Trước đêm, Thất Nương đi theo thân binh của Tần Tương vào thành.
Thất Nương bị đám lính của hắn kèm ở giữa, đưa đến một nơi, chủ nhân phái người đưa rượu ngon và đồ ăn đến khoản đãi cả bọn.
Tần Tương mang theo khoảng chừng hơn trăm người vào thành, Từ Khoái là đội trưởng của bọn họ vì còn có nhiệm vụ nên không tiện uống rượu, khước từ hảo ý của chủ nhân.
Quản sự kia lại nói: “Cũng chỉ là chút rượu nhạt thôi, trời nắng uống giải nóng, rất nhạt, không say đâu.”
Bọn lính đi mấy ngày đường, miệng cũng nhạt, mỗi người đều mong chờ nhìn Từ Khoái, Từ Khoái chỉ nói không được, những người khác đành hậm hực mà ngồi ăn.
Như vậy Tần Tương trị quân xem ra vô cùng cẩn thận.
Theo như nàng quan sát hằng ngày, ngoại trừ phó tướng Tống Bình vẫn theo bên Tần Tương, bên cạnh hắn còn có một nam nhân thân phận không rõ, thân phận người này ngay cả thân binh của hắn cũng không biết, cũng theo vào thành.
Lần vào thành này, thân binh vẫn theo sát cạnh Tần Tương ngoài sáu người để lại trông coi nàng, còn lại bốn người cùng Tống Bình và nam nhân thân phận không rõ kia đều theo Tần Tương không biết đi đâu, chẳng lẽ có ai phát hiện thấy nàng? Không, nếu như có ai đó phát hiện, giấu nàng giữa đám binh lính chẳng phải tốt hơn?
Kỳ lạ, Tần Tương vì tránh phiền phức thường không vào thành, hôm nay sao lại ngoại lệ? Rốt cuộc có chuyện gì phải vào thành?
Ở đây rốt cuộc là chỗ nào? Thành thủ sao lại để hắn vào thành?
Thất Nương vừa ăn cơm vừa nghĩ.
Gã hầu đưa cơm động tác nhẹ nhàng linh hoạt, nói cũng không nhiều, hiển nhiên không phải sai vặt nhà bình thường.
Lẽ nào… Chỗ này là dịch quán? Tayđang cầm đũa của Thất Nương ngừng một chút.
Không sai, Tần Tương vào thành nhất định phải thông báo với quan phủ địa phương, do quan viên địa phương đứng ra tiếp đãi, như vậy bất luận Tần Tương muốn làm gì cũng phải thông qua quan viên ở đây trước đã, xem ra hắn nhất định đã đi gặp thành thủ rồi, mà ở đây tám chín phần mười là dịch quán.
Nếu như vậy, cơ hội chạy trốn của nàng đến rồi.
Tần Tương vừa vào phòng khách, liền thấy ngồi chỗ chủ vị một người đứng dậy nghênh đón: “Tần tướng quân đường xa mà đến, Lâm Chinh không tiếp đón từ xa, còn thỉnh ngài không phiền lòng trách cứ.”
Tần Tương quan sát người đến đón, người này tầm trên dưới ba mươi lăm, da ngăm đen, gương mặt góc cạnh phân minh, tướng mạo anh tuấn, thân hình cao lớn chỉ thấp hơn Văn Ngọc Hổ một chút.
Tần Tương mỉm cười nói: “Có lẽ vị này chính là Lâm thành thủ.”
Lâm Chinh, người này cũng xuất thân từ võ tướng, có người nói vì vướng Văn Ngọc Hổ nên hắn không có được cơ hội ra sa trường đánh trận kiến công lập nghiệp, sau lại vì Văn Ngọc Hổ mà mấy lần không được lên chức, cuối cùng chỉ có thể đến Giang Khai thành làm một thành chủ nho nhỏ, cho nên người này đối với Văn Ngọc Hổ hận thấu xương, mấy thông tin này là phụ tá Trần Ảnh hắn mới thu nhận gần đây tìm được.
Có thể cướp Thất Nương vào tay cũng là công lao của Trần Ảnh, qua chuyện này, Tần Tương nhìn hắn bằng cặp mắt khác, có chút coi trọng, chuyện gì cũng đều hỏi thêm ý kiến của hắn.
Trần Ảnh và hắn đều cho rằng Lâm Chinh đối với Văn Ngọc Hổ thực sự xung khắc như nước với lửa, vậy bọn hắn không chừng còn có thể từ đó ngư ông đắc lợi, cho nên Tần Tương quyết định đến gặp Lâm Chinh một lần.
Hai người chào hỏi nhau xong, cùng ngồi xuống.
Rượu thịt no say xong, Tần Tương nói vào chủ đề chính: “Tần mỗ cũng nghe nói qua chuyện của Lâm thành thủ, hôm nay vừa thấy Lâm thành thủ nhân tài như vậy thực sự cảm thấy đáng tiếc…”
Lâm Chinh thản nhiên nói: “Lâm mỗ luôn kém may mắn hơn so với người khác, có lẽ nên nói là Văn Ngọc Hổ quá tốt số, lần này không phải ngay cả Tần tướng quân cũng kém may so với hắn sao? Ngọc đao kia của hắn nói không chừng là bọn họ sớm chuẩn bị để đối phó với Tần tướng quân đấy.”
Nói đến lần luận võ kia, Tần Tương không khỏi khó chịu, nhưng hắn lắc đầu nói: “Thanh Ngọc đao kia không phải do hắn chuẩn bị, tình hình ngày đó ta nhìn thấy rất rõ ràng, khi hắn nhìn thấy đao cũng kinh ngạc không thôi, theo ta thấy, Lâm thành thủ nói không sai, có thể lấy được một nữ tử trợ giúp được cho mình, số hắn thực quá may mắn.”
Lâm Chinh ngẩn ra nói: “Sao cơ? Ngài nói Ngọc đao kia là từ vị hôn thê Lưu gia tiểu thư của hắn?”
“Nha đầu kia không biết lai lịch thế nào, nói là nghĩa nữ của Lưu Trường Khanh, bản lĩnh cũng không nhỏ, trong triều đình mặt không đổi sắc tự mình kén chồng, ngày ấy ta xem rõ ràng, khi nàng nhìn thấy Ngọc đao có thoáng qua vẻ đắc ý, đao kia nếu không phải của nàng, sao lại có vẻ mặt như thế?” Chính vì vậy, hắn lại càng muốn đem Thất Nương về nước tìm xem Ngọc đao là ở đâu ra.bg-ssp-{height:px}
Lâm Chinh nói nhỏ: “Số hắn quả nhiên may mắn.”
“Lâm thành thủ mời Tần mỗ đến đây không phải chỉ để khen Văn Ngọc Hổ tốt số đấy chứ?”
“Tần tướng quân nói đùa, Tần tướng quân lần này đến Long Thành tổn thất dưới tay Văn Ngọc Hổ, có lẽ sẽ không chịu để yên.” Lâm Chinh giương mắt, lời chuyển ý, “Hôm nay Lệ Chân công chúa đã được như quý quốc mong muốn trở thành Lệ phi, Lâm mỗ mong rằng Lệ phi có thể cất nhắc, sau này Lâm mỗ có ngày xuất đầu, tự nhiên có thể giúp Tần tướng quân một tay.”
Từ lúc trước Lâm Chinh cứ hỏi đến chuyện Lệ phi, Tần Tương mơ hồ có thể đoán được tâm ý của hắn, nghe hắn vừa nói, cười ha hả: “Nhân tài như Lâm thành thủ sớm muộn gì cũng có ngày vươn cao, Tần mỗ ta trước ở đây mời Lâm thành thủ một chén, chúc thành thủ đại nhân tương lai gặp nhiều may mắn nhanh chóng thăng quan tiến chức.”
Hai người lòng hiểu nhưng không ai nói ra uống cạn một chén xong, cùng cười ha ha.
Đúng lúc này, một người mặc trang phục tiểu binh vội vội vàng vàng chạy vào hướng Lâm Chinh bẩm báo: “Đại nhân, binh lính Tần tướng quân mang theo không biết sao lại lạc mất một người, đáng nhẽ Lâm quản sự phái người đi tìm, bọn họ lại muốn tự tìm, Lâm quản sự không đồng ý, hai bên giờ đang náo loạn, Lâm quản sự phái tiểu nhân trước đến bẩm báo đại nhân, xem nên làm thế nào cho phải?”
Tần Tương nghĩ ngay đến Thất Nương, trong lòng rùng mình, nói: “Đám thủ hạ Tần mỗ trước giờ ngang bướng chỉ nghe lệnh Tần mỗ, để Tần mỗ đến dạy dỗ bọn chúng cho bọn chúng thu liễm một chút.”
Lâm Chinh bất mãn nói: “Hai chúng ta còn chưa tận hứng, vả lại giết gà đâu phải dùng dao mổ trâu làm gì, để Tống phó tướng đi là được, đến đến, ngài nhất định phải uống với ta thêm mấy chén nữa…”
Tần Tương bất đắc dĩ, ánh mắt ra hiệu cho Trần Ảnh, Trần Ảnh biết vậy liền theo Tống Bình ra ngoài.
Tên lính bị lạc kia chính là Thất Nương.
Nàng nhân cơ hội vờ đi tiểu, cố ý không cẩn thận làm bẩn áo, thừa dịp thay y phục liền trốn được ánh mắt binh lính của Tần Tương.
Lâm quản sự mắng tên hầu nói: “Không phải bảo ngươi dẫn hắn đi thay quần áo sao? Sao người không thấy nữa cũng không biết?”
Tên hầu ủy khuất nói: “Mấy vị binh gia kia đều đứng ngoài cửa chờ, bọn họ còn chưa nhìn thấy người đi ra, sao lại trách tôi?”
Thân binh của Tần Tương do Vương lão đại dẫn đầu, hắn lòng như lửa đốt ngắt lời: “Đừng nói vô ích nữa, tìm người quan trọng hơn, các ngươi tránh ra.”
Lính của dịch quán nghe thấy cũng chạy đến, hai bên không ai nhường ai, ngươi xô ta đẩy mắt thấy sắp đánh nhau đến nơi.
Đúng lúc này Tống Bình và Trần Ảnh chạy đến, ngăn cả đám lại.
Tống Bình gọi Vương lão đại vào hỏi lại sự tình xảy ra, Trần Ảnh nghe xong nhíu mày trách: “Các ngươi sao lại không cẩn thận như thế, Lâm Chinh dù kết đồng minh với đại nhân, nhưng lòng người khác biệt, chuyện Lưu gia tiểu thư để hắn biết không biết sẽ sinh ra chuyện gì.”
Vương lão đại không dám nói gì, Trần Ảnh trầm ngâm nghĩ, kéo Lâm quản sự kéo sang bên cạnh, thấp giọng nói: “Aiz, việc này cũng không biết nói sao với Lâm quản sự… Tiểu binh bị lạc này không phải người ngoài, mà là người Tần tướng quân rất yêu, lần này chắc là muốn làm nũng náo loạn với Tần tướng quân một chút mới cố ý gây ra chuyện, thường ngày Tần tướng quân đối với hắn như châu như bảo, nếu Tần tướng quân phát hiện hắn không thấy mặt, chẳng phải là muốn mạng nhỏ của đám chúng tôi hay sao?”
Lâm quản sự nghe mà giương mắt đờ đẫn: “Vậy.. làm sao cho phải?”
Trần Ảnh cười nói tiếp: “Còn xin Lâm quản sự giúp đỡ chúng tôi một chút, để chúng tôi đi tìm xem sao.”
Lâm quản sự bất đắc dĩ nói: “Không phải ta không cho, nhưng mà muốn cả đám người nhắm mắt cho các người đi tìm… Binh lính Nhật Hưng quốc có thể ở dịch quán lục soát tìm người, chuyện này mà đồn ra ngoài ta sao còn có thể kiếm cơm ở đây nữa?”
Trần Ảnh cắn răng nói: “Vậy xin nhờ Lâm quản sự phái người đi tìm, chúng tôi đi theo nhìn thôi được không?”
Lâm quản sự bị việc này nháo cho đau đầu, chỉ muốn nhanh nhanh tìm thấy người sớm cho xong, cho nên miễn cưỡng đồng ý.
Trần Ảnh lại nói: “Chuyện này là gia sự của tướng quân chúng tôi, tốt nhất là đừng để cho người khác biết, còn xin nhờ Lâm quản sự giúp đỡ nhiều hơn.” Rồi đem dung mạo Thất Nương tả lại một lần, “Vị này của tướng quân chúng tôi bộ dáng rất tuấn tú, ở nhà thường giả làm nữ tử, nếu như phát hiện thấy có nữ tử nào dung mạo như thế cũng xin Lâm quản sự để ý cho.”
Lâm quản sự nghe xong càng đau đầu hơn, trong lòng nói thầm, tướng quân này là ai? Sao lại có sở thích như vậy chứ? Quay đầu tập hợp đám binh lính của dịch quán lại, đi tìm người.