Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

quyển 1 chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thất Nương lúc này mới giật mình, thì ra bọn họ nghi ngờ mình cứu người là có mục đích.

Cho xin, nàng không hại người, mọi người xung quanh còn phải cảm tạ nàng, hiện giờ khó có lúc nàng làm người tốt ra tay cứu người, ngược lại người ta còn nghi ngờ nàng có mục đích xấu, tình cảnh này khiến nàng dở khóc dở cười, quả nhiên người tốt khó làm.

Con chó nhỏ cũng như cảm giác được tình thế không tốt, lông mao dựng đứng hết cả lên, giương giương mắt hung dữ nhìn hắn.

Thất Nương phát hiện ra sự bất an của nó, có lẽ nó thực sự là nòi giống sa lang chăng?

Thất Nương suy nghĩ thay đổi nhanh chóng, trong đầu đã có chủ ý, nàng bày ra vẻ mặt ngạc nhiên sửng sốt không thể tin nổi: “Ngươi có ý tứ gì?” Trong lòng nghĩ mình hiện tại chịu ủy khuất càng nhiều, chịu thua thiệt càng nhiều, tương lai…… Lợi ích đương nhiên cũng sẽ theo đó mà tăng……… Đây là một trong những điều được ghi trong sổ tay giáo dục của Đỗ lão nhân nhà nàng: có tiềm lực đầu tư càng nhiều càng tốt.

“Có ý tứ gì cô nương chẳng lẽ còn không hiểu? Cô nương rốt cuộc là ai phái tới tiếp cận đại nhân nhà ta? Chỉ cần nói ra người đã sai khiến, tại hạ sẽ không làm khó cô.”

Thất Nương sắc mặt khó coi, sau một lúc lâu mới nói: “Thì ra các người đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy, a, không đúng…… Nếu vừa rồi làm không tốt các ngươi có lẽ còn cho rằng vừa nãy trên xe có rắn cũng là do Phùng Thất Nương ta bày ra, như thế nào lại coi ta là ân nhân cứu mạng chứ?” Nàng đoán cũng không chệch bao nhiêu, Thuận Phong đúng là suy nghĩ như vậy.

Lưu lão gia không nói một lời, mà Thuận Phong lại cười lạnh không thôi: “Là lão thất phu Tô Văn phải không? Đại nhân đã từ quan thoái vị, hắn đúng như ý nguyện đã ngồi trên ngôi vị Thừa tướng, còn muốn như thế nào nữa? Chẳng lẽ còn muốn mạng của đại nhân nữa hay sao?”

Thất Nương hơi hoảng, hóa ra vị Lưu lão gia này là Thừa tướng vừa mới từ quan về quy ẩn, xem ra giờ đang là lúc bọn họ đang trên đường hồi hương.

Thất Nương làm bộ ngẩn ngơ: “Cái gì? Ngài là Lưu thừa tướng mới từ quan?” Trên mặt vẻ tức giận dần nhạt đi, “Xem ra Thừa tướng đại nhân hiểu lầm Thất Nương”, nàng thở dài, “Thất Nương chỉ là một nữ tử số khổ, nếu có tâm địa hại đại nhân thì còn vì cái gì mà giải độc giúp ngài chứ?”

Nàng không đợi Thuận Phong mở miệng, lại tiếp tục nói tiếp: “Có lẽ trong mắt các vị, hành vi cử chỉ của Thất Nương không giống như các nữ nhân bình thường, nhưng Thất Nương từng nghe có câu rằng: muốn có tóc có ai muốn làm kẻ trọc đầu, ngươi nói ta một nữ tử tại sao chỉ có một mình lui tới ở nơi rừng hoang núi vắng, đó là vì tiểu nữ có nhà nhưng không thể về, chỉ có thể trú tạm trên núi sống qua ngày……..” Đang nói tới đó thì phía ngoài, xa phu kêu lên: “Lão gia, đã đến dịch quán!” Nguyên lai không ai để ý rằng đã vào thành.

Thuận Phong nghe Thất Nương nói cảm thấy bán tín bán nghi, hắn xuống xe, phân phó Giang Kiếm: “Chuẩn bị một gian phòng nghỉ cho Phùng cô nương nghỉ ngơi, nếu lão gia không phân phó tất cả không ai được phép quấy rầy.” Rồi mặt không chút thay đổi, quay qua Thất Nương nói: “Phùng cô nương, xin lỗi, chờ đại nhân đi khám lại vết thương, thỉnh cô nương tạm thời nghỉ lại đây.”

Đám người Giang Kiếm thấy hắn sắc mặt khác thường, vừa mở miệng đã đem Thất Nương giam lỏng, không khỏi ngạc nhiên, nhưng ai cũng không dám hỏi nhiều.

Giang Kiếm y lệnh đưa Thất Nương đến một gian phòng, áy náy: “Phùng cô nương, thực đắc tội.” Nói vậy nhưng thực ra hắn rất khách khí lễ độ.

Thất Nương cười khổ, mình lạc tới thế giới này ngay cả nơi ở cũng chưa có một nơi ổn định, ai ngờ hôm nay ngược lại nhân họa đắc phúc, “ngục giam” này so với “nhà” của nàng còn xa hoa hơn.

Nàng nhìn căn phòng đánh giá, căn phòng ngủ đơn giản nhưng không mất đi vẻ u nhã, hiển nhiên là phòng loại hảo hạng của dịch quán.

Nàng không nghĩ rằng Thuận Phong lại cấp cho mình đãi ngộ loại này, kẻ cao to kia đối với chính mình không có nửa điểm cảm tình, đối với giải thích của mình thì nghi hoặc không tin.

Bất quá hắn làm việc thật không giống vẻ ngoài hào sảng của hắn, chính là quá đỗi cẩn thận, tuy mình có điểm đáng ngờ nhưng chưa rõ nguyên do mà đã phán một người có tội, thực quá võ đoán! Bất quá chính mình cuối cùng vẫn có thể ăn ngon ngủ ngon.

Nàng đem chú chó nhỏ giơ lên, bốn mắt nhìn nhau: “Cũng không biết hắn nói đúng không nữa. Sa lang….. Ách….. Vậy từ sau gọi mày là Sa lang đi, Sa lang, Sa lang, tên này mày có thích không?”

Thừa tướng tiền nhiệm Lưu Trường Khanh vừa mới uống xong thuốc, thầy thuốc liền nói vẻ bội phục: “Vị nào giúp đại nhân cấp cứu xử lý thật là tốt, đây là rắn cạp nong độc tính rất mạnh, nếu khôn phải vị ấy xử lý đúng lúc, đại nhân đến được đây mới chữa chỉ sợ đã không còn kịp.”

Nghe thầy thuốc khen ngọi như vậy, Thuận Phong cảm thấy ngoài dự liệu: “Ý của ông là đại nhân nhà ta sẽ không chịu di chứng gì phải không?”

Thầy thuốc cười nói: “Ta chưa từng gặp qua thủ pháp cứu người như vậy, vị này giúp đại nhân giải độc vô cùng chu đáo sạch sẽ, chính lão phu cũng không thể làm được đến như vậy. Giờ đại nhân chỉ cần đến đúng giờ uống thuốc, miệng vết thương cũng nhớ rõ đúng hạn đổi thuốc đắp, qua vài ngày là tốt rồi. Vị ấy rốt cuộc là ai? Lão phu thực rất muốn đến thỉnh giáo.”

Thuận Phong trong lòng xấu hổ mơ hồ nói: “Là một người thợ săn đi ngang qua thôi, đã đi mất rồi.”

Sai người tiễn thầy thuốc xong, Lưu Trường Khanh hướng Thuận Phong nói: “Có lẽ chúng ta thật đúng đã hiểu lầm người ta, Lưu mỗ ta cũng không thể lấy oán trả ơn, ngươi sai người của chúng ta ở Bạch Lang thành điều tra về Phùng Thất Nương, đúng rồi, còn sai người đến nơi chúng ta gặp được nàng thăm dò, xem có đúng trên núi có dấu vết người ở hay không?”

“Dạ. Nếu là chúng ta hiểu nhầm Phùng cô nương, tiểu nhân sẽ tự mình hướng Phùng cô nương thỉnh tội.” Thuận Phong nói chắc như đinh đóng cột.

Đến thời điểm cơm chiều, Thuận Phong dẫn một người đến gặp Lưu Trường Khanh.

Người nọ đi rồi Thuận Phong nói: “Tiểu thiếp Giang Vạn Khoảnh muốn theo Hạ công tử cùng bỏ trốn là việc mọi người đều biết, Phùng Thất Nương là muội muội tiểu thiếp Giang Vạn Khoảnh, trước đây cũng ở Bạch Lang thành, sau theo người nhà chuyển về nông thôn.” Phùng gia sau đó gặp thủy tai, lại bị quản gia Giang gia cố ý giấu giếm nên trong thành đến nay không ai biết việc này.

Lưu Trường Khanh nhíu mày: “Một nữ tử ngay cả tâm ý người trong lòng mình cũng không biết rõ mà vẫn muốn cùng hắn bỏ trốn?”

“Người của ta lúc ấy cũng ở đương trường, hắn nói lúc ấy tình huống thật sự có chút không ổn, sau lại nghe tiểu nhị tại hiệu buôn Thước Hương lâu của ta nói lại, rằng Hạ công tử cùng Giang Vạn Khoảnh một lần có hiềm khích tại Thước Hương lâu, thiếu chút nữa thì đánh nhau, dường như là do Giang Vạn Khoảnh buông lời bất nhã làm nhục muội muội Hạ công tử.”

Lưu Trường Khanh hiểu rõ: “Nhất định là vì Lan Nhị nhà hắn. Lan Thuyền duy nhất đối với muội muội cùng cha mẹ sinh ra này yêu quý như trân bảo,” lại có chút kinh ngạc, “Nhưng Lan Thuyền sẽ vì việc nhỏ này mà hại người khác mất đi tính mạng sao?”

Thuận Phong không chấp nhận: “Đại nhân gia giáo nghiêm minh, thuộc hạ đều sẽ không làm loạn bên ngoài, nhưng các đệ tử thế gia luôn cậy thân phận cao quý hầu như chẳng coi ai ra gì, rất khó nói.”

Lưu Trường Khanh lắc đầu: “Lan Thuyền không phải người như thế, có lẽ có hiểu lầm gì đó không chừng.”

Thuận Phong nói: “Điều này khó biết được, nhưng có phải hay không Phùng Thất Nương bởi tỷ tỷ xảy ra chuyện nên mới đến Bạch Lang thành? Nếu đúng như vậy cũng khó trách nàng không dám vào thành.”bg-ssp-{height:px}

Thất Nương bị nhốt trong phòng nhàm chán bèn nghĩ biện pháp nói chuyện với Giang Kiếm, ngay từ đầu hắn đã được Thuận Phong giao phó, còn không dám để ý tới nàng? Sau nàng nhắc đến tên Lưu Trường Khanh dụ hắn, quả nhiên liền mắc bẫy. Hắn hai mắt tỏa sáng, chính mình đứng lên thao thao bất tuyệt nói về Lưu Trường Khanh con người và cuộc đời từ đầu tới cuối thao thao bất tuyệt, bất kể nàng muốn nghe hay không muốn nghe đều tuôn ra hết.

Nguyên lai vị Thừa tướng tiền nhiệm này, gia tộc lịch đại kinh thương cơ nghiệp rộng khắp cả nước, không ai ngờ hắn lại theo quan nghiệp thi đỗ trạng nguyên, lại là trạng nguyên do chính hoàng đế khâm điểm trên Kim Long điện, cả gia tộc vì hắn mà rạng rỡ quang vinh, niềm tự hào này cho dù có bao nhiêu tiền tài cũng không mua được, vì thế không tiếc tài lực gia tộc đều dồn hết làm hậu thuẫn, do đó hắn một đường thuận lợi thăng lên tới tận chức Thừa tướng.

Năm năm liền quốc khố trống rỗng vì nạn hồng thủy, Lưu gia gia tài cơ hồ tan hết vì Lưu Trường Khanh đem hầu như gần hết gia tài quyên vào quốc khố ứng cứu thiên tai. Đương nhiên lần này cứu tế hắn cũng thu được hảo cảm cùng tiếng tốt khắp nơi, vô luận là dân chúng hay văn nhân đều hết lòng khen ngợi.

Giang Kiếm ngữ khí bỗng nhiên thay đổi: “Đáng hận chính là Tô Văn lão gia hỏa kia, nếu không phải hắn hại đại nhân, nếu không đại nhân nhà ta làm sao lại phải từ quan quy ẩn!”

Thất Nương để ý thấy hắn cũng giống với Thuận Phong, vừa nói đến Tô Văn liền nghiến răng nghiến lợi, bèn cố ý hỏi: “Vị Tân thừa tướng này không tốt sao? Nhưng tại sao ta nghe bên ngoài danh tiếng ông ta hình như cũng không tệ lắm.

Giang Kiếm nổi giận: “Hắn có gì mà tốt? Cũng chỉ là mua danh chuộc tiếng giả trang nhân nghĩa mà thôi. Nếu không phải hắn hại đại nhân, con gái hắn lại là quý phi cạnh hoàng thượng, chức Thừa tướng làm sao vào tay hắn được?”

Thất Nương nghe đến đó đã đoán được việc này chính là quan hệ tranh đấu giữa các đảng phái trong triều đình, nhưng nàng lại cảm thấy hứng thú với một sự kiện khác: “Ngươi nói đại nhân chỉ lấy có một vị phu nhân?”

Vị Lưu thừa tướng tiền nhiệm này tuy rằng quyền cao chức trọng nhưng đã quá nửa đời lại chỉ lấy duy nhất một người, phu nhân sau khi qua đời chưa sinh được đứa con nào, nhưng ông ta thà rằng chọn từ họ hàng trong gia tộc ra một người làm con thừa tự trên danh nghĩa cũng không chịu lấy thêm người khác.

Giang Kiếm thở dài: “Đại nhân nhà chúng ta đối với phu nhân tình cảm thắm thiết, ngay cả tiểu thiếp cũng không lấy đến một người, đáng tiếc cho phu nhân, tuổi còn trẻ đã bạc mệnh qua đời, đại nhân cũng thực đáng thương, khi ấy mới ba mươi nhưng tóc đã bạc mất quá nửa mái đầu.” Vị Lưu đại nhân này, nếu vậy thì đúng là một người có tình, ngẫm xem đừng nói thời đại này người ta có thể lấy ba vợ bốn nàng hầu, ngay cả ở hiện đại, pháp luật quy định một vợ một chồng, đàn ông nếu có quyền lực tiền tài liền nuôi bồ nhí bên ngoài, có thể có mấy người có thể chân chính nắm tay nhau sống chung thủy cả đời?

Thất Nương cảm khái:

“Tằng kinh thương hải nan vi thủy,

Trừ khước Vu Sơn bất thị vân”

(Đã qua bể thẳm khôn còn nước,

Ngoài chốn non Vu chẳng có mây)

Chợt nghe được có người đọc theo, Thất Nương quay đầu lại, vừa thấy Lưu Trường Khanh, Thuận Phong theo sau, Bùi nương bưng trà đứng ở cửa.

Lưu Trường Khanh trong mắt lóe lên quang mang kỳ lạ, miệng ngâm lại câu thơ kia:

“Tằng kinh thương hải nan vi thủy,

Trừ khước Vu Sơn bất thị vân”

Thất Nương ngẩn ra, vội vàng đứng dậy đón chào.

Thuận Phong kêu lên hai tiếng “Đại nhân”, Lưu Trường Khanh mới bừng tỉnh, bước tới: “Cô nương thực xuất sắc, nhiều năm rồi cũng chỉ có câu này mới có thể nói lên tâm tình của ta.”

Thất Nương mỉm cười: “Đại nhân nhầm rồi, đây là thơ của người khác, ta chỉ tình cờ biết được mà thôi.”

“Tằng kinh thương hải nan vi thủy,

Trừ khước Vu Sơn bất thị vân”

(Đã qua bể thẳm khôn còn nước,

Ngoài chốn non Vu chẳng có mây)

Tác giả: Nguyên Chẩn

Vợ trước của Chẩn là con gái Kinh triệu doãn họ Vi, tên Huệ Tùng. Khi Huệ Tùng chết, Chẩn làm thơ khóc, có câu rằng:

Tằng kinh thương hải nan vi thủy,

Trừ khước Vu Sơn bất thị vân”

(Đã qua bể thẳm khôn còn nước,

Ngoài chốn non Vu chẳng có mây)

Lời thơ bóng bẩy nhưng ý tứ rất chân thành – Chẩn ví vợ mình như nước bể thẳm, mây non Vu, đã chung sống với nhau rồi thì trong thiên hạ khó có được người đàn bà nào có thể thay thế.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio