Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

chương 29

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Chu Kì Nghiêu mang theo Long Bạch Bạch ra khỏi hang động, vì phòng ngừa hai người phía sau không biết là vật gì đuổi theo nên không dám dừng lại, chỉ tiếp tục ôm người quay lại con đường mà bọn họ đã đi qua, đợi tới nơi đã phân tán các ám vệ, liền trực tiếp xoay người mang Long Bạch Bạch lên ngựa: “Đi!”

Sắc mặt hắn rất khó coi, thanh âm lạnh liệt làm cho người ta phát run, ám vệ nhanh chóng liếc nhau, cũng không dám hỏi, xoay người lên ngựa, đoàn người rất nhanh rời khỏi Lệ Sơn, cưỡi ngựa không ngừng cho tới khi tới gần thôn trấn ngoài thành mới ngừng lại.

Long Bạch Bạch được Chu Kì Nghiêu đưa ra vẫn luôn che đầu, khi lên tới ngựa hắn mới kéo ngoại bào của Chu Kì Nghiêu từ trên đầu xuống, lúc ấy đã muốn hỏi Chu Kì Nghiêu.

Nhưng kết quả vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy môi của Chu Kì Nghiêu lạnh lùng mím lại, hắn nhìn liền cảm thấy người tốt hình như đang tức giận.

Long Bạch Bạch lúc này lại thông minh, không dám mở miệng, liền thành thật ngồi ở trên ngựa, mãi cho tới khi dừng lại, mắt Long Bạch Bạch mới nhìn hắn một lần nữa.

Ai ngờ Chu Kì Nghiêu không thèm nhìn hắn.

Đáy lòng Chu Kì Nghiêu đang nghẹn một bụng lửa, rồi lại không muốn dọa Long Bạch Bạch, chỉ có thể không thèm nhìn không thèm nghĩ nữa, nếu không, cứ tưởng tượng đến nghiệp chướng kia hắn liền cảm thấy ngực bị đè nén, hắn miễn cưỡng khắc chế, nhưng ngay cả như vậy vẫn cảm thấy không được thoải mái.

Một đường từ dưới chân núi Lệ Sơn chạy vào nơi này, đón gió một đường hắn cũng đã bình tĩnh lại, trong óc ong ong rung động khiến hắn ý thức được một vấn đề: hắn quan tâm ngốc tử này hình như….. vượt quá suy nghĩ ban đầu của hắn.

Ngay từ đầu giữ ngốc tử này ở bên người là bởi vì đầu óc ngốc tử này không tốt, dễ bị người khác lừa, người khác ức hiếp, lúc trước hắn là muốn coi như một nam phi để ở hậu cung, sau đó thái hậu lại muốn bắt lỗi ngốc tử này.

Hắn nghe xong Tô Toàn bẩm báo liền đi cứu người, lúc sau cảm thấy nếu không yên tâm, vậy thì cứ để ở bên người đi.

Lúc ấy ngay cả chính hắn cũng không biết mình có tâm tư gì?

Nhưng hôm nay….. trải qua một màn kích thích phía trước, hắn đột nhiên đã hiểu.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cảm tình của hắn đối với ngốc tử này đã dần thay đổi theo thời gian, ngốc tử này tuy rằng khờ ngốc, nhưng trong mắt trong lòng ngoại trừ ăn thì vẫn là hắn, loại ỷ lại thật lòng của đối phương như vậy, làm cho hắn thấy được chính mình của năm đó.

Khi hắn ngu dại cũng không biết gì, nhưng sau khi được người nọ dùng long châu khôi phục, có đôi khi hắn sẽ nhớ tới.

Mà trước đoạn thời gian khôi phục kia, hắn không phải cũng tin tưởng và ỷ lại đối phương như vậy hay sao?

Nhưng hắn lại rõ ràng, tình cảm của mình đối với ngốc tử này giờ phút này, lại không giống với năm đó mình đối với người nọ.

Về phần khác chỗ nào, thậm chí ngay cả chính hắn cũng không rõ.

Hắn không rõ năm đó lắm, nhưng giờ phút này lại rõ ràng một chuyện, quan tâm của hắn đối với ngốc tử này đã nằm ngoài sự yêu mến.

Nhưng hắn cúi đầu nhìn qua, ánh mắt Long Bạch Bạch vừa vặn nhìn Chu Kì Nghiêu, cũng ngẩng đầu, hắn bị Chu Kì Nghiêu ôm lên ngựa là ngồi nghiêng, giờ phút này ngẩng đầu vừa vặn có thể thấy rõ khuôn mặt hắn, đáy mắt trong suốt sạch sẽ, không hề có tạp chất gì.

Đúng là bởi vì bên trong quá mức đơn thuần, đơn thuần tới mức…… đối phương xem hắn chỉ là một người chủ nuôi.

Một người tốt có khả năng cung cấp thức ăn cho hắn.

Hiểu rõ điểm này rồi, tức giận ở dưới đáy lòng Chu Kì Nghiêu lập tức tan đi sạch sẽ, hắn nhìn Long Bạch Bạch như một tờ giấy trắng, rồi đột nhiên sinh ra một cảm giác vô lực, hắn phát hiện cho tới bây giờ chuyện lúc trước khiến cho hắn cảm thấy vô lực, chỉ có hai chuyện.

Chuyện thứ nhất, là năm đó không có cách ngăn cản người nọ rời đi, thậm chí không có cách đem long châu của đối phương trả lại cho hắn.

Chuyện thứ hai….. hắn trong lúc không biết gì đã động lòng với một tên ngốc, mà tên ngốc này không có khả năng sẽ thích hắn.

Lúc đầu Long Bạch Bạch nghĩ Chu Kì Nghiêu đang tức giận, tức giận hắn lung tung chạy tới sơn động kia, còn chọc hắn tức giận, vẫn không dám mở miệng, chờ tới khi Chu Kì Nghiêu nhìn hắn, nhịn không được vội lộ ra nụ cười lấy lòng.

Nhưng ai biết, khi người tốt nhìn thấy nụ cười này của hắn lại càng thêm khổ sở.

Trái tim nhỏ bé của hắn cũng nhói lên một cái, so với ăn không đủ no còn khó chịu hơn.

“Người tốt…..” Long Bạch Bạch nắm ống tay áo Chu Kì Nghiêu, bởi vì ngoại bào đã cho hắn, cho nên Chu Kì Nghiêu chỉ còn một cái áo đơn.

Long Bạch Bạch cố gắng kéo ngoại bào trên người mình, “ngươi không lạnh sao? Ta đưa quần áo cho ngươi, ngươi đừng giận ta, ta biết sai rồi, ta cũng không đi lung tung nữa, ta sẽ thực ngoan, thực nghe lời, ta cũng không biết vì sao lại đi qua đó nữa.”

Long Bạch Bạch càng nói thanh âm càng nhỏ, Chu Kì Nghiêu càng nghe càng khó chịu, nhịn không được cầm tay đang kéo quần áo của hắn, sờ sờ đầu của hắn: “Trẫm không có việc gì, trẫm không có giận ngươi.”

Ám vệ ở cách đó không xa nhìn hai chủ tử rốt cục đã nói chuyện, trong đó có một người nâng nâng cằm.

Một ám vệ lập tức từ trong bao quần áo tùy thân lấy ra một bộ ngoại bào mới xoay người xuống ngựa, cung kính đưa qua.

Chu Kì Nghiêu nhận lấy rồi mặc vào, phất phất tay.

Ám vệ lập tức phân tán ra, bắt đầu từng nhóm tiến vào trong thành để ngừa bị người khác chú ý.

Không bao lâu, chờ tất cả ám vệ đã tách ra dùng các loại thân phận đi vào trong thành, Chu Kì Nghiêu tìm một chỗ bí mật, cởi ngoại bào lúc trước của hắn ra, đem quần áo của Long Bạch Bạch bị nam tử kia cởi ra mặc vào, giương mắt nhìn thấy Long Bạch Bạch đang nhìn hắn, động tác dừng một chút, di dời tầm mắt.

Đem áo choàng đã chuẩn bị tốt cầm tới đây, choàng vào trên đầu Long Bạch Bạch.

Lúc này mới mang theo Long Bạch Bạch, cầm công văn giả thân phận đi vào thành.

Sau khi đi vào Chu Kì Nghiêu liền dựa theo sắp xếp lúc trước đi vào khách điểm ở dưới chân núi Lệ Sơn, vì phòng ngừa Đổng tướng gia tới đây cảm thấy khác thường, Chu Kì Nghiêu không cho ám vệ bao hạ hậu viện, mà là đoàn người chia làm mấy nhóm, phân biệt đi vào ở.

Đương nhiên ở cũng là phòng hảo hạng, chu Kì Nghiêu và Long Bạch Bạch là đôi vợ chồng bình thường ở một gian phòng hảo hạng.

Sau khi đi vào khách điếm, Chu Kì Nghiêu vẫy lui tiểu nhị đang nhìn lén Long Bạch Bạch.

Long Bạch Bạch đội mạng che mặt tiểu nhị cũng không nhìn ra cái gì, chắc là cảm thấy người này mặc áo choàng cả đường nên cảm thấy tò mò mà thôi.

Chờ cửa phòng đóng lại, đám người ám vệ theo cửa sổ tiến vào, đem các loại đồ ăn mua được ở khắp nơi đặt ở trên bàn, cả một bàn đầy ắp, sau đó mới nhanh chóng lui ra.

Long Bạch Bạch ngửi thầy mùi đồ ăn liền muốn cởi mạng che mặt ra khỏi đầu, kết quả người tốt vẫn không mở miệng.

Long Bạch Bạch muốn cởi ra, nhưng nghĩ tới người tốt còn đang giận, liền không nhúc nhích, chính là mũi ngửi ngửi mùi, bụng nhanh chóng kêu réo lên, hắn tuy rằng không chê lương khô, nhưng ăn lâu như vậy, ngửi được thức ăn nóng hôi hổi, Long Bạch Bạch nuốt nước miếng, bụng cũng ùng ục kêu lên.

Chu Kì Nghiêu đem những món ăn này mở ra, hương khí lập tức càng đậm hơn.

Hắn nghe động tĩnh thì hơi dừng lại, liếc mắt nhìn Long Bạch Bạch, mới phát hiện mình quên để cho Long Bạch Bạch đem mạng che mặt cởi xuống, vừa định mở miệng, lại nghĩ tới khuôn mặt kia của Long Bạch Bạch, không biết vì sao nghĩ tới những cảm xúc của mình, hắn một đường đều nghĩ, có phải là do khuôn mặt này mới khiến cảm xúc của hắn lộn xộn.

Vì thế, Chu Kì Nghiêu nghĩ nghĩ, vẫn không để Long Bạch Bạch cởi áo choàng xuống, để cho Long Bạch Bạch cứ như vậy ăn cơm.

Long Bạch Bạch đã sớm đói không chịu được, lắp tức ăn, nhưng trên đầu đội thứ này nên cảm thấy không tiện, Long Bạch Bạch cách một tần vải nhìn Chu Kì Nghiêu: “Người tốt, ta có thể cởi cái này xuống được không?”

Chu Kì Nghiêu cách một tầng vải, giống như có thể nhìn ra đôi mắt tội nghiệp của Long Bạch Bạch, cuối cùng vẫn không đành lòng: “Ừ.”

Long Bạch Bạch lập tức nâng tay cởi ra, sau đó bắt đầu ăn cơm.

Chu Kì Nghiêu nhìn bộ dạng không lo không nghĩ của hắn, xiết chặt đôi đũa trong tay, đại khái là cảm xúc trong lòng đang lộn xộn, Chu Kì Nghiêu ngược lại không ăn gì.

Cuối cùng Chu Kì Nghiêu không hề để ý gắp đồ ăn cho Long Bạch Bạch, hầu như đều vào bụng Long Bạch Bạch.

Long Bạch Bạch vẫn còn nhớ Chu Kì Nghiêu chưa ăn, nhưng bị hắn dùng không muốn ăn uống để cho qua.

Chắc là ám vệ biết hắn rất ít uống rượu, Long Bạch Bạch lại không uống, cho nên trong đống đồ ăn này không có rượu.

Nhưng hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra, Chu Kì Nghiêu chờ sau khi dùng cơm xong, đột nhiên lại có xúc động muốn uống rượu, nhất là thấy Long Bạch Bạch muốn tắm rửa, Chu Kì Nghiêu liền hối hận cùng một phòng với Long Bạch Bạch.

Nhưng mà lúc trước đã có ví dụ, Chu Kì Nghiêu thật đúng là không dám để ngốc tử này một mình trong phòng.

Lỡ như hai nghiệp chướng kia lại xuất hiện rồi lừa gạt ngốc tử này đem đi, lỡ như đem người kéo vào đáy nước, hắn muốn gặp cũng không thấy được, triệt để chết đi.

Tưởng tượng đến lúc đó rốt cuộc nhịn không được nhìn ngốc tử này, những cảm xúc khó chịu lúc trước của Chu Kì Nghiêu khiến hắn cảm thấy tồi tệ trở lại.

Liền quyết định cho ám vệ đi mua một chút rượu tới đây.

Long Bạch Bạch ở phía sau bình phong tắm rửa xong, đã bị Chu Kì Nghiêu đuổi vào nội thất, sau khi tiểu nhị đổi nước xong, rồi dặn dò không cần đến thu dọn cũng không được quấy rầy, liền đi ra phía sau bình phong, chờ cả người nằm trong thùng gỗ, nhiệt khí bốc lên đập vào mặt, chiếc kỷ trà ở một bên được bày một bầu rượu, là rượu Hoa Điêu thượng đẳng, còn có một ly rượu.

Chu Kì Nghiêu rót một ly, vừa tắm rửa vừa uống, chờ nửa bầu rượu vào bụng, nghĩ nghĩ, rõ ràng đã uống hết một bầu rượu rồi, một giọt cũng không dư thừa.

Lúc này mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Quả nhiên, Long Bạch Bạch đã sớm ngoan ngoãn nằm trên giường, chạy lâu như vậy, đa phần đều là ngủ bên ngoài, hắn vẫn là lần đầu tiên ở khách điếm, bởi vì giường rất nhỏ, hầu như không có nơi để trở mình, cho hắn cảm giác thực mới lạ.

Hắn đang lăn rất hăng hái, liền ngửi thấy một mùi rất thơm.

Động tác của Long Bạch Bạch lập tức cứng đờ, liền đi tới chỗ Chu Kì Nghiêu, sau đó ngửi mùi liền biết là từ chỗ Chu Kì Nghiêu ở sau bình phong, liếc một vòng liền nhìn thấy một bầu rượu ở trên bàn: “người tốt, ngươi uống cái gì nha?”

Ánh mắt Chu Kì Nghiêu cũng không mở, hắn chỉ biết, hắn không thể cho dù chỉ một giọt: “Không có, trẫm uống xong rồi.”

Long Bạch Bạch: “…..” người tốt ngươi nói ngươi không phải là cố ý chứ?

Một giọt cũng không cho hắn.

Long Bạch Bạch nhìn Chu Kì Nghiêu, nghĩ nghĩ, từ góc tường đi qua.

Chu Kì Nghiêu phản ứng hơi chậm, chờ nhận ra được cái gì, mở mắt ra liền nhìn thấy Long Bạch Bạch ngồi xổm trước thùng tắm, cằm đặt lên thùng tắm hai tay cũng bám vào, nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt đen bóng, mở ra thật to nhìn hắn, còn lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn.

Chu Kì Nghiêu nhìn nụ cười kia, quả tim giống như là bị chọc ghẹo, sợ tim mình càng hỗn loạn hơn, liền một làn nữa nhắm mắt lại: “Ngươi nhìn trẫm cũng vô dụng, ngươi không thể uống, nếu để cho trẫm biết, liền cho người đưa ngươi về kinh, sau này trẫm cũng không mang ngươi ra ngoài nữa.”

Long Bạch Bạch thất vọng cúi đầu: không uống thì không uống, không dễ ngửi chút nào, cũng không thơm chút nào.

Long Bạch Bạch đứng lên, tức giận đi trở về, chính là đi hai bước lại nghĩ tới cái gì, đột nhiên quay người lại, cánh tay chống lên thành thùng tắm, nghiêng lên phía trước tìm tòi, ở trên khóe miệng Chu Kì Nghiêu gặm một cái, cắn xong liền cảm thấy mĩ mãn đi ra ngoài: không cho uống, hắn nhận phúc lợi từ chỗ khác cũng được rồi?

Chu Kì Nghiêu khó có thể tin nhìn động tác nhanh chóng không thấy bóng của ngốc tử kia: “….” Tên ngốc này chiếm tiện nghi càng chiếm càng quen sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio