Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng khuôn mặt này lại giống với người nọ, ngay cả khi Chu Kì Nghiêu đối mặt với khuôn mặt ngớ ngẩn này, hắn cũng không thể đối xử tàn nhẫn giống với người ngoài được.

Mà bên kia, ngay khi đám người Tô Toàn nghĩ tiểu thái giám này sẽ hộc máu ba thước, kết quả làm cho người ta khó có thể tin chính là, tân đế trong triều có tiếng là tàn ác có thể xem như không nghe thấy câu nói kia, trực tiếp mở miệng kêu trở về.

Tô Toàn: “….” Vì sao hắn lại có dự cảm, tên ngốc tử này sẽ có ngày bay lên trời?

Cũng không biết ngốc tử này từ nơi nào chạy tới, hắn tuy rằng nhanh chóng hô khởi giá, nhưng cũng nhanh chóng cho người đi điều tra thân phận của tiểu thái giám này.

ở trong long liễn, Long Bạch Bạch không dám tiến lên, lúc trước ở Vân gia, hắn không được phép ngồi trên xe ngựa, hắn là được Vân lão thái gia mang về, làm nghĩa tử của Vân tướng quân, một năm đầu còn tốt, nhưng hai năm sau lão thái gia không còn, hắn trên danh nghĩa vẫn là nghĩa tử, nhưng đại ngộ cũng không khác với hạ nhân lắm.

Nhưng Long Bạch Bạch không hiểu những thứ này, dạy hắn như thế nào, hắn liền làm như vậy.

Giờ phút này hắn ngồi xổm cách đó không xa, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt Chu Kì Nghiêu, thấy đối phương lạnh nhạt nhìn qua, lập tức lộ ra nụ cười ngốc nghếch: “Hì hì…..” người này thật tốt, còn cho hắn ăn no, để cho hắn làm quỷ no.

Vì biểu đạt tâm tình vui sướng của mình, Long Bạch Bạch khoanh tay ngồi xổm xuống, tiến lên một bước nhỏ.

Lúc trước cởi mũ ra bây giờ cũng không cần đội lại nữa, cũng không biết ném nó ở chỗ nào, giờ phút này lại đang ngồi xổm ở đây, tóc ban đầu được mũ giữ lại hiện giờ lại xõa tung, có một ít rũ xuống mặt đất, sợi tóc đen cùng với thảm nhung màu trắng trong long liễn hình thành nên sự đối lập, làm cho người ta không thể bỏ qua.

Tầm mắt của Chu Kì Nghiêu dừng trên người Long Bạch Bạch, rồi như là trên khuôn mặt ngây ngốc hiện giờ nắm bắt được một chút phong thái của thiếu niên năm đó.

Nhưng càng nhìn lại càng tự ngược bản thân, rõ ràng ngoại trừ khuôn mặt thì không có chỗ nào giống, nhưng hắn vẫn một lần lại một lần tự ngược muốn nhìn.

Long Bạch Bạch thoải mái cho hắn nhìn, vẫn ngồi chồm hổm nửa canh giờ, khi bụng kêu vô số lần, rốt cục cũng đã tới Dưỡng Tâm điện.

Long liễn được hạ xuống, Chu Kì Nghiêu mở ra ánh mắt đã sớm nhắm lại, cũng không để ý tới Long Bạch Bạch nữa, nâng bước chân đi xuống long liễn, nhanh chóng đi vào đại điện, dọc theo đường đi cung nhân đều quỳ xuống.

Dọc theo đường đi Long Bạch Bạch đại khái biết được đi theo người này thì có thịt ăn, liền nhanh chóng chạy chậm theo sau, mà ở phía sau có Tô Toàn vội vàng đi theo, biết rõ như vậy không hợp lý, nhưng hoàng thượng không mở miệng, hắn sao dám ngăn người lại.

Huống chi, nghĩ tới lúc trước hoàng thượng đăng cơ lấy lực một người bức lui gần một ngàn phản quân, Tô Toàn còn sợ run cả người, cảm thấy là do mình nghĩ nhiều, dựa vào võ công của hoàng thượng, sợ là cả vương triều Đại Chu này không ai có thể sánh bằng.

Mà tin tức hoàng thượng ở ngự thiện phòng mang theo một tiểu thái giám trở về Dưỡng Tâm điện, lập tức truyền khắp cả hậu cung, ai cũng đều tìm hiểu thân phận của tiểu thái giám này.

Sau khi Chu Kì Nghiêu trở về tẩm điện, ở cửa đại điện ngăn cản Long Bạch Bạch lại, quét mặt nhìn Tô Toàn, lạnh lùng phân phó: “Dẫn hắn đi tắm rửa, sau đó cho người chuẩn bị bữa tối cho ta.”

Tô Toàn bình tĩnh trả lời: “Vâng”. Nhưng tận đáy lòng thì đang sóng gió cuồn cuộn, hoàng thượng sẽ không thật sự thích tiểu thái giám này chứ?

Ai ngờ Long Bạch Bạch đi theo Tô Toàn ra ngoài, vừa nghe phải tắm rửa, liền sống chết không chịu, ôm cây cột ở đại điện, không ai có thể kéo hắn xuống dưới, cũng sợ làm bị thương chủ tử tương lai, đều bó tay bó chân.

Tô Toàn đau đầu khoát tay, để cho bọn họ đi truyền lệnh trước, lúc này có người đi vào thì thầm vào lỗ tai hắn, báo cho hắn một chuyện, Tô Toàn biến sắc, vẻ mặt phức tạp nhìn Long Bạch Bạch, nhanh chóng đi vào nội điện.

Tô Toàn đứng ở ngoài nội điện, cho tới khi bên trong truyền ra động tĩnh, hắn mới mang theo một nhóm cung nhân đi vào, thay tân đế rửa mặt chải đầu thảo đáng, sau đó buộc tóc đội phát quan và thay quần áo.

Tân đế đăng cơ nửa năm, mỗi tháng sẽ đi lãnh cung, trở về nhất định sẽ tắm rửa, nhưng cho dù không thích lãnh cung, lại vẫn sẽ đi.

Tô Toàn chờ Chu Kì Nghiêu ổn thỏa xong, mới cho mọi người lui ra, nhỏ giọng bẩm báo: “Hoàng thượng, nô tài có việc bẩm báo.”

Khuôn mặt của Chu Kì Nghiêu không hề có gợn sóng, chỉ là lạnh nhạt liếc hắn một cái. Vẻ mặt Tô Toàn phức tạp cúi đầu xuống nói: “Hoàng thượng, thân phận của tiểu thái giám mà ngài vừa mang về đã được tra rõ, hắn….. cũng không phải là cung nhân trong cung. Mà là…. Hậu phi.”

“Hử?” Chu Kì Nghiêu rốt cục có phản ứng, giương mắt, chờ Tô Toàn tiếp tục nói. Tô Toàn cũng không thể tưởng tượng được, thậm chí hoài nghi ngốc tử này không phải khờ thật, mà là cố ý giả ngu để tiếp cận hoàng thượng.

“Tên của hắn là Vân Bạch Liệt, là ba tháng trước được Vân gia đưa vào cung, vẫn đợi ở hậu cung, không biết vì sao hôm nay lại xuất hiện, có phải hay không….” Cố ý xuất hiện?

Tô Toàn muốn nói ra bốn chữ này, rồi lại không dám mạo muội suy đoán.

Hắn đi theo tân đế đã sáu tháng, đến này cũng không hiểu rõ lòng của hoàng thượng.

Ban đầu hắn nghĩ hoàng thượng sẽ tức giận, dù sao đó là Vân gia, lúc trước Vân gia vẫn duy trì đối đầu với tân đế, hiện giờ tân đế đăng cơ, người Vân gia cảm thấy bất an, cái nút này khiến cho người ta không thể không nghĩ ngợi.

Ai ngờ hoàng thượng cũng không lộ ra vẻ mặt gì, chỉ đứng dậy: “Đi thăm dò, trẫm nhớ rõ Vân gia cũng không có con nối dòng nào tên là Vân Bạch Liệt.” Dứt lời liền đi nhanh ra nội điện.

Chu Kì Nghiêu đi vào đại điện, Long Bạch Bạch còn đang ôm cây cột không xuống.

Cung nhân vây xung quanh đang ngửa đầu nhìn, hai ba người ở dưới mặt đất nhìn Long Bạch Bạch đau đầu không thôi, hoàng thượng sao mà mang về một người ngốc sao, đây là mang tổ tông về.

Bọn họ còn chưa gặp qua người nào có thể trèo cao như vậy.

Long Bạch Bạch lại không thấy người phía dưới, mắt hắn nhìn chằm chằm ngự thiện cách đó không xa, món nào cũng thơm khiến hắn thèm nhỏ dãi, nhưng hắn không dám, ở trong điện mỗi lần đều là ma ma ăn trước, sau đó hắn mới được phép ăn, ma ma giải thích đây là quy củ.

Hắn không hiểu, cũng chỉ có thể chờ, nhưng đợi tới cuối cùng chỉ còn lại rất ít rất ít đồ ăn, hắn liền cả ngày đói bụng, nếu lần này không phải thật sự đói, hắn cũng sẽ không chạy tới, không chạy tới cũng sẽ không phải ăn bữa cơm chặt đầu cuối cùng này.

Long Bạch Bạch càng nghĩ càng thương tâm, sau đó hắn nhìn thấy người bộ dáng rất tốt cho hắn cơm ăn, ánh mắt của Long Bạch Bạch sáng lên, từ trên cây cột lưu loát tuột xuống, đẩy mọi người ra liền vui vẻ chạy tới trước mặt Chu Kì Nghiêu, vẻ mặt chân thành nhìn hắn: “Có thể ăn cái gì không?”

Người trong đại điện nhanh chóng quỳ xuống cùng lúc đó còn có âm thanh hấp tấp truyền tới, tên ngốc này có phải điên rồi không? Đòi đồ ăn từ hoàng thượng còn chưa tính, hắn, hắn hắn không phải là muốn cùng hoàng thượng cùng nhau ăn cơm đó chứ? Đây là tội rơi đầu.

Chu Kì Nghiêu liếc hắn một cái, nếu đối phương quả thật là người trong hậu cung, ngồi ăn cùng bàn cũng không sao, hắn lướt qua Long Bạch Bạch ngồi ở chủ vị, sau khi Tô Toàn biết được thân phận của Long Bạch Bạch, cũng chi kỉ sắp xếp chu đáo.

Mọi người thấy một màn này, đầu càng cúi thấp, bắt đầu làm chuyện của mình.

Ai ngờ, bên này chuẩn bị thỏa đáng, không biết khờ thật hay là giả ngốc lại đứng bên cạnh Chu Kì Nghiêu, đôi mắt trông mong, lại không nhúc nhích. Chu Kì Nghiêu giương mắt, ánh mắt lạnh nhạt, nhưng nhìn khuôn mặt này, hắn không thể tàn nhẫn được, từ khi đem nam nhân này về, hắn đã biết mình mềm lòng.

Chu Kì Nghiêu hiếm khi nhẫn nại chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh: “Ngồi xuống.”

Luôn luôn nghe lời Long Bạch Bạch lại lắc đầu: “Không, không cần, ngươi ăn xong…. Ta lại ăn.” Hắn là sợ bị ma ma đánh.

Trước kia hắn đói quá, đã lén ăn trước một khối điểm tâm lót bụng, nhưng ma ma lại mượn quy củ dạy dỗ hắn, hắn cũng không hiểu, liền chịu đựng đau đớn, sau này hắn cũng không dám.

Chu Kì Nghiêu nhếch mày : lúc này ngốc tử này sao lại biết quy củ như thế ? vừa rồi giống như con khỉ, động tác lưu loát lá gan cũng không nhỏ.

Chu Kì Nghiêu cũng không để ý, Tô Toàn vội vàng cầm đũa bạc qua, Chu Kì Nghiêu ăn một miếng, chợt nghe thấy bên cạnh « ực » một cái thật lớn : « …. »

Hắn hạ mắt lại ăn một miếng, lại nghe thấy một tiếng, điều này làm cho hắn sao có thể ăn ?

Chu Kì Nghiêu đau đầu, « Ngồi xuống, cùng nhau. »

Ai ngờ tiểu ngốc tử này vẫn lắc đầu như cũ : « Không, không cần, ma ma nói không thể ăn trước, phải đợi ăn xong rồi mới được ăn, nếu không sẽ bị đánh. » hiện giờ hắn nhớ lại vẫn còn cảm thấy đau.

Ban đầu Chu Kì Nghiêu nghĩ tiểu ngốc tử này hiểu quy củ, giờ phút này nghe vậy thì ngẩn ra, nhíu mày, « Bị đánh ? »

Tô Toàn cũng sửng sốt, lần đâu tiên hắn nghe thấy hậu phi ăn gì đó còn phải chờ người khác ăn xong, nếu không sẽ bị đánh ? đây là quy củ nhà ai ?

Long Bạch Bạch nghĩ hắn không tin, liền kéo ống tay áo lên, giống như « hiến vật quý » cho Chu Kì Nghiêu xem : « Ngươi xem ngươi xem, ta không nói dối nha, thật sự sẽ bị đánh, hiện giờ ta rất tuân quy củ, cũng không dám tái phạm nữa. » Dứt lời, còn ưỡn ngực giống như không bị đánh là chuyện rất tự hào.

Chu Kì Nghiêu nhìn cánh tay trước mặt hắn, vốn lơ đễnh, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo cũ ở bên trên, vết bầm đã qua lâu thì màu sắc sẽ nhạt đi, nhưng làn da của ngốc tử này rất trắng, vẫn khiến cho người ta thấy ghê người.

Sắc mặt của Chu Kì Nghiêu lập tức đen xuống, Tô Toàn cũng bị khí lạnh trên người đối phương làm sợ run run, không dám lén nhìn, nhưng vừa mới lơ đãng nhìn thấy cũng đủ hù chết hắn, người của Vân gia cũng thật độc ác, ngay cả đầy tớ cũng dám ức hiếp chủ tử, tùy ý đánh chửi.

Xem ra ngốc tử này là ngốc thật, nếu không ai sẽ chịu cho người khác đánh như vậy, trách không được ngốc tử này không để cho người ta mang đi tắm, chỉ sợ cũng là do ma ma dặn dò, trước mặt người ngoài không thể cởi quần áo, hắn liền nghe theo.

Tắm rửa không phải là phải cởi quần áo sao ?

Long Bạch Bạch vốn đang chờ khích lệ, kết quả lại nhìn thấy người đẹp này đen mặt, liền mím miệng bất an nhìn qua, cũng không dám nói chuyện, cứ nhíu mày như vậy đứng ở chỗ đó, không có ngẩn ngơ, khiến cho Chu Kì Nghiêu trong nháy mắt hoảng hốt, giống như trước mặt mình chính là người nọ, là người năm đó đã cứu hắn khỏi vực sâu nước sôi lửa bỏng, loại ảo giác này khiến cho Chu Kì Nghiêu giận dữ mà nở nụ cười : « Tô Toàn ? »

Tô Toàn vội vàng trả lời : « Có nô tài. »

Môi Chu Kì Nghiêu giật giật : « đi thăm dò. »

Tô Toàn lập tức tự mình dẫn người đi. Mà lúc này, sắc mặt Chu Kì Nghiêu mới tốt lên một chút, hắn nhìn Long Bạch Bạch đang bất an : « Nơi này của trẫm không có quy củ này, ăn đi, tất cả những thứ này đều là của ngươi. » bị việc này quấy nhiễu, hắn cũng không muốn ăn.

Ánh mắt Long Bạch Bạch sáng ngời : « Thật, thật sự ? »

Chu Kì Nghiêu ừ một tiếng, kết quả ngốc tử này lại hỏi một câu : « Sẽ không bị đánh chứ ? »

Chu Kì Nghiêu liếc mắt nhìn hắn một cái : « hỏi nhiều sẽ mang bỏ đi. »

Kết quả, giây tiếp theo liền nhìn thấy ngốc tử này hoan hô một tiếng, lập tức ngồi xuống, chưa đầy một nén nhang, Chu Kì Nghiêu chứng kiến một màn mưa gió bão bùng, cũng lần đầu tiên biết được, thế gian này thật sự có quỷ đói đầu thai, ngốc tử này sợ là thùng cơm chuyển thế ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio