Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

chương 73

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chu Kì Nghiêu nhìn thấy hai tiểu tử kia, kỳ thật quyết luyến không dứt ra được, nhất là tiểu bạch long, bộ dạng rất giống A Bạch.

Vẫn là A Bạch thông minh, dùng phép thuật biến ra hình người cho hai nhóc con kia, thế mà còn dựa vào ưu điểm của hắn và A Bạch, thế nhưng tiểu bạch long giống A Bạch hơn, còn tiểu hoa long thì giống hắn, nhưng trên khuôn mặt vẫn có thể nhìn ra bóng dáng A Bạch.

Vừa rồi Chu Kì Nghiêu chỉ mới nhìn thoáng qua còn xem chưa đã, hiện giờ muốn trở về nhìn kĩ hơn, chỉ cần tưởng tượng đó có thể là hình dáng trước đây của A Bạch, hắn liền cảm thấy tim mình muốn hòa tan.

Yêu ai yêu cả đường đi, Chu Kì Nghiêu đối với hai tiểu tử kia vô cùng thích.

Cho nên nghe thấy quần thần đề nghị, nếu hiện giờ đã bại lộ, hắn đương nhiên cũng muốn làm gì đó đặc biệt. hắn hận không thể nói cho tất cả mọi người biết, tuy rằng bọn họ chỉ là cha nuôi, nhưng nhìn thấy hai nhóc con này ngoan như vậy. hắn cũng sẽ coi hai đứa như con của mình mà nuôi.

Cho nên trên mặt Chu Kì Nghiêu không thay đổi gì, là hiển nhiên có cùng ý tưởng, nhìn quần thần quanh một vòng, liền ừ một tiếng, lại nhìn về phía Tô Toàn đứng ở một bên, vẻ mặt đang vui mừng không kiềm chế được, hoàng thượng thế nhưng đã có hoàng tử: “ Về phần tiệc nhận tổ quy tông và tiệc đầy tháng, các ngươi bàn bạc với Tô Toàn đi. hôm nay nhiều người như vậy sợ là khiến cho hai hoàng tử hoảng sợ, trẫm còn đang lo lắng, nếu không có chuyện gì thì tự rời cung đi, có việc thì chờ trẫm dỗ hai vị hoàng tử xong rồi nói sau.”

Chúng triều thần vốn đang bám cửa lưu luyến không rời, vừa nghe thấy hoàng thượng đồng ý, liền vui vẻ không thôi, sau đó lại nghe Chu Kì Nghiêu nói hoàng tử bị sợ hãi, một đám cùng lo lắng nói: “hoàng thượng có cần mời thái y tới nhìn một cái không?”

Chu Kì Nghiêu nói: “không cần.” nhìn cái gì mà nhìn, lỡ như nhìn ra khác thường thì phải làm sao bây giờ?

Hắn liền phất phất tay, đuổi chúng triều thần đi.

Tô Toàn lấy lại tinh thần, cũng sợ lỡ như ảnh hưởng đến tiểu hoàng tử thì làm sao bây giờ? Liền lập tức lấy ra tư thế của tổng quản mời các vị đại nhân trở về.

Các vị đại nhân lưu luyến không rời, cứ nghĩ tới tiệc đầy tháng sẽ lại nhìn thấy các vị tiểu hoàng tử, lập tức lấy lại tinh thần. chỉ là nghĩ tới lời nói lúc trước của Chu Kì Nghiêu, lại nhịn không được trách thái hậu, thật là không có việc gì lại tới tìm việc, ai còn không nhìn ra tâm tư của Đổng gia chứ?

Thật không ngờ thái hậu còn độc ác như vậy, thế mà còn nghĩ tới dùng thuật mê hoặc để hãm hại Vân phi, may mắn còn có hai tiểu hoàng tử, nếu không Vân phi chẳng phải là hết đường chối cãi?

Chu Kì Nghiêu ở bên này đã giúp thái hậu kéo một đống oán hận. Chờ cửa tẩm điện được đóng lại, hắn đi qua, ôm lấy Vân Bạch Liệt trán kề trán nói: “thực xin lỗi, trẫm không nghĩ tới thái hậu sẽ ra chiêu này, khiến ngươi chịu uất ức rồi.”

Hắn nghĩ nếu thái hậu tới, hắn đã cho Vân Bạch Liệt lệnh bài, thái hậu thấy sẽ biết khó mà lui, nhưng không ngờ đối phương lại chụp xuống một cái mũ lớn như vậy, tuy rằng biết Vân Bạch Liệt cũng không phải người để người khác tùy ý ức hiếp mình, nhưng chỉ cần nghĩ, bởi vì sai lầm của mình mà suýt chút nữa khiến cho Vân Bạch Liệt phải chịu uất ức, hắn liền cảm thấy hắn làm hoàng đế không tốt.

Vân Bạch Liệt không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, liền sửng sốt, Chu Kì Nghiêu quá mức cẩn thận, thái hậu lại là người âm hiểm giả dối, bọn họ có thể phòng quân tử sao có thể phòng tiểu nhân, dù sao tiểu nhân sẽ không tuân theo quy củ mà tới, điều này không liền quan gì tới Chu Kì Nghiêu.

Nhưng hắn không ngờ Chu Kì Nghiêu lại nghĩ như vậy, chỉ xảy ra chút chuyện như vậy mà Chu Kì Nghiêu lại cho rằng là lỗi của mình, Vân Bạch Liệt đột nhiên ý thức được một vấn đề: “Sao ngươi lại cảm thấy đây là lỗi của ngươi?”

Chu Kì Nghiêu nhìn qua: “Hử? đây vốn là lỗi của trẫm.”

Vân Bạch Liệt nhìn Chu Kì Nghiêu thấy hắn không có chỗ nào khó chịu, hắn thật sự cảm thấy đây là lỗi của mình. trái tim của Vân Bạch Liệt đột nhiên cảm thấy đau nhói, Vân Bạch Liệt nhịn không được vươn tay ôm lấy Chu Kì Nghiêu, Vân Bạch Liệt cứ nghĩ những lời nói lúc trước và chuyện hắn kiên quyết rời đi không có ảnh hưởng gì tới Chu Kì Nghiêu, thậm chí sau đó đối phương tới tìm, bọn họ cũng không nhắc lại chuyện kia, sau khi bọn họ hòa thuận, Vân Bạch Liệt nghĩ Chu Kì Nghiêu đã hiểu được lòng mình.

Nhưng Vân Bạch Liệt vẫn xem nhẹ sự tổn thương mà những lời nói kia mang lại cho Chu Kì Nghiêu, tuy rằng đối phương cũng có thể đã quên, nhưng những thương tổn này theo thời gian trôi đi vẫn để lại dấu vết.

Đối phương vẫn cảm thấy đó là lỗi của mình, cho dù chỉ là một việc nhỏ, Chu Kì Nghiêu vẫn cảm thấy mình không bảo vệ tốt cho Vân Bạch Liệt.

Vân Bạch Liệt nghiêm túc nhìn Chu Kì Nghiêu: “tuy rằng nói ra những lời này có hơi trễ…. Nhưng vẫn muốn nói với ngươi.”

“Hử?” Chu Kì Nghiêu sửng sốt, nhìn người gần trong gang tấc, “A Bạch, ngươi làm sao vậy?”

Vân Bạch Liệt nói: “…. Thực xin lỗi, tuy rằng lúc trước ta bởi vì không muốn liên lụy tới ngươi mà nói ra những lời kia. Nhưng mặc kệ có nguyên nhân gì, những lời ta nói ra đã tổn thương ngươi, ta cũng nên nói một tiếng xin lỗi với ngươi. Cho dù là Long Bạch Bạch ngốc nghếch, hay là Vân Bạch Liệt hiện tại, tấm lòng dành cho ngươi không hề thay đổi, tình cảm của ngươi dành cho ta cũng giống như tình cảm của ta giành cho ngươi, từ đầu tới cuối đều có tình ý, không phải như những lời lúc trước đã nói. tuy rằng trong khoảng thời gian này ngươi chắc là có cảm nhận được, nhưng ta vẫn muốn chính thức nói với ngươi một câu như vậy.”

Chu Kì Nghiêu nghe xong liền sửng sốt, ngay từ đầu hắn cũng nghĩ là Vân Bạch Liệt muốn nói gì đó, thậm chí trong lòng còn có lo lắng, sợ đối phương sẽ trách móc gì đó, nhưng chờ đối phương nói xong, đầu tiên là hắn giật mình, sau đó vui sướng dưới đáy mắt liền tràn ra, ngay lập tức cả người hắn đều chìm trong kích động, hắn không có nghe lầm chứ? A Bạch là đang thổ lộ với hắn …..

A Bạch đồng ý trở về với hắn, điều này đã thể hiện thái độ của đối phương.

Nhưng hắn cũng không quá chắc chắn, nhưng mà hắn hiểu, hắn biết sau khi khôi phục trí nhớ tính tình của A Bạch cũng không sôi nổi như trước kia, không giống như ngốc tử trước kia cả ngày nhìn chằm chằm mình, muốn nghĩ cách hôn lén mình, nhưng dù là Long Bạch Bạch trước kia hay là người hướng nội bây giờ, hắn đều thích hết, hắn chính là thích người này, chỉ thế thôi.

Hắn thậm chí từng nghĩ cả đời này hắn có thể không nghe thấy được lời thật lòng của đối phương, hay là thừa nhận tình cảm của mình, nhưng không ngờ hắn lại có thể nghe thấy nhanh như vậy. Chu Kì Nghiêu nhìn Vân Bạch Liệt cúi đầu, bởi vì hồi hộp mà lông mi hơi run rẩy, như là muốn cho trái tim của hắn run rẩy theo, hắn cúi người xuống trực tiếp hôn lên.

Vân Bạch Liệt sửng sốt, lập tức đáp lại, kết quả, khi Chu Kì Nghiêu muốn làm nụ hôn này sâu hơn, bên tai đột nhiên vang lên hai thanh âm: “a a! y nha y nha!” cục cưng không nhìn thấy gì cả! không nhìn thấy gì cả!

Khi Vân Bạch Liệt nghe được âm thanh, lập tức đẩy Chu Kì Nghiêu ra, sức lực hắn lớn, bởi vì hồi hộp nên cũng không điều chỉnh sức lực, nên đã đẩy Chu Kì Nghiêu lùi lại vài bước mới đứng vững được.

Chu Kì Nghiêu: “…..” bị vợ nhẹ nhàng đẩy ra như vậy, giá trị vũ lực của vợ cao như vậy, khiến hắn cảm thấy là lạ?

Thế nhưng phải chỉnh đốn lại hai nhãi con này trước đã.

Chu Kì Nghiêu quay đầu nhìn qua, hắn liền nhìn thấy hai nhóc con kia lộ mông bò trên mặt đất còn che miệng nhìn hai bọn họ, không biết bò xuống khỏi long tháp khi nào, Chu Kì Nghiêu sửng sốt, lúc này mới nhớ hai nhóc con này chưa biết đi, ngay sau đó, bên tai vang lên thanh âm của Vân Bạch Liệt: “Không sợ lạnh có phải không? Bò trên mặt đất? ai dạy các ngươi? Còn không mau trở về!”

Đột nhiên có một tiếng gầm vang lên, Chu Kì Nghiêu không hiểu sao lại rùng mình một cái, còn hai nhóc con kia lập tức đứng lên, nhưng bởi vì còn chưa học đi, nhìn thấy Vân Bạch Liệt đang đi tới gần, còn nhăn chặt mày, hai nhóc con oa một tiếng, lại nằm sấp trên mặt đất, run rẩy tay chân nhanh chóng bò lên long tháp, sau đó lập tức chui vào trong chăn gấm, bao chặt lấy mình, không dám ló đầu ra: phụ thân thật dữ!

Vân Bạch Liệt đi tới trước long tháp, nhìn hai cái ụ nổi lên trong chăn: “Chui ra, tưởng trốn là ta không nói được các ngươi sao? Mặt đất không lạnh sao? Muốn bò thì biến về hình rồng, còn nếu ở hình người thì phải học đi.”

Chu Kì Nghiêu tới gần từ lúc nào, nhìn Vân Bạch Liệt vẫn nhíu chặt mày, nghĩ nghĩ, liền ho nhẹ một tiếng, hạ giọng nói: “Được rồi, đi ra đi, phụ thân các ngươi cũng không ăn các ngươi, đi ra nói với phụ thân các ngươi một câu lần sau sẽ không như vậy nữa là được.”

Vân Bạch Liệt liếc hắn một cái: hắn không cần cầu xin cho hai nhóc con này, dựa vào tính tình của hai nhóc rồng này, sớm muộn gì cũng sẽ lật tung cả cái hoàng cung của hắn lên.

Tuy rằng là chuyện nhỏ, nhưng sợ sau này không thể quản được.

Thế nhưng hai nhóc con này nghe vào lời nói của Chu Kì Nghiêu, bọn họ kéo ra một cái khe, toàn thân của hai con đều được chăn gấm bao lại, chỉ lộ ra bốn con mắt nhìn qua: “Phụ thân! Cha!”

Bọn họ nói tiếng người còn chưa sõi, còn giả vờ đáng thương gọi.

Vân Bạch Liệt nghe thấy thanh âm mềm mại này liền vơi đi tức giận, thế nhưng vì ngăn cản hai nhóc con này bò loạn khắp nơi, chỉ có thể tiếp tục nghiêm mặt, khiến cho bọn họ nhớ lâu.

Chu Kì Nghiêu cũng bị một tiếng cha này làm cho trong lòng cực kỳ thoải mái, ngồi xuống bên cạnh, kéo bọn họ ra khỏi chăn gấm, ôm vào lòng: “Được rồi được rồi, nhìn thấy các ngươi phụ thân đã không tức giận, đến đây, nói theo trẫm ‘thực xin lỗi, sau này sẽ không bò trên mặt đất nữa’, như thế phụ thân các ngươi sẽ vui vẻ tới hôn các ngươi.”

Hai nhóc con mở to mắt nhìn hắn: thật sao?

Chu Kì Nghiêu gật đầu: “không tin trẫm sao?”

Hai nhóc con cực kỳ vui gật đầu, sau đó cần thận nghĩ lại cách phát âm và khẩu hình miệng của Chu Kì Nghiêu, từ từ mở miệng nói: “phụ thân~ phụ thân~ thực xin lỗi, sau này sẽ không…. cào trên đất nữa….”

Hai nhóc con kêu người cũng có nhịp điệu, bộ dạng còn kháu khỉnh, Vân Bạch Liệt nhìn thấy, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, sau đó nhanh chóng mím lại: “Còn cào, các ngươi coi mình là chổi hay sao mà còn cào?”

Thế nhưng hiển nhiên đã không còn tức giận, hai nhóc con kia rất có nhãn lực lập tức cọ qua, túm lấy ống tay áo Vân Bạch Liệt, “phụ thân, hôn!”

Vân Bạch Liệt nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, cúi đầu hôn mỗi con một cái.

Chỉ là vừa hôn xong, hai nhóc con rốt cục mỹ mãn, đôi mắt đen bóng lập tức xoay chuyển, sau đó dùng bàn tay nhỏ bé dắt Vân Bạch Liệt tới chỗ Chu Kì Nghiêu, “phụ thân cũng hôn cha~”

Đáy mắt Chu Kì Nghiêu hiện lên ánh sáng: nhóc con ngoan, không uổng trẫm thương các ngươi như vậy!

Vân Bạch Liệt trừng mắt nhìn một lớn hai nhỏ, không để ý tới bọn họ, mà ôm bọn họ trở về một lần nữa.

Chu Kì Nghiêu ho nhẹ một tiếng, hắn cũng nghĩ lại, làm trò ở trước mặt con nhỏ cũng không hay lắm, thế nhưng nhìn thấy Vân Bạch Liệt thả hai búp bê béo xuống: “Trẫm sẽ cho Tô Toàn lập tức đi tìm tú nương trong cung để may quần áo cho bọn họ, chứ cứ để lộ như vậy cũng không tốt, A Bạch ngươi tạm thời dùng phép thuật biến bọn họ trở về đi.”

Tuy rằng hắn nhìn hai nhóc con như vậy rất đáng yêu, nhưng biến thành như vậy cũng rất tiêu hao pháp thuật, hắn sợ tiêu hao pháp thuật nhiều như vậy sẽ ảnh hưởng tới Vân Bạch Liệt.

Vân Bạch Liệt dịch chăn cho hai nhóc con nhưng không nói chuyện, chỉ đệ lộ ra hai cái đầu nhỏ, đôi mắt đen láy nhìn qua, vừa đen vừa sáng, cắn ngón tay nhìn Chu Kì Nghiêu không hiểu lời cha nói, tại sao phải biến về? chơi rất vui mà.

Vân Bạch Liệt không đáp lời, lúc trước hắn không biết phải nói với Chu Kì Nghiêu như thế nào, chẳng lẽ muốn hắn nói thẳng là hắn sinh ra hai nhóc con này sao?

Điều này mang lại cho hắn cảm giác kỳ lạ khó có thể giải thích được, hơn nữa long châu của bọn họ cũng không giống hắn, sau này lại xảy ra chuyện trứng yêu chủ, hắn càng không biết phải mở miệng như thế nào, huống chi, hắn cũng xác định Chu Kì Nghiêu có quan hệ với yêu chủ trước đây, nên chuyện này cũng liền bị trì hoãn lại.

Nhưng lúc nãy, hắn đột nhiên không muốn gạt Chu Kì Nghiêu nữa, đối phương cẩn thận như vậy, kỳ thật là vì không có cảm giác an toàn, thương tổn lúc trước khiến đối phương sợ mình không biết khi nào sẽ đột nhiên trở về long tộc, hoặc là……

Hắn lo lắng Chu Kì Nghiêu chỉ sống được trăm năm, kỳ thật Chu Kì Nghiêu cũng lo lắng giống hắn, hoặc là ngay từ đầu hắn đồng ý đối phương tới nơi này, nhưng trên thực tế là đã được cứu, cho dù làm bạn bên người Chu Kì Nghiêu được vài thập niên, chờ sau khi Chu Kì Nghiêu chết đi, hắn có thể quay về long tộc sao?

Vân Bạch Liệt đột nhiên nói: “Chu Kì Nghiêu, ngươi không nghĩ tới chuyện long tộc chúng ta sống rất lâu, mà ngươi….. chỉ có trăm tuổi thôi sao?”

Chu Kì Nghiêu vốn đang nhìn hai nhóc con, nghe thấy câu này liền sửng sốt, hắn nhìn qua, khi nhìn vào đôi mắt của Vân Bạch Liệt, liền nhanh chóng quay trở về, không để ý nói: “Đang tốt đẹp sao lại nói tới chuyện này? Trẫm vẫn nên đi trước khiến Tô Toàn chuẩn bị quần áo cho hai tiểu tử này, cứ để trơn như vậy cũng không tốt…..”

“Chu Kì Nghiêu!” Vân Bạch Liệt nhíu mày, gọi người trở về, nếu hắn không nói tới chuyện này, Chu Kì Nghiêu cũng sẽ không mờ miệng nói tới, hoặc là có đôi khi đối phương thể hiện quá mức mạnh mẽ, thậm chí có khả năng chịu đựng còn hơn cả rồng bọn họ, hơn nữa hắn mơ hồ đoán được đối phương không phải người phàm, cho nên vẫn không nghĩ tới vấn đề này.

Nhưng hôm này đột nhiên phát hiện vấn đề này vẫn tồn tại, chỉ là Chu Kì Nghiêu vì không muốn hắn lo lắng nên cũng không nói qua, hắn không phát hiện, Chu Kì Nghiêu liền coi như không biết, cũng không nói ra những lo lắng trong lòng mình, cứ kiên trì đứng vững ở nơi đó.

Sau khi Vân Bạch Liệt gọi xong, Chu Kì Nghiêu đang đi ra ngoài liền bị kéo lại, trán để lên cánh tay hắn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta nói chuyện.”

Chu Kì Nghiêu nhíu chặt mày không quay đầu lại, hắn thật sự không biết nói gì, chẳng lẽ muốn hắn nói…… kêu đối phương rời khỏi mình vì không muốn đôi phương cô đơn một mình sau khi hắn chết sao?

Hắn không vô tư cũng không rộng lượng như vậy, cho nên hắn chỉ có thể coi như không biết, nhưng hắn không nghĩ đối phương lại nhắc tới chuyện này nhanh như vậy.

Hắn khàn giọng: “A Bạch, chúng ta tạm thời không nói tới vấn đề này được không?”

Vân Bạch Liệt: “không được.”

Nếu hắn đã biết, vậy phải gỡ bỏ cái nút này trong lòng Chu Kì Nghiêu, có gì mà phải khó mở miệng, cho dù là chuyện bí mật của yêu tộc, hoặc chỉ có thể…. Hắn không quan tâm đến những chuyện này, chỉ không muốn Chu Kì Nghiêu khổ sở mà thôi.

Đối phương không biểu hiện ra ngoài, hắn không biết thì thôi đi, nếu đã biết, hắn không thể cho là không biết được.

“Chu Kì Nghiêu, ngươi cảm thấy hình người của hai nhóc này như thế nào?” Vân Bạch Liệt đột nhiên chuyển đề tài, xoay chuyển như vậy khiến cho Chu Kì Nghiêu không theo kịp, còn tưởng rằng Vân Bạch Liệt đã từ bỏ đề tài này, không đề cập tới chuyện kia nữa.

Hắn xoay người, bởi vì hắn đứng Vân Bạch Liệt ngồi, cho nên vừa vặn quay người liền ôm người vào lòng, mà hắn cũng vừa lúc nhìn thấy hai vẻ mặt không hiểu ra sao của long bảo, bọn họ mờ mịt cắn ngón tay nhìn hai người: tò mò quá nha, hai phụ thân đang làm gì? cãi nhau sao? Nhưng mà không giống lắm? chỉ là cảm thấy sao cứ thấy kỳ kỳ nha.

Chu Kì Nghiêu nhìn hai khuôn mặt ngây thơ, nhất là khuôn mặt búp bê mà tiểu bạch long biến thành, dáng vẻ ngơ ngác kia càng giống Long Bạch Bạch, giống như một phiên bản nhỏ, hắn nhịn không được đáy mắt có ý cười, “A Bạch là muốn trẫm khen pháp thuật của ngươi lợi hại sao? Cho nên hai tiểu tử này mới giống ngươi và trẫm như vậy sao? Hoặc là A Bạch muốn nói với trẫm, trong lòng ngươi cũng đã từng tưởng tượng ra hai nhóc con giống trẫm và ngươi? Cho nên mới…..”

Giọng nói của Chu Kì Nghiêu trầm thấp, chỉ là sau khi cúi đầu nhìn mặt mày nghiêm túc của Vân Bạch Liệt, giọng nói liền ngừng lại.

Mà thừa dịp khoảng trống này, Vân Bạch Liệt còn nghiêm túc nói: “kỳ thật….. ta không dùng phép thuật, bọn họ là tự mình hấp thụ tu vi của ta, cho nên có thể tự mình biến thành người, không phải biến ra được, đây là dáng vẻ trưởng thành vốn có của bọn họ.”

Chu Kì Nghiêu sửng sốt, hắn tự xưng là thông minh nhưng lúc này cũng không thể hiểu được: “nhóc con, là tự mình, biến thành hình người sao? Bọn họ…. vốn đã như vậy?” hắn sao lại cảm thấy có chỗ không thích hợp?

Vậy bọn họ sao lại lớn lên giống hắn và A Bạch?

Nếu không phải biết A Bạch là nam, hắn sẽ nghĩ… nhưng mà nhưng mà….. sao có thể được?

Cho nên, hắn giật mình, lại nhìn vào ánh mắt nghiêm nghị của Vân Bạch Liệt, trong lòng đột nhiên hơi hồi hộp: “A Bạch, ngươi đừng nói cho ta biết…..”

Vân Bạch Liệt còn tưởng rằng Chu Kì Nghiêu đoán được, vẻ mặt hắn càng thêm trịnh trọng gật đầu: “Đúng, chính là như ngươi nghĩ.” Chính là ta sinh trứng rồng, trứng rồng phá xác biến thành hai thằng nhóc con, cho nên hai nhóc con biến hình mới giống hai người bọn họ.

Kết quả, ngay sau đó Vân Bạch Liệt nhìn thấy ánh mắt của Chu Kì Nghiêu, vốn đang là lo sợ, sau đó lại trở nên kỳ quái, rồi lại chịu đựng có cả phức tạp, hắn cau mày, không biết vì sao nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Kì Nghiêu trong lòng hắn lại có dự cảm xấu, quả nhiên sau đó chợt nghe Chu Kì Nghiêu nói: “A Bạch, ngươi đừng nói với trẫm, đây là ngươi…. Con ruột của ngươi sao? Vậy mẹ của nhóc con hay là…. Nhìn giống trẫm sao?”

Vân Bạch Liệt: “……”

Đầu óc hắn chậm nửa nhịp, khuôn mặt đột nhiên đỏ hồng, thẹn quá thành giận nhấc chân đạp qua: “Ngươi vẫn nên nhanh chóng chạy đi đi!”

Ngốc như vậy sao có thể làm hoàng đế được chứ? Trước kia sao hắn lại cảm thấy tên ngốc này thông minh chứ?

Chu Kì Nghiêu nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Vân Bạch Liệt, kỳ thật hắn cũng không tin, nhưng ngoại trừ khả năng này….. còn có khả năng khó tin hơn xảy ra…..

Hắn nhìn Vân Bạch Liệt, lại nhìn hai nhóc con kia, đột nhiên cả người nhịn không được run nhè nhẹ, hắn không nhịn được hô hấp loạn lên, tiếng nói mất tiếng không thể tin được: “A Bạch, ngươi, ngươi đừng nói với trẫm…. bọn họ là con ruột của trẫm sao?”

Vân Bạch Liệt tức giận liếc hắn, trường hợp vốn nên kích động lại bi tên ngốc này quấy nhiễu, hiện tại hắn hoàn toàn không muốn để ý tên ngốc này.

Nhưng phản ứng của Vân Bạch Liệt lúc này, ở trong mắt Chu Kì Nghiêu giống như là chứng thật. Mà hai nhóc con kia vốn đang nhìn chằm chằm bọn họ, liền liếc nhau những lời này nghe hiểu, mở to mắt mờ mịt nhìn qua, “cha ruột của chúng con nha…..” vốn là cha ruột của chúng con mà.

Hai đứa liếc nhau, nhìn Vân Bạch Liệt lại nhìn Chu Kì Nghiêu, đột nhiên hiểu được ý vừa rồi của cha mình là gì, hai đứa đột nhiên ôm mắt, sau đó oa một tiếng khóc lên: “oa—-“ cha không nhận bọn họ! cho rằng bọn họ không phải con ruột! quá đáng!

Chu Kì Nghiêu vốn đang kích động nói năng lộn xộn, cảm xúc trong lòng cũng lung tung lộn xộn cả lên, kết quả mọi cảm xúc đều bị tiếng khóc của hai nhóc con này làm biến mất.

Chu Kì Nghiêu: “….”

Vân Bạch Liệt cũng không nghĩ tới hai nhóc con này hiểu được chuyện này, nhanh chóng chạy tới muốn dỗ, chợt nhìn thấy Chu Kì Nghiêu ở gần bọn họ động tác còn nhanh hơn, vì thế hai người mỗi người ôm lấy một đứa, kết quả hai nhóc con này giống như dồn toàn bộ nước mắt từ khi sinh ra tới giờ, hiện giờ liền lấy ra khóc toàn bộ.

Chu Kì Nghiêu vừa đau đầu vừa đau lòng, đột nhiên nghĩ tới cái gì: “đừng khóc, trẫm thêm cơm cho các ngươi! Thêm cho mỗi đứa một đĩa, không hai đĩa!”

Hai nhóc nhanh chóng thu giọng lại, đáy mắt còn có nước mắt chưa khô, hưng phấn mà nhìn qua: “A, thật sao?”

Vân Bạch Liệt: “…..”

Hắn nhìn dáng vẻ của hai nhóc, rồi lại nghĩ tới dáng vẻ như bị thế giới vứt bỏ, chân nhỏ còn run lên của hai đứa, nhất là đứa trong lòng mình còn đang liều mạng lao vào trong lòng Chu Kì Nghiêu, “a!” chúng con có thể ăn thêm hai món nữa sao?

Kết quả hai nhóc không nhận được câu trả lời xác định, một giọt nước mắt liền rơi xuống. hai nhóc con lại chụm đầu vào nhau, bắt đầu nhỏ giọng tính toàn hai bọn họ có thể ăn thêm hai món nữa không, cuối cùng hưng phấn nâng đầu nhỏ lên, hai mắt sáng trong suốt nhìn Chu Kì Nghiêu: “Cha! Năm món! Mỗi người năm món! Chúng con tính được rồi!”

Còn ra hình ra dạng mỗi người nâng một bàn tay lên, còn xòe năm ngón tay ra, ngắn ngắn mập mập, còn cực kỳ kích động.

Vân Bạch Liệt khó có thể tin nhìn hai nhóc con vừa rồi nói chuyện còn không rõ ràng hiện giờ lại nói rành rọt như vậy sao?

Nhưng mà, lúc trước có tổng cộng năm món ăn, tách ra thì mỗi người chỉ được hai món rưỡi, sao thêm hai món nữa lại tăng lên năm món chứ? Tốt lắm, không chỉ có thể nói chuyện lưu loát, mà còn biết chủ động thêm cơm cho mình sao?

Kết quả Vân Bạch Liệt vừa định mở miệng nói cái gì, Chu Kì Nghiêu ở bên kia đang ôm hai thằng nhãi con chỉ số thông minh đã bị ảnh hưởng, nhìn hai nhóc con này luôn miệng gọi cha liền gật đầu, bộ dạng con ta thật là giỏi nhỏ vậy đã biết tính rồi, kích động nói: “Đúng đúng đúng, năm món, chính là năm món, tính thực giỏi, bảo bảo thật thông minh, mới học nói mà đã biết tính rồi, con ta thật thông minh. Thật sự là con ngoan của trẫm.”

Dứt lời liền hôn lên đầu mỗi đứa một cái, lấy làm khen ngợi.

Hai nhóc con ha ha cười không ngừng, hoàn toàn đã quên mất bộ dạng muốn khóc ngập long cung vừa rồi.

Vân Bạch Liệt nhìn một lớn hai nhỏ trước mặt, yên lặng nâng tay chống trán: “……”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio