Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
.
Hậu cung giải tán ngày thứ nhất.
Ô Giang nhớ Điềm Điềm.
Điềm Điềm là một trong những sủng phi của y, có vòng eo dịu dàng nhỏ nhắn tinh tế và bờ mông êm dịu ngon miệng như mật đào, quan trọng nhất là, ở trên giường chỉ cần nói một câu "Điềm Điềm, liếm liếm" là có thể an tâm hưởng thụ tư vị ngọt ngào môi lưỡi linh hoạt mang lại.
Giờ đây, y cô độc nằm trên long sàng, trong miệng hàm hồ lẩm bẩm, không biết là đang gọi Điềm Điềm hay liếm liếm.
Vị phi tử cuối cùng còn sót lại trong hậu cung, ngồi ở góc giường miễn cưỡng quạt quạt, cau mày nhìn y một hồi lâu, suy nghĩ một chút, đứng dậy đi ra cửa điện phân phó mấy câu với tiểu thái giám ngủ gà ngủ gật bên cửa.
Quay người đi vào, sờ thấy mồ hôi trên gáy Ô Giang, đột nhiên kéo chăn, ôm hoàng đế bệ hạ mảnh mai thả xuống nền nhà.
"Ngươi nóng mà còn bọc kín mít như vậy."
Ô Giang mắt nổ đom đóm nằm nhoài trên nền đất lạnh lẽo, cả giận: "Bùi Cốt!"
"Hả?" Bùi Cốt ôm lấy chăn vỗ vỗ thả lại trên giường.
Ô Giang nhìn động tác của người nọ, cưỡng chế lửa giận, thầm nghĩ sủng phi cũng là muốn tốt cho mình, mình là minh quân không thể hở tí là phẫn nộ.
Bùi Cốt mới ra khỏi lãnh cung không tới hai ngày, hiển nhiên không nghĩ đến mình đã vinh dự được thăng làm "sủng phi", y trực tiếp đi qua Ô Giang nằm trên đất cầm lấy chén nước đường từ trong tay thái giám.
"Được rồi, vừa điềm điềm (ngọt ngào) lại có thể liếm đây, mau dậy đi."
Trên mặt Ô Giang bỗng dưng đỏ bừng, đôi mắt hoa đào mông lung nhìn ngón tay thon dài kia.
Thì ra, hắn định làm thế...
Tuy rằng phi tử này không hiểu việc lớn, không rõ phong tình, có điều bây giờ cũng không kén cá chọn canh được.
Ô Giang cởi long bào, gỡ bỏ lý y, lộ ra bờ vai trắng như tuyết, cong môi cười với Bùi Cốt, đỡ mạn giường đứng lên, vươn tay về phía bát sứ...
—— Bép!
Ô Giang tủi thân sờ mu bàn tay sưng tấy.
Bùi Cốt mặt không biến sắc: "Trước khi ăn, phải rửa tay."
"..."
Ô Giang cắn răng, hiện nay hậu cung chỉ có thể độc sủng một mình ngươi, ta nhịn.
Dưới sự giám sát của Bùi Cốt y rửa sạch hai tay, không thèm đếm xỉa đến cái thìa sủng phi đưa tới, ngón tay thon dài trỏ chấm vào trong chén, sau đó trầm thấp thở một hơi, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Bùi Cốt, duỗi đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp ngón tay.
Đây chính là thủ đoạn trêu ghẹo người ta ngọt ngào nhất.
Nhưng mà làm Ô Giang thất vọng chính là, Bùi Cốt hoàn toàn không có thần sắc động lòng, gật gật đầu tự nói: "Thì ra 'điềm điềm liếm liếm' là ý này."
Ô Giang trơ mắt nhìn sủng phi nhà mình đầy thương hại sờ sờ đầu mình, vuốt vuốt tóc mình, vỗ vỗ vai mình.
"Thân là dòng dõi đế vương, từ nhỏ thiếu hụt tình thân, còn giữ chút thói quen mút ngón tay là bình thường, bệ hạ đừng ngại."
Ô Giang hít sâu một hơi, trấn an bản thân —— sau khi hậu cung giải tán chỉ có Bùi Cốt trong lãnh cung ở lại, có thể thấy được hắn yêu mình tha thiết, không thể phụ lòng hắn lần nữa.
Yên tĩnh một lúc, Ô Giang thâm tình nói với Bùi Cốt: "Ngươi bằng lòng ở lại hậu cung, lòng trẫm cũng được an ủi."
Bùi Cốt cười nói: "Nơi này ăn ngon uống tốt, có người hầu hạ, vì sao phải đi?"
Ô Giang ngẩn ra, lắc đầu liên tục: "Ngươi vì ăn uống mới ở lại? Trẫm không tin!"
Bùi Cốt nói: "Tất nhiên không đơn thuần như vậy."
Ô Giang thả lỏng: "Nơi này không có người ngoài, ái phi cứ nói thẳng."
Bùi Cốt nói: "Trước đây chỉ có hậu cung thanh tĩnh, hiện tại toàn bộ hoàng cung đều thanh tĩnh, càng tốt hơn."
Ô Giang: "... Ái phi nói rất có lý."
Bùi Cốt đang muốn nói tiếp, nghiêng đầu nhìn thấy vẻ mặt của y, lời chưa kịp nói đành phải nuốt vào: "Bệ hạ khóc à?"
"Không."
Ô Giang lau lau khóe mắt, ngước nhìn bầu trời rộng lớn ngoài đại điện Kim Loan.
"Ta chỉ là... nhớ Điềm Điềm."
.
Hậu cung giải tán ngày thứ hai.
Ô Giang nhớ Cầu Cầu.
Cầu Cầu là phi tử biết rõ đạo lý nhất, để được dính mưa móc của hoàng đế, tam cung lục viện cơ hồ đều để lại vết tích hoan ái của Cầu Cầu. Chỉ là có lúc dược tính quá mãnh liệt, Ô Giang vừa mới cương xong, liền nhìn thấy hai vị phi tử ôm lấy nhau.
Cũng may Ô Giang là một minh quân trạch tâm nhân hậu, đối với các phi tử vô ý phạm sai lầm cũng sẽ không truy cứu quá nhiều.
Đứng ở cung điện trống rỗng của các phi tử, Ô Giang nhớ lại ngày xưa, đột nhiên cảm thấy nơi này còn lưu giữ lại khí tức của Cầu Cầu, nếu không sao tim y lại đập nhanh vậy chứ.
Bùi Cốt đảo mắt qua, không khỏi kinh ngạc: "Bệ hạ, mặt của ngươi đỏ thật."
Ô Giang chớp chớp cặp mắt đào hoa ửng hồng, nắm chặt tay hắn, ấn vào ngực mình.
"Ái phi, ngươi xem có phải trẫm bị bệnh không?"
Bùi Cốt nghiêm túc theo dõi lồng ngực chập trùng của y, cảm nhận rung động kịch liệt truyền đến lòng bàn tay.
"Bệ hạ ngươi chỉ sợ là..."
"Bệnh tương tư?"
Thân thể Ô Giang mềm nhũn, cả người bốc hơi nóng, dựa vào lòng Bùi Cốt.
"Chỉ sợ là tim đập nhanh thôi!"
"..."
Bùi Cốt nói: "Ta truyền thái y ngay."
Ô Giang: "Chờ đã!"
Không kịp ngăn lại, Ô Giang mơ mơ hồ hồ mà bị một đám thái giám khóc chít chít đưa về tẩm cung, sau đó thêm một đám thái y lo sợ tát mét mặt mày lần lượt bắt mạch, xong xuôi hết đã bỏ lỡ giờ ăn cơm trưa.
Y ủ rũ nằm nhoài trên giường, bụng sôi rột rột không thôi.
Bùi Cốt ngược lại là ăn uống no đủ, tinh thần sung mãn ngồi bên mạn giường, vỗ vỗ lưng y.
"Thấy ngươi không sao, ta an tâm rồi."
"Ta rất có sao." Ô Giang nói, "Ta cần được móng giò an ủi."
Bùi Cốt nghe vậy cau mày nói: "Thân thể bệ hạ không khỏe, phải kiêng dầu mỡ, ta dặn ngự thiện phòng làm ít món ăn thanh đạm vậy."
Vì vậy, Ô Giang khổ không thể tả mà nuốt xuống cải trắng nóng hổi.
Ái phi đang quan tâm long thể của trẫm, quan tâm trẫm, quan tâm... Hức, khó ăn quá.
Ô Giang vừa an ủi bản thân, vừa miễn cưỡng ăn cơm.
Bùi Cốt ngồi bên cạnh nhìn y: "Bệ hạ không thể kén ăn."
Ô Giang trừng mắt: "Có thứ khác cho ta kén à!"
Bùi Cốt đẩy bát về phía y: "Ầy, cháo hoa này."
"..."
"Ăn thêm hai miếng đi."
"..."
Ô Giang bưng lên bát lên, tàn nhẫn mà cắn.
Bùi Cốt độc đại hậu cung, trẫm ngàn vạn lần phải nhẫn nại.
Ánh mắt của y trở nên nhu hoà, cưng chiều nói: "Ái phi, hôm nay trẫm lật bài tử của ngươi được không?"
Bùi Cốt lơ đễnh nói: "Hôm qua ngươi cũng lật bài tử của ta."
"Hôm qua không tính." Ngày hôm qua Bùi Cốt vừa lên giường liền ngủ một mạch, căn bản không có chỗ cho y phát huy.
Bùi Cốt suy nghĩ một chút, long sàng xác thực thoải mái hơn rất nhiều so với giường mình, gật đầu đồng ý.
Ô Giang vui vẻ trong lòng, nháy mắt ra hiệu với thị vệ thiếp thân.
Màn lụa mỏng, nến đỏ đốt lên, mê hương mịt mờ lượn lờ.
Ô Giang tìm được xuân dược Cầu Cầu để lại, thêm vào ly rượu, nói với Bùi Cốt khoan thai mà đến: "Đêm đã khuya, uống chén rượu nóng cho ấm người."
Bùi Cốt liếc y một cái, kỳ quái nói: "Đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm chút, uống rượu làm gì."
Nói xong bưng ly rượu lên, đưa cho thái giám hầu hạ bên người: "Thưởng cho ngươi."
Mặt tiểu thái giám nín đến đỏ bừng, liều mạng hướng nháy mắt với Ô Giang, Ô Giang nghiêng đầu đi, đưa tay che mặt: "Ái phi thưởng cho ngươi, còn không mau tạ ơn."
Tiểu thái giám tuyệt vọng nhìn ly rượu, rưng rưng nước mắt nói câu tạ ơn, sau đó một hơi cạn sạch.
Ô Giang không đành lòng nhìn, vội vã phất tay: "Ở đây không cần ngươi, đi xuống đi."
Tiểu thái giám vội vã lảo đảo mà ra.
Bùi Cốt nhìn bóng lưng hốt hoảng kia, nói: "Chỉ uống một ly đã say ư?"
Ô Giang thầm nghĩ, ngày khác bồi thường cho cậu ta ít ngân lượng. Ho khan hai tiếng, kéo tay áo Bùi Cốt.
"Không phải ái phi nói đi ngủ sớm à, sửng sốt làm gì."
Bùi Cốt thoáng gật đầu, cởi vạt áo, lộ ra vòng eo tinh tráng.
Ô Giang nhìn chăm chăm, thân thể không bị khống chế trở nên khô nóng, đưa tay ra muốn sờ soạng cơ bụng rắn chắc kia.
"Đúng rồi, khi nào thì bệ hạ chuẩn bị tuyển tú?"
Ô Giang dừng tay lại, mờ mịt nhìn về phía Bùi Cốt.
"Ồ? Ngươi chẳng lẽ không phải giải tán hậu cung để tuyển tú nữ à?"
"Ha?"
"Chúc mừng bệ hạ, rốt cục trị được tật đoạn tụ, có hy vọng sinh ra long tử rồi."
"... Ngủ!"
Ô Giang buồn bực xoay người đi, lấy chăn bao lấy đầu, hình ảnh kiều diễm trong nháy mắt tan thành mây khói.
Bùi Cốt nghi hoặc nằm xuống bên cạnh y: "Ta nói sai gì à?"
"Không có gì." Ô Giang nói, "Ta chỉ là có chút nhớ Tuế Tuế."
.
Hậu cung giải tán ngày thứ ba.
Ô Giang nhớ Tuế Tuế.
Tuế Tuế là nửa bạch nguyệt quang trong lòng y, bởi vì mỗi lần y muốn sủng hạnh Tuế Tuế, đều nhìn thấy người nọ và phi tử cách vách ôm lấy nhau, hoàn toàn không có chỗ cho y chen chân. Trong lòng Ô Giang biết rõ việc này cũng không thể trách Tuế Tuế, muốn trách chỉ có thể trách xuân dược của Cầu Cầu.
Nhưng mà ăn không được luôn là tốt nhất.
Cứ việc sau đó Tuế Tuế mang theo phi tử cách vách chạy trốn khỏi cung, dẫn đến việc hậu cung sụp đổ, trong lòng Ô Giang cũng vẫn có một vị trí cho người nọ.
Tuế Tuế xinh đẹp thông minh, thủ đoạn tàn nhẫn, các phi tử trong âm thầm gọi là "thái tuế gia", càng sợ người nọ hơn vị hoàng thượng là y đây.
Có lúc Ô Giang nghĩ, nếu y có một nửa tàn nhẫn của Tuế Tuế thôi, Bùi Cốt làm sao có thể gác chân bóc quýt mà không phải là vểnh mông hầu hạ y cơ chứ.
Mắt Ô Giang liếc qua liếc lại trên người hắn không ngừng, tư thái và dung mạo của Bùi Cốt đều vô cùng tốt, không biết sao vào cung rồi mới phát hiện hắn vốn không phải đoạn tụ.
Sau khi hậu cung giải tán, Ô Giang chăn đơn gối chiếc khó ngủ, giữa lúc trằn trọc trở mình nghe tiểu thái giám nhắc nhở hậu cung vẫn còn giữ lại một vị nương nương.
Lúc đầu y mừng rỡ như điên, đợi thấy rõ dung mạo người tới, lại là lòng như tro lạnh.
Tiểu thái giám ghé sát lại nói: "Bệ hạ có bản lĩnh cỡ nào chứ, nếu không phải chúng ta là người phàm, cho dù ống tay áo còn nguyên vẹn cũng nhất định có thể cắt đứt."
(Dù không đoạn tụ cũng phải đoạn)
Ô Giang thầm nghĩ có đạo lý, trái tim cứng rắn như đá của Khôi Khôi còn bị y ủ nóng, huống hồ chỉ là một Bùi Cốt.
Hiện tại quay đầu lại xem, y quả là quá ngây thơ.
Bùi Cốt nhai quýt, phát hiện hoàng thượng liên tục nhìn chằm chằm mình, hậu tri hậu giác đưa nửa quả quýt còn lại tới.
"Muốn ăn không?"
Ô Giang che miệng, còn chưa ăn đã cảm thấy trong miệng chua lè.
Bùi Cốt nhìn y, nói: "Không ăn à?" Sau đó thu tay về, nhét hết nửa quả quýt còn lại vào miệng.
Vì vậy, biểu tình Ô Giang càng nhăn nhó hơn.
Bùi Cốt nhìn vẻ mặt y, suy nghĩ chốc lát, do do dự dự cầm vỏ quýt bỏ vào tay Ô Giang.
"Không ăn thì ngửi một cái?"
Y đường đường là thiên tử, sa đọa đến mức phải ngửi vỏ quýt à?
Ô Giang không phục!
Y chui vào ngực Bùi Cốt, nói: "Ái phi đút cho ta."
Nói xong há miệng, đợi Bùi Cốt đút cho ăn.
Thần sắc Bùi Cốt xoắn xuýt vạn phần, thấy Ô Giang đầy mặt mong đợi, khẽ cắn răng nói với y: "Bệ hạ thật sự muốn à?"
Mặt Ô Giang đỏ bừng, hờn dỗi mà liếc hắn một cái: "Biết rõ còn hỏi."
Bùi Cốt thở dài, hoàng thượng lớn nhất.
Sau đó dưới ánh mắt mong đợi của Ô Giang, dịu dàng giữ cằm y, cúi người... bỏ vỏ quýt vào.
"..."
Ô Giang ngậm vỏ quýt, hai má đỏ ửng chưa lui, màu xanh đã bắt đầu dâng lên.
Bùi Cốt tò mò hỏi: "Vỏ quýt ăn ngon không?"
Ô Giang: "Phi phi phi!"
Bùi Cốt: "Bệ hạ chú ý dáng vẻ."
Ô Giang: "Ngươi đi đi!"
Bùi Cốt đứng dậy: "Sắp đến giờ rồi, ta cũng nên cáo lui."
Ô Giang: "... Đợi đã, ngươi quay lại đây."
Bùi Cốt cau mày nói: "Ngươi sao lại trở nên hỉ nộ vô thường như vậy."
Ô Giang hít một hơi, chậm rãi thở ra, hít vào, thở ra, ép mình nở nụ cười.
"Ái phi hiểu lầm rồi, trẫm đang đùa ngươi chơi thôi."
Bùi Cốt không đồng ý: "Ham chơi mất cả ý chí."
"..."
"Bệ hạ còn có chuyện gì không?"
"... Không có."
"A, đúng rồi." Bùi Cốt nói, "Việc tuyển tú..."
"Không cần ngươi nhọc lòng!"
Bùi Cốt cung kính khom người: "Như vậy, ta lui xuống trước đây."
Ô Giang nhìn bóng lưng tiêu sái của hắn, gọi tiểu thái giám tới.
Tiểu thái giám nhìn y: "Bệ hạ?"
Ô Giang cầm tay cậu ta, hai mắt rưng rưng.
"Trẫm nhớ Tạp Tạp, khi nào Tạp Tạp mới quay về?"
Tiểu thái giám nhắc nhở: "Tạp nương nương bây giờ đã là phiên vương lang tộc, lúc tiến cống hàng năm mới có thể thấy mặt, từ giờ đến lúc đó còn rất lâu."
Ô Giang đấm ngực, cúi đầu chui vào chăn.
Hậu cung của trẫm aaaaaa.