Thất Sát Nữ Đế

chương 57: hồ ly vân triệt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Quang chi tinh lọc!" Theo lời Phong Vô Ý nói, Thánh Quang trắng noãn lấy thân thể nàng làm trung tâm, nháy mắt chiếu sáng tất cả khoang thuyền, ánh sáng chói mắt khiến Tiêu Tử Mặc vội vàng nhắm mắt lại.

"Xèo xèo ——" Yêu vật phẫn nộ thét chói tai, hình dáng màu đỏ lờ mờ kịch liệt run rẩy, không ngừng bị biến đổi thành các loại hình dạng khác nhau, hiển nhiên, Hoàng Cửu Lê đã nói Thánh Quang có thể tổn thương rất lớn tới nó.

"Quang chi tinh lọc!" Phong Vô Ý thấy thế, lại tiếp tục niệm thêm một lần chú.

Tiêu Tử Mặc nhíu mày, cực kỳ nhanh vẽ lấy từng đạo phù chú vào trong không trung, màu vàng của phù chú như nước chảy rót vào trong màn hào quang, làm cho cái chụp càng lộ vẻ trong sáng lấp lánh hơn.

"Oanh ——" Một tiếng vang thật lớn, hình dạng của yêu vật bị kéo căng đến cực hạn nổ tung lên, mặc dù có vòng bảo hộ ngăn cách, nhưng dư âm chấn động vẫn khiến cho bình hoa, văn chương. . . . . . tất cả những gì có vẻ yếu ớt bên trong gian phòng đều nổ tung.

"Có hiệu quả?" Tiêu Tử Mặc nói.

"Hình như còn chưa kết thúc." Phong Vô Ý bình tĩnh nói, lời còn chưa dứt, trên trần nhà lại có băng vụn không biết đã ngưng kết từ lúc nào đột nhiên như là có sự sống, giống như một trận mưa to lao xuống dưới.

"Thật sự là khó chơi đó!" Tiêu Tử Mặc nói xong, cổ tay phải giương nhẹ, lập tức hình thành một vòng ánh sáng bảo vệ, mưa đá vừa đụng đến đến liền lập tức bị bắn ra.

"Xèo xèo ——" Vô số vụn băng rơi xuống lại nhanh chóng tụ tập tại một chỗ, miễn cưỡng ghép thành hình dạng một người.

"Ngươi đã thích những thứ rác rưởi này, ta liền luyện hóa ngươi cùng chúng!" Phong Vô Ý hừ lạnh một tiếng, hai tay hợp lại, Thánh Quang trắng noãn lập tức bao vây làm cho người băng khốn đốn .

"Hả?" Hoàng Cửu Lê không khỏi phát ra một tiếng kêu kinh ngạc.

Xem ra hắn vẫn đánh giá quá thấp nữ tử này, chỉ dạy nàng pháp quyết của Thánh Quang Thuậtmà thôi, không ngờ nàng có thể lợi dụng Thánh Quang tự do sử dụng mà phát huy đến mức này!

Phong Vô Ý nhìn người băng khổ sở tránh trái tránh phải, hài lòng gật gật đầu.

Lời Tiêu Tử Mặc nói đúng là không tồi, có nhiều thứ, chỉ cần đổi lại phương hướng tự hỏi là được, không cần bảo thủ không chịu thay đổi. Phát ra Thánh Quang Thuật hao phí không ít tinh thần lực, mà Thánh Quang tản ra mất thực sự rất đáng tiếc, có thể khống chế lại lợi dụng chúng đương nhiên tốt nhất!

"Vô Ý, cứ như vậy, không nên cử động." Tiêu Tử Mặc nói xong, thu hồi vòng bảo hộ, tự hành đi lên phía trước.

"Cẩn thận chút." Phong Vô Ý nhắc nhở một câu, nhưng không hề ảnh hưởng đến động tác của hắn. Nàng biết, Tiêu Tử Mặc không phải người thiếu suy nghĩ.

"Đi ra!" Tiêu Tử Mặc lạnh lùng quát một tiếng, ánh sáng màu bạc chợt lóe trong tay, tiến vào bên trong nơi mà Thánh Quang ngưng kết, thế nhưng lại không nhìn đến khối băng, mà trực tiếp từ giữa bắt được một khối gì đó màu đỏ.

"Đây là cái gì?" Phong Vô Ý đánh tan Thánh Quang, đi tới tò mò nói.

"Hình như là linh hồn?" Tiêu Tử Mặc cau mày nói, "Linh hồn không có hình dạng, cũng nhìn không là cái gì, nhưng mà, không ngờ lại là yêu thú có thuộc tính băng hỏa hiếm thấy, chẳng trách lại không sợ lửa Xích Diễm, có năng lực đóng nước thành băng."

"Yêu thú này và mãnh thú ngươi huấn luyện có gì khác nhau sao?" Phong Vô Ý nhịn không được hỏi một vấn đề mình đã thắc mắc từ lâu.

"Yêu thú tộc là từ mãnh thú cấp thấp tiến hóa mà tạo thành một chủng tộc, cũng bởi vì như thế, địa vị trong dị tộc rất thấp, đều bị sung làm nô lệ hoặc lao động."

Tiêu Tử Mặc suy nghĩ đáp, "Lúc trước khi Di Thất đại lục bị trục xuất thì có rất nhiều tộc nhân của yêu thú tại các khối vỡ của đại thúc, theo quần đảo Di Thất bị trục xuất ra ngoài."

"Ngươi, các ngươi. . . . . . là ai?" Quả cầu ánh sáng trong tay hắn đột nhiên toát ra một câu nói với ngôn ngữ của con người, chỉ là thực sự không lưu loát, cần cẩn thận nhận mới có thểnghe rõ, đại khái là có thể do lâu rồi chưa không nói chuyện.

"Dị tộc có thể nói tiếng người?" Phong Vô Ý ngạc nhiên nói.

"Trước đại chiến, các chủng tộc sống ở Phạm Thiên rất nhiều, con người có nhiều hơn dị tộc, cho nên ngôn ngữ của con người cũng dần trở thành loại ngôn ngữ thông dụng." Tiêu Tử Mặc giải thích.

"Vì sao, các ngươi, biết. . . . . . chuyện đó?" Quả cầu ánh sáng thấy bọn họ không để ý tới mình, vội vàng ngắt lời, theo lời nói, ngôn ngữ cũng lưu loát hơn.

"Tù binh không có quyền hỏi." Phong Vô Ý nhíu lông mày, lạnh lùng nói, "Trước tiên nói một chút về bản thân đi, ngươi là ai, tại sao lại ở chỗ này."

Quả cầu ánh sáng lập lòe, nửa ngày không chịu nói gì.

"Hiện tại linh hồn ngươi đang nằm trong tay ta, nếu không thành thật, ta cho ngươi hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội đầu thai kiếp sau cũng không có!" Tiêu con mực nói.

"Ta. . . . . . cơ thể của ta đang ở đáy khoang thuyền, nếu ngươi vẫn giữ lấy linh hồn ta như vậy, không đợi ta nói xong linh hồn của ta đã bị phù chú trên tay ngươi ăn mòn hết rồi." Quả cầu ánh sáng ủy khuất nói.

"Đáy khoang thuyền?" Phong Vô Ý cầm Hoàng Cửu Lê lên.

"Chỉ sợ xác thịt của hắn là bị ma khí cắn nuốt, linh hồn thoát ra được thì tốt rồi." Hoàng Cửu Lê vẫn cái bộ dạng không sao cả nói, "Tuy rằng ma khí chỉ có người của Ma tộc mới có thể sử dụng, nhưng mà ngươi đã kí khế ước với bổn tọa, cũng có thể sử dụng ma khí."

"Sao rồi?" Tiêu Tử Mặc nói.

"Đi xem đi." Thật ra Phong Vô Ý cảm thấy rất hứng thú. Chủy thủ Thương Lãng quả thực cũng không tồi, không biết ma khí với thần khí, cái nào lợi hại hơn?

"Ngu ngốc!" Âm thanh của Thanh Long vang lên trong đầu nàng, "Lực lượng của thần khílà căn cứ vào trình độ của chủ nhân mà phát huy, ngươi bây giờ vốn dĩ không thể nào sử dụng lực lượng chân chính của thần khí được, mà ma khí sở dĩ bị trở thành ‘ma’ là bởi vì nó lại khống chế chủ nhân, nếu người sử dụng không đủ mạnh lớn, sẽ bị ma khí xâm nhập tâm thần, biến thành kẻ chỉ biết là giết chóc mà không có suy nghĩ gì khác!"

"Ta không muốn dùng nó, tham thì thâm đo lý đó ta hiểu." Phong Vô Ý thản nhiên nói, "Chỉ là muốn nhìn xem, để tránh sau này gặp phải ma khí khó đối phó khác."

"Ngươi nghĩ muốn tiến công vào Ma giới sao?" Hoàng Cửu Lê nói.

"Ta có Nhân giới là đủ rồi. Chỉ là. . . . . ." Phong Vô Ý cười lạnh nói, "Ta không biết là người trong Ma giới các ngươi đều giống như một Ma Quân không tranh sự đời như ngươi!"

"Hừ!" Hoàng Cửu Lê nhất thời bị chẹn họng lại không nói được gì.

"Ma khí phía trước rất nặng." Tiêu Tử Mặc bỗng nhiên nói.

Ngay khi đang nói chuyện, bọn họ đã theo cầu thang đi vào tầng dưới cùng, một tia ánh sáng bên ngoài cũng không thể xuyên vào đây, toàn bộ mọi thứ đều nhờ phù chú tạo thành hai ngọn lửa bay trên không trung chiếu sáng.

"Này, như vậy cái khiến ngươi trở thành linh hồn kia là cái gì ?" Phong Vô Ý hỏi.

Quả cầu lửa sửng sốt một chút mới kịp phản ứng là nàng đang hỏi nó, mãi một lúc mới nói, "Cũng vài thập niên rồi, ta nhớ không rõ lắm, hình như là một cái gương."

"Là ma kính Yên Nguyệt." Hoàng Cửu Lê lập tức nói, "Cái kính này có thể hấp thụ linh hồn, lại không thể hấp thu thân thể, tuyệt đối không thể bị ánh sáng soi sáng, nếu không cho dù có miễn cưỡng trốn thoát, thì linh hồn và thân thể cũng sẽ xuất hiện vết rách, đối với việc tu luyện có trở ngại rất lớn." Lời còn chưa dứt, Tiêu Tử Mặc lập tức dập tắt ngọn lửa, trong khoang thuyền nhất thờitối đen như mực đưa tay ra không thấy được năm ngón, chỉ có quả cầu ánh sáng trên tay hắn, mơ hồ phát ra ánh huỳnh quang, đại khái còn có thể nhìn ra hình dáng.

"Thôi. . . . . . quên đi, ngươi có tên hay không?" Phong Vô Ý đột nhiên nói.

"Đương nhiên là có!" Quả cầu ánh sáng vặn vẹo uốn éo, kiêu ngạo mà đáp, "Ta tên là Vân Triệt, là vương tử của băng hỏa tộc yêu hồ!"

"Băng hỏa yêu hồ?" Phong Vô Ý nhíu mày, thốt ra, "Hồ ly tinh?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio