Thất Nương chuyển tầm mắt khỏi Tần Tương, nàng hướng Văn Ngọc Hổ vẫy vẫy tay, Văn Ngọc Hổ liền bước đến cạnh nàng cúi đầu hỏi. Dưới ánh mắt chằm chằm của mọi người, nàng ghé sát tai hắn thấp giọng nói mấy câu, hắn nghe xong ánh mắt lạnh lẽo quét qua Tần Tương, gật đầu.
Nhìn Thất Nương thản nhiên cười quay trở lại ghế ngồi, Tần Tương chẳng biết vì sao càng cảm thấy ớn lạnh.
Văn Ngọc Đang hiếu kỳ hỏi: “Ngươi nói gì với ca ca đấy?”
Thất Nương chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Ta muốn Đoạn đao của Tần Tương trở thành đúng như cái tên của nó, ‘đoạn’ đao”. (đoạn có nghĩa là đứt)
Đúng như tên? Văn Ngọc Đang ngẩn ngơ, lập tức phản ứng lại: “Ngươi là nói…”
“Xem ra ca ca ngươi cũng rất thích làm như vậy đấy!” Thất Nương liếc mắt nhìn nàng nói.
Văn Ngọc Đang hiểu mà không thể nói gì, chỉ nhủ thầm trong lòng: sau này mình nghìn vạn lần, tuyệt đối, nhất định không thể đắc tội Thất Nương.
Tần Tương cảm thấy kinh ngạc không yên, chỉ nhìn thần sắc Văn Ngọc Hổ hắn đã đoán được thanh bảo đao trong tay Văn Ngọc Hổ kia là của Thất Nương, nàng chỉ là một cô gái, đến tột cùng lấy ở đâu ra thanh bảo đao như vậy? Nàng rốt cuộc là ai? Khiến cho đám Lý Mộ phải tranh giành? Trong lòng nghi ngờ trùng trùng, cũng không dám coi thường Thất Nương như trước nữa.
Nhìn dáng vẻ Thất Nương nói với Văn Ngọc Hổ, hắn thầm nghi ngờ Thất Nương lại phá rối gì, nhưng dù sao cũng là lão tướng dày dạn kinh nghiệm sa trường, chỉ chớp mắt hắn đã bình ổn tinh thần lại.
Nhận lấy Đoạn đao Cấm Vệ Quân đưa đến, hắn đi đến giữa đại điện đứng yên, mặt mỉm cười hướng hoàng thượng khom người, tỏ vẻ mình đã chuẩn bị xong.
Văn Ngọc Hổ cũng bình tĩnh đứng, đao gốm so với những thanh đao cùng hình dáng khác thì nhẹ hơn, hắn cầm trong tay ngược lại có chút không quen, bất quá cứ vậy cũng giúp hắn tiết kiệm không ít thể lực, chỉ cần chờ cho hắn quen tay với thanh đao này, Tần Tương sẽ không còn may mắn nữa.
Hoàng thượng hô to: “Luận võ bắt đầu!”
Khi Tần Tương và Văn Ngọc Hổ hai người đứng mặt đối mặt, khí thế im lặng vô hình từ hai người tản ra, còn chưa động thủ, mọi người bên dưới đã có cảm giác áp lực nặng nề đè nén.
Việc liên quan đến hạnh phúc đời mình cùng vinh nhục, ý chí chiến đấu của Văn Ngọc Hổ như buồm được gió thổi đầy căng.
Hắn ngưng thần tĩnh khí, hai chân đứng vững vàng, đao cầm chắc trong tay, lãnh đạm nói: “Tần tướng quân hãy cẩn thận.”
Hắn lần này đáp ứng lời Thất Nương không phải chỉ vì Thất Nương, thực sự là vì lửa giận trong lòng đã bốc cháy, nếu như không có thanh bảo đao này, Thất Nương còn có thể là của hắn không? Lần này hắn muốn mọi người biết chọc giận Văn Ngọc Hổ hắn rốt cuộc sẽ như thế nào.
Tần Tương mặt không chút thay đổi, hắn hết sức chú ý đến thế đao trong tay Văn Ngọc Hổ.
Văn Ngọc Hổ hét lớn một tiếng, đao thuận thế bổ đến… Hai người võ công ngang nhau, đến giờ binh khí cũng ngang nhau, kế tiếp sẽ là kinh nghiệm đối địch và cách thức chiến đấu quyết định.
Nếu luận kinh nghiệm, Văn Ngọc Hổ đương nhiên không bằng Tần Tương, Văn Ngọc Đang trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm, nhưng mấy chiêu qua đi nàng cũng hơi yên lòng… Lúc này, Văn Ngọc Hổ không chút tạp niệm nào, toàn thân thi triển võ công, cùng Tần Tương ngươi tiến ta lui, không chút lưu tình.
Hai bên đều đao nhanh như bay, chỉ trong một khắc đã giao thủ hai ba mươi chiêu.
“Đang!” hai thanh đao chém vào nhau, hai người đều chấn động, Văn Ngọc Hổ nương theo lưỡi đao của Tần Tương trượt về phía mũi đao, đao của Tần Tương liền bổ nghiêng về phía trước, kình khí vỗ xuống, trở tay bổ về phía Văn Ngọc Hổ đang sơ hở bỏ ngỏ.
Tần Tương càng lúc càng kinh hãi, hắn chinh chiến nhiều năm, đối thủ thông thường giao đấu chưa quá mười chiêu đã bị Đoạn đao của hắn chém, hôm nay Văn Ngọc Hổ không còn trở ngại này, càng đánh càng dũng mãnh, mà đao gốm lại nhẹ nhàng, hắn thoải mái dễ dàng điều khiển, thường khi đao Tần Tương còn chưa kịp chém đến, chiêu số của hắn đã kịp thay đổi.
“Đang! Đang! Đang!” Hai thanh đao lại liên tục va chạm.
“Hay!” Thấy Văn Ngọc Hổ thân như du long, từ thế phòng thủ dần chuyển sang tấn công, ai nấy như si như túy, đều trầm trồ khen ngợi.
Lại một lần nữa hai đao va chạm, Văn Ngọc Hổ khóe miệng khẽ nhếch, thừa lúc Tần Tương còn chưa kịp phòng ngự, hắn bỗng hét lớn một tiếng, dáng như cầu vồng giơ đao chém thẳng vào mặt đối phương, một đao này ngưng tụ toàn bộ sức mạnh, khí thế như Thái Sơn áp đỉnh trước nay chưa từng có, Tần Tương không thể tránh được, chỉ có thể giơ đao lên đỡ…
“Đang!”
Ngay cả Tần Tương bước lui lại ba bước cũng trừng mắt nhìn Đoạn đao trong tay, vẻ mặt không dám tin.
Đoạn đao – bị chém gãy!
Lệ Chân công chúa “ô” một tiếng đứng lên, Văn Ngọc Đang bật nhảy cao ba thước, Cấm Vệ Quân trong đại điện ầm vang như sấm, văn võ bá quan mỗi người mặt đều lộ ra sắc mặt vui mừng, thậm chí có người ngay tại chỗ hoa tay múa chân, toàn bộ đại điện reo hò ầm ĩ.
Văn Ngọc Hổ thu đao, nhân thể mỉm cười nói: “Đa tạ!”
Ngoại trừ Thất Nương và hắn, không ai biết chuyện xảy ra như thế nào! Ngay cả Tần Tương cũng không chú ý đến.
Hắn liều mạng với Tần Tương không dưới mười đao, mỗi mười đao chí ít lại có năm đao hắn cố ý chém vào một vị trí, có thể một lần chém Đoạn đao không có vấn đề gì, nhưng mỗi lần đều chém vào đúng một vị trí, tất nhiên sẽ có vấn đề.bg-ssp-{height:px}
Uy danh bách chiến bách thắng của Tần Tương gây dựng từ thời còn trẻ đến giờ cứ như vậy bị Văn Ngọc Hổ phá hủy!
Lần luận võ này không chỉ ảnh hưởng đến tiếng tăm của hai người, còn bởi vì thế mà các nước khác lại một lần nhìn thấy rõ quân lực Long Giao quốc… Tại thế giới kẻ mạnh chèn ép kẻ yếu này, một tướng lĩnh tài giỏi tượng trưng cho thực lực nước đó.
Khi danh tiếng của Văn Ngọc Hổ truyền khắp trong ngoài nước cũng là lúc câu chuyện song hùng tranh mỹ lan ra khắp các quốc gia, thanh danh của Thất Nương tự nhiên cũng nhanh chóng lan truyền.
Sau đó hoàng thượng tứ hôn ngay trên điện, tuyên bố hai người Văn, Lưu ngay hôm đó thành thân.
Văn Ngọc Hổ và Thất Nương một đôi bích nhân, quan viên ai nấy đều tiến đến chúc mừng.
Không ai chú ý đến Tần Tương mặt xám như tro tàn, cũng không ai chú ý đến Hạ Lan Thuyền một người lẳng lặng rời khỏi đại điện.
Người người đều cao hứng bừng bừng như ăn tết, ai còn chú ý đến một người không quan trọng nào đó chứ!
Ban đêm, áp giải thiếu nữ ám sát kia đi, Thất Nương theo Văn Ngọc Hổ đến Văn phủ.
Sau khi thẩm vấn, biết được phụ thân của thiếu nữ đó chính là người vô tội hai năm trước bị liên lụy vì vụ thích khách đó.
“Cha ta cả đời trung thành với hắn, lại rơi vào kết cục như vậy, cả nhà ta không còn ai sống sót, các người nói ta sao có thể cam tâm?” Thiếu nữ kia tên gọi là Tiểu La, lệ rơi đầy mặt nói.
“Ngươi cũng biết người nhà mình không có tội, nhưng ngươi có nghĩ đến người khác không? Nếu lần ám sát này của ngươi bị phát hiện, ngươi có biết nhà họ Trương bị ngươi cướp thiệp Bách Hoa sẽ có số phận thế nào? Ngươi làm như vậy thì có khác gì hắn đâu? Ngươi đã không thể không liên lụy đến người khác, sao không chịu từ bỏ!”
Thất Nương thở dài, trên đời nếu như có công bằng, nàng đã không đến tận nơi này.
Văn Ngọc Hổ còn bận rộn xử lý nhiều việc sau đó, nhất thời không thể nghỉ ngơi, đã quá muộn, Thất Nương ở lại ngủ cùng phòng với Văn Ngọc Đang.
Sáng hôm sau trở về Lưu phủ, mới vừa vào cửa, đã được báo Hạ Lan Nhị đến thăm hỏi.
Thất Nương hiểu rõ trong lòng, trở về phòng thay y phục xong liền đi gặp nàng.
Hạ Lan Nhị đang đợi nàng vẻ mặt lo lắng, vừa nhìn thấy nàng, mặt hiện lên vẻ giận dữ: “Lưu Thất Nương, ngươi vì sao phải đối với đại ca ta như vậy? Ngươi… ngươi cũng là nhân tài, tại sao lại làm ra chuyện quá quắt như vậy?”
Thất Nương bưng chén trà, không nhanh không chậm nói: “Chuyện quá quắt? Hạ tiểu thư muốn nói đến lệnh huynh sao?”
Thấy nàng như vậy, Hạ Lan Nhị càng thêm tức giận: “Ngươi không cần chống chế, hiện giờ cả Long thành đều biết chuyện của ngươi, ngươi… ngươi rốt cuộc là muốn đẩy đại ca của ta đến chỗ nào? Đại ca ta hôm qua về đến nhà liền tự khóa mình trong thư phòng, một đêm chưa ra, huynh ấy… huynh ấy… ta chỉ có một ca ca mà thôi…” Vì nóng ruột, lời lẽ nàng trở nên lộn xộn, nói xong câu cuối cùng đã muốn rơi nước mắt.
“Cạch!” Thất Nương đặt mạnh chén trà xuống bàn, đôi mắt lạnh lùng: “Chỉ có Hạ tiểu thư là có huynh đệ tỷ muội sao? Nhà người khác thì không phải là người sao?”
Hạ Lan Nhị bị nàng dọa đến ngẩn người, lệ dừng lại trong viền mắt.
“Chỉ vì Hạ tiểu thư có ca ca tốt cho nên người khác chết là đáng đời, có phải không?”
“Trước khi ta vào Lưu phủ, họ Phùng, không biết lệnh huynh có ấn tượng với cái họ này không, bất quá không nhớ rõ cũng không lạ, hắn cao cao tại thượng như vậy, làm sao lại phải nhớ đến cái họ làm hắn chán ghét đó… Và cái người khiến hắn chán ghét kia nữa.”
“Nhưng mà, ta có thể nhắc hắn một câu, dù sao cũng là để muội muội bảo bối như châu như ngọc của hắn có được chút ít ấn tượng nữa… Phùng Ngũ Nương ở Bạch Lang thành, chẳng biết hắn có thể nhớ lại không?”
“Ngươi muốn biết tại sao, hãy về hỏi lệnh huynh. Vì muội muội tốt của mình, hắn đã làm chuyện gì… Quá quắt? Ngươi đi hỏi hắn xem hai chữ đó viết như thế nào!”
Nghe Hạ Lan Nhị nói, đồng tử Hạ Lan Thuyền co hẹp lại, Hạ Lan Nhị bất an hỏi: “Nàng nói nàng là muội muội của Phùng Ngũ Nương, ca ca, Phùng Ngũ Nương là ai?”
Hình dáng kia theo lời Hạ Lan Nhị kể lại dần trở nên rõ ràng trong trí hắn, là nữ tử vì hắn mà bị trói ném trôi sông.
Thì ra là vậy!
Gương mặt tái nhợt của hắn càng thêm trắng bệch, hắn cười thành tiếng, tiếng cười càng lúc càng to hơn, trong thanh âm lộ ra đau khổ vô tận.
Báo ứng! Thật sự là báo ứng!
“Ca ca!” Trong tiếng kêu sợ hãi của muội muội, hắn thấy những đốm máu đỏ như hoa đào của chính mình tung tóe trên bình phong phía trước.