Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Toàn không biết tính toán của Long Bạch Bạch, hắn nhìn chằm chằm Long Bạch Bạch dùng xong bữa tối hơn nữa cũng uống thuốc xong, thậm chí còn nhìn chằm chằm Long Bạch Bạch rửa mặt nằm xuống, hắn tận mắt nhìn Long Bạch Bạch đi ngủ, lúc này mới đưa đoàn người rời khỏi tầm điện, lập tức đi tới chủ điện của Chu Kì Nghiêu.

Chỉ là tới gần đó nhưng cũng khôn giám đi vào, mà là cho người tản ra đứng vây quanh, không cho bất luận kẻ nào đi vào.

Làm xong những thứ này Tô Toàn liền yên tâm, chỉ là quay đầu nhìn vào tẩm điện của Chu Kì Nghiêu, lại lần nữa đem tầm mắt này thu hồi.

Mà bên kia Tô Toàn nhìn Long Bạch Bạch đã ngủ, chờ bốn phía im ắng, một đôi mắt ban đầu nhắm chặt lúc này lại mở ra, còn xoay chuyển vòng vòng, nhìn khắp bốn phía, lập tức xoay người ngồi dậy.

Tự mình mặc quần áo vào, mang giày mềm, về phần tóc đen rối loạn liền mặc kệ, cứ để rối tung như vậy, cong thắt lưng len lén đi tới trước cửa điện, híp mắt nghiêng đầu nhìn nửa ngày, phát hiện bên ngoài có thêm vài tên thái giám.

Từ lần trước bị Chu Kì Nghiêu tự mình bắt được, Chu Kì Nghiêu lại cho thêm người canh Long Bạch Bạch, từ hai tiểu thái giám biến thành bốn người.

Hơn nữa lần này Chu Kì Nghiêu dặn dò, Tô Toàn lại tăng thêm sáu người.

Điều này cũng đại biểu những kỹ xảo nhỏ của Long Bạch Bạch cũng vô dụng.

Long Bạch Bạch phồng mặt nhìn cửa điện suy nghĩ, cho tới khi xác định mình không thể từ cửa điện đi ra ngoài liền cúi đầu đi trở về, nhưng nghĩ tới người tốt một mình ăn mảnh, hắn lại phải uống cháo trắng nhạt nhẽo, hắn sờ sờ bụng, hai ngày nay hắn ăn không no.

Thật là đói.

Long Bạch Bạch càng nghĩ càng uất ức, cuối cùng nghĩ nghĩ, có thể là do đói quá mức nên đầu óc xoay chuyển, hắn đột nhiên thoáng nhìn phía sau tẩm điện có một cái cửa sổ.

Có cửa sổ, vậy là có thể đi ra ngoài.

Long Bạch Bạch chạy chậm qua, tới gần rồi còn nhớ rõ phải nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, vừa nhìn thấy bên ngoài không có thái giám canh, lấp tức liền cười híp mắt.

Thế nhưng bên ngoài không có khả năng không có thái giám canh, hành cung được xây ở đỉnh núi, ngoài tẩm điện là hành lang gấp khúc đương nhiên là có người canh, phía sau là vách núi đen, không có người nào nghĩ sẽ có người đi leo vách núi, đương nhiên sẽ không có người canh.

Nhưng Long Bạch Bạch không hiểu, hắn cảm thấy mình có thể đi qua, còn không có người canh, đương nhiên là có thể đi.

Hắn đem cửa sổ mở ra hoàn toàn, tay chân cùng sử dụng leo ra ngoài.

Sau khi nhảy ra, phía dưới là vách núi đen vạn trượng, Long Bạch Bạch không thấy được, sức lực trên tay hắn rất lớn, mỗi tay cứ như vậy bám vào vách đá, cũng không biết làm như thế nào, năm ngón tay rõ ràng cũng không có gì đặc biệt, nhưng bám vào vách đá rất chắc chắn, giống như là đang giẫm lên đất bằng, năm ngón tay hoạt động đi về phía trước.

Long Bạch Bạch vừa leo lên vừa dùng mũi ngửi ngửi, theo mùi của Chu Kì Nghiêu bò tới tẩm điện của hắn.

Vì thế giờ phút này nếu có người nhìn thấy, có thể nhìn thấy phía dưới vách núi là vực sâu, phía trên là trăng tròn, mà hành cung được xây trên vách núi đen có một người đang nằm úp sấp, từng chút leo lên…..

Mà bên kia Chu Kì Nghiêu một mình ở trong tẩm điện, cho tới khi bầu trời tối đen mọi thứ đều im lặng, hắn mở cửa sổ ra, ngẩng đầu nhìn trăng tròn ở phía trên, ánh sáng chiếu xuống dưới, hắn cảm giác long châu trong cơ thể bắt đầu dao động.

Chu Kì Nghiêu nhăn mặt, nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

Cả tẩm điện chỉ có một mình hắn, hắn đi tới một bên, bên trên bày đầy đồ vật, đây là những thứ hắn biểu Tô Toàn chuẩn bị.

Một chén thuốc, còn có cả xiềng xích.

Hắn không định uống thuốc, tuy rằng có thể mê mang mà vượt qua, nếu là trước kia ở ngoài cung hắn chỉ là một người vô dụng, bị người khác cho là ngốc nghếch, đương nhiên sẽ không có ai muốn ra tay với hắn.

Nhưng từ nửa năm trước hắn ngồi lên vị trí hoàng đế này, sẽ không chắc là không có chuyện gì xảy ra khi hắn bất tỉnh, nhưng hắn vẫn cho Tô Toàn chuẩn bị, lỡ như thật sự không thể kiềm chế có thể áp dụng phương pháp không khả thi này.

Về phần xiềng xích đương nhiên là cột hắn.

Thế nhưng nửa năm nay hắn đều có thể tự mình khắc chế, hy vọng đêm nay không cần dùng tới hai thứ này.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy sắc trời đêm nay càng đen hơn, long châu trong người hắn xao động so với trước kia càng rõ ràng hơn.

Chu Kì Nghiêu nghĩ nghĩ, nhìn hai thứ trước mặt, cất đi, nâng bước chân đi tới hậu điện, đi tới một chỗ thì ngừng lại, vươn tay, lòng bàn tay chính xác dừng lại một chỗ, xoay tròn nửa vòng, lập tức vách tường ở trước mặt tách ra phía ngoài, lộ ra một mật đạo chỉ có thể để một người đi qua.

Chính là chờ mật đạo thật sự mở ra, Chu Kì Nghiêu lại không bước vào.

Trong đầu hắn hiện lên nhiều năm trước nam tử cao cao tại thượng ôm lấy hắn còn nhỏ, cười nói cho hắn biết bí mật của hành cùng và cả hoàng lăng này, nói một ngày kia, hắn cũng sẽ trở thành chủ nhân của tòa hoàng cung này, hành cung này tất cả đều là của hắn.

Hắn nhớ kỹ, cũng không quá một năm, cảnh còn người mất.

Cái người bị hắn gọi là phụ hoàng vài năm, chỉ vì nghi kị mà biếm mẫu phi hắn vào lãnh cung, đuổi hắn ra khỏi hoàng cung, sau đó lại trọng thương biến thành ngốc tử, nếu không có người nọ…. hắn sợ hiện giờ đã biến thành một đám xương trắng.

Nửa năm trước biết được người kia băng hà, hắn không nói rõ được cảm giác dưới đáy lòng.

Hắn nghĩ mình sẽ không khổ sở, nhưng rõ ràng đã qua nhiều năm như vậy, những lời nói của đối phương năm đó, đến bây giờ hắn vẫn nhớ rõ mồn một.

Chu Kì Nghiêu nhìn mật đạo này, màu mắt tối tăm hiện lên một tia gợn sóng cuối cùng hóa thành lạnh lùng yên lặng, mặt hắn không hề thay đổi nâng bước đi vào, mà từ khi hắn đi vào, mật đạo lại đóng cửa lại, khôi phục lại sự bình tĩnh bình thương.

Mà Chu Kì Nghiêu rời đi không lâu, cửa sổ dựa vào vách núi trong tẩm điện của hắn đột nhiên truyền tới thanh âm cực nhỏ, thanh âm không lớn, nhưng nếu tới gần sẽ nghe được rõ ràng.

Chỉ là trong cung điện hiện giờ không có người nào, đương nhiên cũng không có người phát hiện.

Bên ngoài cửa sổ ban đầu có tiếng vang rất nhỏ, sau đó có một bóng đen ở bên dưới cửa sổ, sau một tiếng vang lên, cửa sổ được kéo ra ngoài, khuôn mặt trắng như tuyết của Long Bạch Bạch lộ ra nụ cười ngây ngô ngó vào bên trong: hắn đã nói rồi, hắn khẳng định có thể tìm được.

Thế nhưng bởi vì leo núi nên mặt hắn có không ít bụi, sau khi ngó đầu vào trong xem xét, cũng không nhìn thấy thân ảnh Chu Kì Nghiêu, hắn dùng sức ngửi ngửi, a, có hơi thở người tốt nha, nhưng sao lại không ở đây?

Long Bạch Bạch từ bên ngoài đi vào, sau khi đứng vững vàng, liền bắt đầu tìm kiếm trong tẩm điện của Chu Kì Nghiêu, nhưng mà khi hắn tìm một vòng ở trong tẩm điện cũng không tìm thấy thân ảnh của Chu Kì Nghiêu, không chỉ như thế, ban đầu hắn cứ nghĩ là mùi thức ăn nhưng không hề thấy.

Long Bạch Bạch phồng mặt, hắn dùng sức ngửi ngửi, cứ cảm thấy người tốt ở trong tẩm điện, nhưng hắn lại không thấy được bóng dáng người tốt.

Long Bạch Bạch híp mắt, hay là người tốt biết hắn tới đây nên đã trốn đi rồi?

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, lại không dám chạy tới hỏi Tô công công, lỡ như bị đưa trở về, hắn có thể một miếng thịt cũng không thể ăn.

Long Bạch Bạch nắm chặt tay, quyết định tự lực cánh sinh.

Hắn hít sâu một hơi, hắn nhất định phải tìm được người tốt…..

Vì thế, Long Bạch Bạch bắt đầu theo chân tường tìm kiếm hơi thở người tốt, cuối cùng mò tới một vách tường ở chỗ hậu điện, mở to mắt nhìn chằm chằm bức tường trước mặt: người tốt trốn ở trong tường?

Nhưng Long Bạch Bạch tìm một vòng ở trên tường cũng không thể tìm được nơi đi vào, lập tức sốt ruột muốn cào tường.

Mà khi Chu Kì Nghiêu từ mật đạo đi tới hoàng lăng, lúc Long Bạch Bạch đi vào tẩm điện của Chu Kì Nghiêu, ở một nơi không xa, Đổng tướng gia cùng tâm phúc đang ở cùng nhau, nhìn người phía dưới bẩm báo về chuyện của tân đế, cau mày, sắc mặt thật không tốt.

Tâm phúc phất tay cho người đi xuống, chờ trong phòng chỉ có hai người, mới tới gần hạ giọng: “Tướng gia, hoàng thượng đã giam Phong công tử hai ngày, nghe nói cũng không cho ăn uống, đây là muốn làm gì? Có phải là đã biết kế hoạch của chúng ta, đã hoài nghi Tướng gia rồi sao?”

Đổng tướng gia sờ râu, cười lạnh: “Nếu biết thì như thế nào? Hiện tại cánh của hắn không bay được, hắn dám đối nghịch với Đổng gia sao?”

Tâm phúc cúi đầu không dám nói nhưng ngài cũng không dám thách thức hoàng thượng, hiện giờ kẻ tám lạng người nửa cân, xem xem ai hơn ai một bậc.

Nhưng tâm phúc cũng không dám nói, hắn nghĩ nghĩ lại tiếp tục nói: “Xem ra Phong công tử cũng chỉ có thể trở thành một đứa con bị bỏ rơi.”

“Trác Văn Hoan đâu? Tiểu tư kia sao lại như vậy? chẳng qua là rơi vào trong nước một chút, sao lại hôn mê lâu như vậy?” Đổng tướng gia không kiên nhẫn hỏi.

“Thuộc hạ cũng không biết….. nhưng mà đã hỏi thấy thuốc tới bắt mạch, sợ là…. Vĩnh viễn không tỉnh lại được.” tâm phúc không dám nói rất có thể là tân đế làm, tân đế này sau khi đăng cơ vẫn tâm ngoan thủ lạt, cũng không hề mềm lòng với kẻ thù, đây cũng có thể là cảnh cáo của tân đế.

Đổng tướng gia đương nhiên là nghe ra ý của tâm phúc, cười lạnh một tiếng: “chỉ là một ngốc tử mà thôi, xem hắn có thể bảo vệ được bao lâu.”

Tâm phúc: “Vậy kế tiếp….. có tiếp tục đối phó không?”

“Không cần, một ngốc tử cũng không có sự uy hiếp gì, để cho hắn sống lâu mấy ngày cũng được, thế nhưng nếu tân đế đã cảnh cáo lão phu, vậy lão phu cũng nên ‘đáp lễ’ một chút cho phải phép chứ.” Đổng Tướng gia nhìn vào một chỗ, ánh mắt trầm xuống.”

Tâm phúc ngẩn ra: “Ý của tướng gia là?”

Đổng tướng gia liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi còn nhớ mục đích lần này của chúng ta?”

Tâm phúc nói: “Thuộc hạ đương nhiên biết, để tân đế đến tế tự, đại quân chủ tế tự cũng là vì cầu phúc cho lê dân bá tánh Đại Chu.

Đổng Tướng gia híp mắt nhìn, âm trầm nói: “Vậy nếu tân đế vừa cầu phúc xong, lại có tai họa giáng xuống thì sao?”

Tâm Phúc nghe không hiểu: “nhưng gần đây….. cũng không có tai họa gì?” đây là muốn giá họa, có phải là hơi khó hay không? Bọn họ không khống chế được thứ này.

Đổng tướng gia liếc hắn một cái: “Hai tháng trước đồ của Lệ Sơn nộp lên ngươi mang ra đây.

Tâm phúc nghĩ tới đồ vật kia liền sửng sốt: “Ý của tướng gia là?”

Đổng tướng gia cười nhạo một tiếng: “ngươi tưởng lão phu giống ngươi đi từng bước tính từng bước sao? Hai tháng trước lão phu đã gạt không báo đồ vật này lên trên, là chờ một ngày này.”

Trong lòng tâm phúc run lên, “Nhưng khi phát hiện thứ này cũng không có việc gì…. Chỉ sợ là dân chúng ở nơi đó cũng không tin.”

Đổng tướng gia cười lạnh: “Nhưng nếu hai tháng này ‘chết’ không ít người thì sao? Vậy không phải đơn giản chỉ là đồ vật này xuất hiện, mà là xuất hiện đại họa.”

Trong lòng tâm phúc hơi hồi hộp, hắn đột nhiên hiểu được ý của tướng gia, hai tháng trước người bên kia đã phát hiện đồ vật này liền báo lên trên, tuy rằng thứ này khiến cho người ta hoảng sợ, nhưng dù sao cũng không có người nào thật sự nhìn thấy, đến lúc đó tân đế tùy tiện tìm một cái cớ cũng coi như là cho qua.

Nhưng nếu khoảng thời gian này liên tiếp có người ‘chết’, vậy ý nghĩa xuất hiện của đồ vật này lại không giống nhau.

Tân đế đăng cơ làm đế, vừa mới cầu phúc xong lại xảy ra chuyện, đây chính là điểm xấu xuất hiện, đến lúc đó tướng gia lại truyền ra lời đồn, nói tân đế là điểm xấu làm vua sợ là sẽ hại nước hại dân, đến lúc đó tự nhiên có thể khiến cho dân chúng đánh dẹp tân đế.

Tướng gia không cần phí người nào mà có thể khiến cho tân đế sứt đầu mẻ trán.

Đổng tướng gia nhìn hắn cuối cùng đã hiểu, bưng lên chén trà uống một ngụm: “Đạo hạnh của ngươi còn nông, hiện giờ ngươi chỉ cần làm theo lời lão phu là được, thân thủ của tân đế không tồi, nhưng nếu lão phu nhân cơ hội này buộc hắn ngự giá thân chính tới Lệ Sơn thì sao? Nếu hắn không đi, thì là kẻ hèn nhát sẽ bị mất dân tâm, nhưng nếu đi….. lão phu có cách khiến hắn có đi mà không có về. hắn cho dù lợi hại, hắn có thể lấy một địch ngàn, vậy vạn người thì sao?”

Tâm phúc sợ run cả người, vội vàng khen Đổng tướng gia một phen, lúc này mới nhanh chóng đi lấy đồ đã được nộp lên từ hai tháng trước đưa cho Đổng tướng gia.

Đổng tướng gia mở ra, lập tức liền cảm thấy căn phòng tràn ngập ánh sáng, bên trên còn có ngân quang lòe lòe, khiến cho người ta hoa cả mắt, so với đá quý chân trấu còn muốn tinh xảo lóa mắt hơn.

Tâm phục nhịn không được nhìn qua, nhìn cái vảy xinh đẹp kia nhịn không được nhìn chằm chằm, nhịn không được nói: “Tướng gia, thứ này sẽ ở trên người người nào rơi xuống?” nếu là cá, nhưng thế gian này làm gì có con cá nào lớn như vậy.

Hơn nữa cá bạc có vảy lớn như vậy sao, vậy chắc là phải lớn lắm.

Đổng tướng gia cũng nheo mắt lại nhìn cái vảy kia, hắn cho người nghiên cứu hai tháng nay cũng không biết rốt cuộc là cái gì, cuối cùng chỉ có thể buông tha, “Quản cái vảy này là làm gì, chỉ cần có thể giúp lão phu diệt trừ Chu Kì Nghiêu là được rồi, đi, dọn dẹp một chút, cũng nên đi gặp tân đế rồi.” dám động vào người của hắn, vậy cũng nên nhận đòn phủ đầu này.

Nếu không, hắn thật đúng là cảm thấy Đổng gia hắn không có người.

Tâm phúc nghe Đổng tướng gia gọi thẳng tục danh của tân đế cũng không dám nói gì, nhanh chóng trả lời rồi đi làm.

Mà bên kia Long Bạch Bạch vò đầu bứt tai dán ở trên tường nửa ngày, hắn cảm thấy người tốt ở phía sau bức tường này, nhưng hắn làm thế nào cũng không vào được, cuối cùng chỉ có thể trượt xuống dưới, trừng mắt với vách tường, cuối cùng nhích trán lên trên, quyết định buông tha.

Được rồi, quên đi, tốt xấu gì người tốt cũng là người tốt, lần này ăn mảnh một mình hắn sẽ tha thứ.

Long Bạch Bạch chống tay định đứng dậy, lòng bàn tay hắn đặt bên cạnh vách tường xanh, ban đầu định đứng lên, kết quả bàn tay vừa ấn vào một nơi nào đó, đột nhiên rung động một chút, dưới ánh mắt trợn mắt há hốc mồm của Long Bạch Bạch đang ngồi chồm hổm, vách tường liền lộ ra một thông đạo.

Cùng lúc đó, hơi thở người tốt mà hắn luôn nhớ nhung liền rõ ràng hơn.

Long Bạch Bạch lập tức đứng lên, bước chân đầy sức sống chạy chậm đi vào.

Mà Chu Kì Nghiêu phát hiện đêm nay còn khó khăn hơn so với ngày xưa, ban đầu hắn đã nghĩ đêm nay hắn đã áp chế được sự khác thường trong cơ thể, cũng không biết đêm nay không biết vì sao, luôn cảm thấy long châu trong cơ thể xao động càng ngày càng rõ ràng.

Cuối cùng hắn ở trong địa cung của hoàng lăng, ngồi khoanh chân ở chỗ kia, ngừng thở bắt đầu làm cho lòng mình ổn định lại.

Mà theo thời gian dịch chuyển, không biết vì sao, long châu trong cơ thể không chỉ không bình tĩnh chở lại, ngược lại bắt đầu xuất hiện dao động.

Nhưng càng ngày càng có xu thế kịch liệt hơn.

Không chỉ như thế, con ngươi đen của Chu Kì Nghiêu cũng dần dần đỏ lên, hắn khẽ biến sắc mặt, nghĩ đến cái gì, cắn răng, thúc dục long châu trong cơ thể đi ra, nhìn long châu tỏa ánh sáng lòe lòe, động tác hắn cực kỳ nhanh chóng khép lại ngón tay, trên cánh tay rạch một cái, lập tức màu từ trong cơ thể tràn ra, tưới ở trên long châu.

Mà long châu đang xao động dưới dòng máu này liền ổn định lại.

Cũng rất nhanh hấp thụ hết những giọt máu này.

Lúc này Chu Kì Nghiêu mới thả lỏng ra, đây là điều hắn ngẫu nhiên phát hiện trong nửa năm này, chỉ cần khi long châu xao động kịch liệt, hắn chỉ cần dùng máu của mình để cho long châu hấu thụ, không biết có phải long châu hút máu của hắn sẽ nhận thức hắn hay không, nhưng càng ngày càng hòa hợp với hắn.

Lúc trước rõ ràng càng ngày càng ổn, nhưng không biết có phải là thay đổi địa phương hay không, mà long châu xao động rất mạnh.

Chu Kì Nghiêu nhìn long châu bắt đầu ổn định, lúc này mới mở miệng ra, định đem viên long châu này thu hồi vào trong cơ thể.

Mà bên kia Long Bạch Bạch một đường chạy chậm tới, thời điểm hắn leo lên vách đã đã làm rớt giày mềm, cho nên để chân trần, chạy rất nhanh, nhất là đột nhiên ngửi được hơi thở ngọt lành mát lạnh, Long Bạch Bạch trợn tròn mắt: ngao, quả nhiên là có ăn!

Người tốt quả nhiên là đi ăn mảnh!

Long Bạch Bạch tiếp túc tăng tốc độ lao về phía trước như một viên đạn, cho tới khi nhìn thấy trước mắt đột nhiên sáng lên, hắn liếc mắt một cái nhìn thấy Chu Kì Nghiêu đang đưa lưng về phía hắn, nhất là đối phương hình như đang nuốt cái gì, còn phát sáng!

Hơn nữa không biết vì sao, ánh sáng kia hình như hấp dẫn lực chú ý của hắn, luôn cảm thấy rất quen thuộc.

Long Bạch Bạch trừng lớn mắt, tưởng tượng người tốt thế nhưng thực sự ở sau lưng hắn ăn mảnh, liền cảm thấy rất uất ức, hắn ngoan như vậy, nghe lời như vậy, thế nhưng người tốt còn quay lưng với hắn, thật quá đáng.

Vì thế, tức giận đỏ mắt Long Bạch Bạch quyết định giành đồ ăn.

Chu Kì Nghiêu khắc chế long châu tốn không ít tâm huyết, hơn nữa khi Long Bạch Bạch tới gần căn bản không có dị động gì, chờ hắn nhận ra liền nhanh chóng quay người lại, liền nhìn thấy đôi mắt nhỏ tức giận của Long Bạch Bạch.

Hắn còn chưa kịp lấy lại tinh thần, tiểu ngốc tử này liền va vào hắn, lại nhìn thấy hắn nuốt vào cái gì đó, liền bất mãn, trực tiếp cắn lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio