Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

quyển 1 chương 34

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thất Nương tùy tiện tìm một cái cớ nói với Ứng Thiên:

“Ứng đại ca đừng giận, Thất Nương không có ý đó, chẳng qua cảm thấy Hòa Âm Cầm hẳn nên ở trong tay người tri âm mới không phụ cái tên tri âm, Thất Nương thấy Ứng đại ca cùng Hạ tiểu thư mới đúng là người tri âm.”

Bao tiên sinh nói:

“Việc này cô nương không cần quan tâm, Hòa Âm Cầm nhất định sẽ về tay người tri âm.”

Hạ Lan Thuyền nghe ông ta nói thấy có vẻ kỳ quặc, trong lòng nảy lên, nói:

“Bao tiên sinh nói như vậy…..chẳng lẽ…..còn có phần thưởng khác sao?”

Lời này vừa nói ra, lập tức khiến “người ngoài” chú ý.

Bao tiên sinh nhìn chằm chằm Hạ Lan Thuyền:

“Công tử thông minh…. Kỳ thật qua Cửu Trọng Môn vốn chính là ‘Song Thái’”.

“Song Thái?”

“Không sai, từ khi cuộc thi thứ nhất bắt đầu thì phần thưởng đã là “Song Thái”, dành cho một nam, một nữ, nhưng hai mươi năm qua chưa bao giờ có nữ tử đến Vấn Thái, cho nên mới khiến phần thưởng này giữ lại đến nay.”

Thất Nương cười nhạt, như vậy thì, phần thưởng bên nam nhất định là Ứng Thiên rồi, kế tiếp chính là Hạ tài nữ và mình tỷ thí.

Trước đây một lần nhất thời từng nghĩ muốn đoạt danh hào của Hạ tài nữ, đến bây giờ không chừng thật sự là nhất ngữ thành sấm (một lời nói trước mà lại thành sự thật).

Hạ Lan Nhị từ khi nghe xong bài Vịnh cúc kia vẫn chưa mở miệng, đột nhiên lên tiếng hỏi:

“Đó có phải là một bức tranh?”

“Không sai.”

“Như vậy có thể thỉnh Bao tiên sinh để tiểu nữ xem trước một chút được không?”

Bao tiên sinh lắc đầu nói:

“Thật không phải, chủ nhân nơi này nói, bức tranh đó chỉ người đoạt được Vấn Thái mới có tư cách xử lý.”

Nghe nói đến phần thưởng là một bức tranh, mấy người nào đó đều lộ ra Thái mặt vui mừng, Thất Nương xem có chút hưng trí, cảm thấy sự tình lại dần dần trở nên thú vị.

Vị “cuồng sĩ” ngồi bên trên lại có chút không kiên nhẫn, sau khi nghe được bài Vịnh cúc, hắn thực muốn nhanh chóng trông thấy biểu hiện tiếp theo của Thất Nương: “Ta ra đề trước…..Uhm…..lấy rượu làm đề đi.”

Sau đó…..mọi người đều nhìn về phía Thất Nương.

Thất Nương dở khóc dở cười, đây là muốn nghe thơ của nàng sao? Hay muốn nhìn nàng mắc lỗi? Nàng chớp mắt nói:

“Ta không uống rượu, nên sẽ chẳng làm ra được thơ hay gì về rượu, không bằng Ứng đại ca mở đầu đi.”

Ứng Thiên cũng không khách khí, giây lát liền đọc:

“Cận lai phùng tửu tiện cao ca,

Túy vũ thi cuồng tiệm dục ma.

Ngũ đấu giải trình do hận thiểu,

Thập phân phi trản vị hiềm đa”()

Cuồng sĩ mắt sáng ngời: “Quả thực có hương vị, còn cô nương?”

Mắt mọi người lại chuyển đến trên người nàng, Thất Nương bất đắc dĩ đọc:

“Hoa gian nhất hồ tửu

Độc chước vô tương thân

Cử bôi yêu minh nguyệt

Đối ảnh thành tam nhân.”()

“Bài này cũng hay, còn Hạ tiểu thư?”

“Liên nhập tân thu hà canh sấu

Lăng trầm đáo để cánh năng phù

Sơn tuyền nhưỡng tửu hương nhưng liệt

Dã tốc đôi bàn sảng canh u.”()

Hạ Lan Nhị ngâm xong, không biết cố ý hay vô tình ánh mắt liếc qua Thất Nương một cái.

Người khác có thể không thấy gì, nhưng Thất Nương lại hiểu thâm ý trong đó, ánh mắt kia có chút địch ý nhàn nhạt….. Hạ tài nữ từ nhỏ kiêu ngạo, chưa từng nghĩ đến còn có nữ tử khác có thể hơn nàng, có lẽ nàng có chút cảm giác nguy cơ….

Đáng tiếc Thất Nương cũng không sợ khiêu khích, đối thủ mạnh nàng càng mạnh hơn… Nàng ăn miếng trả miếng đảo mắt qua Hạ tài nữ lại một cái rồi nói:

“Ta mặc dù không uống rượu, nhưng biết rằng trong uống rượu cũng có quân tử, ta sẽ đọc “Tửu đức”, muốn mời các tiên sinh bình luận một chút….

Tửu thị cổ minh kính,

triển khai tiểu nhân tâm.

Túy kiến dị cử chỉ,

túy văn dị thanh âm.

Tửu công như thử đa,

tửu khuất diệc dĩ thâm.

Tội nhân miễn tội tửu,

như thử khả vi châm.”()

“Thơ hay!!…”

“Quả thật là hay!!….”

Trong tiếng nghị luận của mọi người, Nghĩa Sơn cư sĩ mở miệng khen:

“Trong uống rượu quân tử phải như thế, thơ này thực là điển phạm trong ‘Tửu đức’…. Thơ hay!”

Thất Nương mỉm cười nói:

“Nhưng ta biết nếu thơ hay, thiếu bài này thì chưa đủ”, nàng cố ý lướt mắt qua cuồng sĩ, nghe nói rất nhiều bài thơ hắn làm đều là về rượu, phải nói là say mê thơ rượu, nàng đọc tiếp:

“Yếu nhập thi gia tu hữu cốt,

Nhược trừ tửu ngoại canh vô tiên,

Tam bôi vị tất thông đại đạo,

Nhất túy chân năng xuất bách thiên.”()

Cuồng sĩ họ Kỉ vỗ mạnh tay xuống bàn: “Người hiểu ta cũng là cô nương!”

Thất Nương để ý thấy Hạ tài nữ hình như đang muốn mở miệng, lại chèn tiếp lời luôn:

“Tiên sinh có danh xưng là ‘cuồng sĩ’., đương nhiên là có thể hiểu hào ý trong rượu, Thất Nương bất tài, trước kia từng làm một bài thơ, bây giờ thỉnh tiên sinh nhận xét.”

Nàng chậm rãi đọc:

“Quân bất kiến

Hoàng hà chi thủy thiên thượng lai

Bôn lưu đáo hải bất phục hồi;

Quân bất kiến

Cao đường minh kính bi bạch phát

Triêu như thanh ti mộ thành tuyết.

Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan

Mạc sử kim tôn không đối nguyệt

Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng

Thiên kim tán tẫn hoàn phục lai

Phanh quan tể ngưu thả vi nhạc

Hội tu nhất ẩm tam bách bôi” ()

Thất Nương cũng muốn đọc tiếp, đáng tiếc thế giới này không có Sầm phu tử, Đan Khâu sinh, cũng không có Trần vương Tào Thực, nếu không mà đem cả bài hoàn chỉnh đọc lên, thật sự là kinh thiên địa, khiếp quỷ thần.

Bất quá xem biểu hiện hiện tại của mọi người như vậy cũng đã đủ rồi.

(Đoạn sau:

Sầm phu tử,

Đan Khâu sinh.

Tương tiến tửu,

Bôi mạc đình.

Dữ quân ca nhất khúc,

Thỉnh quân vị ngã trắc nhĩ thinh.

Chung cổ soạn ngọc bất túc quý,

Đãn nguyện trường túy bất nguyện tinh!

Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch,

Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.

Trần Vương tích thời yến Bình Lạc

Đẩu tửu thập thiên tứ hoan hước.

Chủ nhân hà vị ngôn thiểu tiền,

Kính tu cô tửu đối quân chước

Ngũ hoa mã,

Thiên kim cừu.

Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu,

Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.)

Nàng chậm rãi mà đọc một mạch mấy bài, càng lúc càng thêm phấn khích, đến cuối cùng là bài xuất Thái nhất, mọi người nghe đến trợn mắt há mồm…. Hạ Lan Nhị Thái mặt trắng bệch, Hạ Lan Thuyền cúi đầu tự hỏi….

………Nghĩa Sơn cư sĩ bỏ qua cuồng sĩ đang ngẩn ngơ một bên, cùng Tô đại học sĩ hai mặt nhìn nhau.

….Như vậy….còn cần thi nữa hay sao?

“Rầm” một tiếng vang lên, khiến mọi người đều giật mình.

“Khá lắm, Thiên kim tán tẫn hoàn phục lai,…..Khá lắm, Hội tu nhất ẩm tam bách bôi……”

Thì ra là tiếng Kỉ cuồng sĩ hưng phấn vỗ bàn, “Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, Mạc sử kim tôn không đối nguyệt…. Lúc này mới có thể nói đến một chữ “cuồng”!”, ông ta nói bộ dáng như say như dại, thanh âm nhỏ dần, rồi thở dài, “Kỉ mỗ uổng xưng là cuồng sĩ, cư nhiên không bằng một tiểu cô nương…. Làm sao lại có được hào khí như vậy!”

Ngừng lại, ông ta bắt đầu đọc thơ, cứ lặp đi lặp lại không chút quan tâm đến xung quanh, bộ dáng điên điên khùng khùng khiến Hạ Lan Thuyền lộ ra vẻ mặt chán ghét, Thất Nương nhìn trong mắt, lại cố ý khen:

“Vừa cuồng vừa hiệp, có thể khóc lại cười bất kể thói đời trần tục…. Khó trách tiên sinh được người đời xưng là cuồng sĩ, quả nhiên không sai!”

Lúc Kỉ Sâm phát điên, người khác đều chỉ hận tránh không kịp, giờ cư nhiên lại có người khen ngợi, ông ta không khỏi vui mừng, nói:

“Lại đây lại đây, tiểu cô nương làm tiếp mấy bài cho ta nghe.”

Thất Nương bị dọa nhảy dựng, còn làm nữa? Ông ta tưởng là nấu cơm sao? Dễ dàng như vậy?… Đang nghĩ nên trả lời thế nào, Thất Nương chợt nhìn qua thấy Hạ tài nữ mặt đã tái nhợt như tờ giấy, lại thấy mềm lòng xuống… Tuy nói Hạ Lan Thuyền không phải người tốt, nhưng Hạ Lan Nhị kỳ thật không phải xấu, nàng tài tình xuất chúng nhưng cũng không cậy tài khinh người, chỉ là tính tình trong trẻo lại có chút lạnh lùng.

Vì thế, Thất Nương cười:

“Kỉ tiên sinh nói đùa, ngay cả thơ để gói lọ tương ta cũng đã lấy ra rồi, còn có thơ hay gì chứ, kỳ thật trừ bài thứ nhất, những bài sau đều là trước đây khi ngẫu hứng….Thất Nương thật sự không nhận nổi tán thưởng của tiên sinh.”

Mọi người lúc này mới gật đầu, thầm nghĩ, nói vậy mới hợp lý, mấy bài thơ này đều thực phấn khích, nếu một mạch có thể làm ra nhiều thơ hay như vậy, chẳng phải là thần tiên rồi sao? Nhưng lại thở dài, chính mình chỉ sợ cả đời này cũng chẳng làm ra được một bài như vậy.

Tô đại học sĩ gật đầu:

“Cô nương được khen mà không kiêu ngạo, có năng lực đủ thành thực nói như vậy, nam tử khắp thế gian cũng khó sánh bằng!”

Rồi quay đầu nói với hai người Kỉ, Đổng:

“Phần thưởng Cửu Trọng Môn thuộc về Lưu cô nương là không sai, các vị nghĩ sao?”

Thất Nương vội nói:

“Tiên sinh, mấy bài thơ kia không phải ta làm hôm nay, không thể tính, hay là các vị ra đề mục khác đi.”

“Lưu cô nương, không cần.” Hạ Lan Nhị mềm mại mà kiên định nói, “Dù cho ta dùng cả đời cũng không viết ra được câu thơ Hội tu nhất ẩm tam bách bôi như cô nương, ta thua.”

Thất Nương ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại đôi mắt Hạ Lan Nhị thản nhiên mà kiên định.

Hạ Lan Nhị nhìn Thất Nương, trong lòng ngũ vị tạp trần, nàng từ nhỏ đã đứng trên đỉnh danh tiếng, không ai có thể sánh bằng, cho nên cũng không thể đem ai lọt vào mắt, hiện giờ lại đột nhiên không bằng người, cảm giác này giống như bỗng dưng bị người ta kéo xuống khỏi đỉnh núi, lúc này nàng mới biết, bản thân không phải phi thường như mình vẫn nghĩ, thì ra mình cũng sẽ đố kỵ…

Thất Nương trong lòng cũng thấy phức tạp, tuy rằng nàng không muốn thừa nhận, nhưng so với ca ca nàng, Hạ Lan Nhị quả thật đáng yêu nhiều hơn…. Ít nhất nàng có dũng khí nhận thua.

_________________

(): Phóng ngôn ngũ thủ (trích) – Nguyên Chẩn

Hán Việt:

Cận lai phùng tửu tiện cao ca,

Túy vũ thi cuồng tiệm dục ma.

Ngũ đấu giải trình do hận thiểu,

Thập phần phi trản vị hiềm đa.

Dịch nghĩa:

Gần đây gặp rượu liên cao giọng hát vang

Say múa ngâm thơ ngấm vào dục vọng cuồng như ma quỷ

Năm đấu giải rượu hận vẫn còn thiếu

Bao nhiêu chén cũng chưa phải là nhiều

___________________

(): Nguyệt Hạ Độc Chước – Lý Bạch

Hán Việt:

Hoa gian nhất hồ tửubg-ssp-{height:px}

Độc chước vô tương thân

Cử bôi yêu minh nguyệt

Đối ảnh thành tam nhân.

Dịch nghĩa:

Trong hoa một bầu rượu

Tự rót chẳng cùng ai

Nâng chén mời trăng sáng

Cùng bóng hóa ba người

_________________

(): Hán Việt:

Liên nhập tân thu hà canh sấu

Lăng trầm đáo để cánh năng phù

Sơn tuyền nhưỡng tửu hương nhưng liệt

Dã tốc đôi bàn sảng canh u

Dịch nghĩa:

Sen vào đầu thu càng gầy hơn

Củ ấu nặng đã có thể di dộng

Sơn tuyền ủ rượu trong ngát hương

Rau rừng chất đống cảnh lại càn thêm tịch mịch

_________________

(): Rượu đức – Mạnh Giao

Hán Việt:

Tửu thị cổ minh kính,

triển khai tiểu nhân tâm.

Túy kiến dị cử chỉ,

túy văn dị thanh âm.

Tửu công như thử đa,

tửu khuất diệc dĩ thâm.

Tội nhân miễn tội tửu,

như thử khả vi châm

Dịch nghĩa:

Rượu là một tấm ngương cổ sáng trong

Mở ra những suy nghĩ bên trong của tiểu nhân

Say gặp cử chỉ dị thường,

Say nghe thanh âm dị thường

Tửu lượng lớn như vậy

Rượu cũng phải cúi đầu khuất phục

Tội nhân miễn tội tửu,

Thế nhưng đó cũng là lời khuyên

__________________

(): Hán Việt:

Yếu nhập thi gia tu hữu cốt,

Nhược trừ tửu ngoại canh vô tiên,

Tam bôi vị tất thông đại đạo,

Nhất túy chân năng xuất bách thiên.

Dịch nghĩa:

Muốn làm nhà thơ cần phải có cốt cách

Nếu không có rượu chẳng thành tiên

Ba chén chưa chắc đã đả thông đại đạo

Một lần sau có thể làm ra trăm ngàn (bài)

____________________

(): Tương tiến tửu – Lý Bạch

Hán Việt:

Quân bất kiến

Hoàng hà chi thủy thiên thượng lai

Bôn lưu đáo hải bất phục hồi;

Quân bất kiến

Cao đường minh kính bi bạch phát

Triêu như thanh ti mộ thành tuyết.

Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan

Mạc sử kim tôn không đối nguyệt

Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng

Thiên kim tán tẫn hoàn phục lai

Phanh quan tể ngưu thả vi nhạc

Hội tu nhất ẩm tam bách bôi

Sầm phu tử,

Đan Khâu sinh,.

Tương tiến tửu,

Bôi mạc đình.

Dữ quân ca nhất khúc,

Thỉnh quân vị ngã trắc nhĩ thinh.

Chung cổ soạn ngọc bất túc quý,

Đãn nguyện trường túy bất nguyện tinh!

Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch,

Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.

Trần Vương tích thời yến Bình Lạc

Đẩu tửu thập thiên tứ hoan hước.

Chủ nhân hà vị ngôn thiểu tiền,

Kính tu cô tửu đối quân chước

Ngũ hoa mã,

Thiên kim cừu.

Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu,

Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.

Dịch nghĩa:

Anh có thấy nước sông Hoàng Hà từ trời cao tuôn xuống

Cuồn cuộn đổ ra biển khơi mà không hề trở lại?

Anh có thấy cha mẹ xưa trông gương thấy đầu bạc mà buồn đau đó sao?

Sáng như tơ xanh chiều đã thành tuyết bạc.

Đời người có dịp nên tận hưởng niềm vui,

Chớ nên để chén vàng suông bóng nguyệt

Trời cho ta tài tất nhiên không phải để bỏ đi,

Nghìn vàng tiêu hết rồi lại có

Mổ dê giết trâu để rồi cùng vui say,

Mỗi lần uống đủ chén rượu,

Này Bác Sầm và Bác Đan Khâu!

Sắp mời rượu, chớ nên ngừng chén.

Ta vì các người mà hát một bài

Xin hãy vì ta mà lắng tai nghe.

Nhạc hầu và món ngon là thứ chi chi

Sao bằng say hoài không mong tỉnh.

Xưa nay thánh hiền đều im bặt

Chỉ có kẻ say là tiếng để muôn đời.

Trần Vương xưa mở tiệc tại cung Bình Lạc cũng vậy,

Rượu ngon đáng nghìn đồng một đấu mà vẫn tươi cười thoải mái,

Ai bảo ta ít tiền?

Hãy mau mua rượu về để ta cùng nhau uống cạn

Ngựa năm sắc, áo nghìn vàng

Này con ơi hãy mang đổi lấy rượu ngon

Để ta cùng các bạn diệt tan nỗi sầu.

Dịch thơ:

Há chẳng thấy

Nước sông Hoàng từ trời tuôn xuống

Chảy nhanh ra biển,chẳng quay về,

Lại chẳng thấy

Thềm cao gương soi rầu tóc bạc

Sớm như tơ xanh, chiều tựa tuyết?

Đời người đắc ý hãy vui tràn,

Chớ để bình vàng suông bóng nguyệt!

Trời sinh thân ta, hẳn có dùng,

Nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến.

Mổ dê, giết trâu, cứ vui đi,

Uống liền một mạch ba trăm chén!

Bác Sầm ơi! Bác Đan ơi!

Sắp mời rượu, chớ có thôi!

Vì nhau tôi xin hát,

Hãy vì tôi hai bác nghe cùng:

Này cỗ ngọc, nhạc rung, chẳng chuộng,

Muốn say hoài, chẳng muốn tỉnh chi!

Thánh hiền tên tuổi bặt đi,

Chỉ phường thánh rượu tiếng ghi muôn đời!

Xưa Trần Vương yến nơi Bình Lạc,

Rượu tiền muôn đùa cợt tha hồ

Chủ nhân kêu thiếu tiền ru?

Để cùng dốc chén, ta mua đi nào!

Đây ngựa gấm, đây áo cừu,

Này con, đổi rượu hết,

Cùng nhau ta giết cái sầu nghìn thu!

(Bản dịch của Hoàng Tạo và Tương Như)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio