt Trần Trạch thì hoảng sợ, vội vàng tới nhìn Trần Trạch, “Sao thế này? Đánh nhau với ai à?”

“Mẹ.” Trần Trạch kêu một tiếng.

“Nói với mẹ coi rốt cuộc là sao hả?”

Trần Trạch hít sâu một hơi, chậm rãi quỳ trên mặt đất, ôm lấy eo bà, cảm xúc nhịn một đêm bộc phát, khóc rống thành tiếng: “Mẹ, làm sao đây? Con phải làm gì bây giờ?”

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio