Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

chương 75

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Chu Kì Nghiêu cho hai nhóc con ăn cơm, thường xuyên liếc mắt nhìn về hậu điện, cuối cùng khi hai nhóc con kia ăn đến căng bụng ngồi tại chỗ tiêu thực, hắn đem hai nhóc ôm lên long tháp, keo rèm giường lại, mới để cho Tô Toàn tiến vào dọn dẹp, rồi lại mang món ăn mới lên.

Hai nhóc rồng kia ăn no liền mệt rã rời, lại biến trở về hình rồng một lần nữa, giang tứ chi phơi bụng ra, còn thổi bong bóng, còn vẫy vẫy đuôi.

Chu Kì Nghiêu đi tới, cúi xuống sờ sờ bụng nhỏ của bọn họ: “Xem ra là ăn rất no, phụ thân các ngươi còn chưa ăn, cha đi đưa vào trước, các ngươi đừng đi ra ngoài biết không?”

Hai nhóc rồng lắc đuôi: “Cha! Chúng con sẽ không chạy loạn!”

Lúc này Chu Kì Nghiêu mới thả lỏng, mang theo thực hạp đi ra hậu điện.

Tới trước cửa, hắn hít sâu một hơi, bảo vệ tốt thực hạp, nếu A Bạch đạp hắn một cái, ít nhất hắn còn bảo vệ tốt đồ ăn của A Bạch.

Khi Chu Kì Nghiêu đi vào, bên trong bốc hơi nước, thấp thoáng nhìn thấy một người đang nằm sấp bên bờ, hai cánh tay đặt trên bàn dài, cằm gối lên mu bàn tay, hai mắt nhắm lại, không biết là đang ngủ hay là nằm dưỡng thần.

Trên người còn mặc áo đơn, thế nhưng bởi vì dính nước mà ướt đẫm dán lên trên người đối phương. mà trong hậu điện lại đầy hơi nước, hơi nóng từ trong nước ao bốc lên. khiến cho Chu Kì Nghiêu luyến tiếc rời ánh mắt khỏi người đối phương, hắn nhìn chằm chằm, không biết là do trong điện quá nóng hay là hắn có ảo giác khó thở.

Động tác của Chu Kì Nghiêu cực nhẹ đi tới gần, quỳ một gối xuống một bên, đem những món ăn ở trong thực hạp lấy ra, ở tầng cuối cùng là một bầu rượu và hai cái chén.

Quả nhiên khi mùi rượu truyền tới, Chu Kì Nghiêu liền nhìn thấy lông mi người nào đó đang nhắm lại liền giật giật.

Vân Bạch Liệt không để ý tới hắn, nếu không phải vừa vận động, lúc này Vân Bạch Liệt sẽ ném đối phương vào trong nước.

Chu Kì Nghiêu ho nhẹ một tiếng, chờ bày xong, hắn khoanh chân ngồi một bên, ánh mắt nhìn trên người Vân Bạch Liệt, tầm mắt nhịn không được từ trên mặt Vân Bạch Liệt nhìn xuống, chờ nhìn tới trên cổ có một đống dấu hôn, con ngươi tối lại, nhịn không được vươn tay qua, ngón tay ở trên cổ Vân Bạch Liệt xoa xoa.

“Làm gì?” Vân Bạch Liệt trợn mắt, quay đầu đi cách xa hắn.

“A Bạch có đói bụng không? Ăn chút gì đi. Hai nhóc kia đã được ăn no, hiện giờ đang nằm ở ngoài không động đậy, vẫn là A Bạch có cách, quy định mỗi bữa chỉ ăn bốn món, bọn họ rất ngoan cũng không ăn nhiều.” Chu Kì Nghiêu tới gần, đáy mắt có ánh sáng, khóe miệng treo ý cưới làm cho Vân Bạch Liệt thấy thế nào cũng cảm giác đối phương không có ý tốt.

Vân Bạch Liệt liền quyết định thay đổi một bên khác nằm lên, đừng tưởng rằng hắn không có nghe ra đang khen hắn.

Vô ích, không dạy dỗ tên nhóc này một chút, lần sau còn gây sức ép hắn như vậy, mạng già của hắn cũng không còn.

Đáng tiếc, tên nhóc này biết điểm yếu hắn…..

Chu Kì Nghiêu thấy khen người không hiệu quả, liền quyết định giả vờ đáng thương: “A Bạch, vừa mới cho hai nhóc kia ăn, ta cũng chưa ăn cơm, rất đói.”

Vân Bạch Liệt nghẹn, liếc mắt nhìn hắn: một hoàng đế như ngươi mà trưng ra dáng vẻ này không sợ các đại thần không dám nhìn sao?

Mí mắt Chu Kì Nghiêu rũ xuống: “A Bạch?”

Vân Bạch Liệt tức giận trừng hắn: “Đồ ăn ngay ở kia, ta không có không cho ngươi ăn?”

“Nhưng nhìn A Bạch còn bị đói, ta làm sao có tâm tình ăn? Ngươi đói bụng, trẫm đau lòng.” Đặc biệt thuận tiện hợp tình hợp lý ôm vào lòng.

Vân Bạch Liệt mặc kệ hắn, còn cầm lấy đũa bạc ở một bên, từ từ gắp một miếng ăn.

Nhìn thấy Chu Kì Nghiêu không động đậy nhìn hắn, liền liếc mắt: “nhìn ta có thể no bụng sao?”

Lời này của hắn chỉ là thuận miệng nói mà thôi, sau đó một người nào đó không biết xấu hổ, hắn nhìn thấy đối phương ẩn ý nói: “no.”

Vân Bạch Liệt: “…..”

Mấy ngày kế tiếp, Chu Kì Nghiêu thực tủy biết vị, ngoại trừ lâm triều cũng không đi xử lý những chuyện khác, cứ thích dính trên người Vân Bạch Liệt, đại thần đến đây, Vân Bạch Liệt ôm hai nhóc kia ra sau điện, đám người vừa đi, Chu Kì Nghiêu liền đi tới, chết sống quấn quýt muốn hắn cùng phê chữa tấu chương.

“hoàng thượng ngươi bao nhiêu tuổi rồi? ta sẽ không làm, ta sao mà biết phê giúp ngươi như thế nào?” Vân Bạch Liệt ôm hai nhóc con kia, một lớn hai nhỏ cứ như vậy nhìn Chu Kì Nghiêu, hắn cảm thấy tim mình sắp mềm ra rồi.

Hắn không hề xấu hổ dán qua: “Vợ và con là ở vị trí đầu tiên, trong cuộc đời có ba chuyện vui lớn, có A Bạch và bảo bảo, trẫm phải cố gắng làm đầy quốc khố để nuôi gia đình không phải sao?”

Vân Bạch Liệt biết tâm tư của tên nhóc này nhất định không đơn giản như vậy, nhất quyết không để ý tới hắn, muốn ở cùng sao?

Hắn trực tiếp biến thành rồng, bởi vì tu vi đã trở lại, hắn cũng có thể tùy ý khống chế lớn nhỏ, cho nên so với hai nhóc rồng kia cũng không lớn bao nhiêu.

Vì thế….. Chu Kì Nghiêu ôm ba con rồng: “……”

Trong đó có hai con nhỏ đang ôm đuôi vui rạo rực lộ ra răng nhỏ: “Cha! Cố làm đầy quốc khố nha! Chúng con ở cùng với ngươi nha.”

Chu Kì Nghiêu nhìn một con khác cắn răng nghĩ, tốt xấu gì còn được ôm trong tay, nóng hổi!

Kết quả chờ tới buổi tối cả ba con không con nào biến về, Chu Kì Nghiêu: “…..” hắn sai rồi.

Mà ngay khi Chu Kì Nghiêu và Vân Bạch Liệt đang ở trong cung cố gắng, bên kia, rồng yêu nhập ma Hình Ngạn Hoài đã bàn bạc với bốn vị trưởng lão, sau đó rời khỏi yêu cung, hắn một mình đi vào ma tộc.

Bởi vì trên người hắn có ma khí, cho nên cũng không có ma tộc nào hoài nghi hắn.

Trong hai tháng qua, hắn rốt cục tìm được người đã nợ hắn.

Chờ Hình Ngạn Hoài lẻn vào ma cung, trực tiếp khống chế đối phương ở trong kết giới lộ ra mặt thật, đối phương liền bị dọa sợ: “Ngươi…. Sao ngươi lại ở đây? Nơi này chính là ma cung….”

Nam tử đúng là ma vật lẻn vào yêu tộc lúc trước, sau đó đối phương lợi dụng tình cảm của hắn trêu đùa hắn, kỳ thật tình cảm hắn dành cho đối phương cũng không sâu đậm giống như lời đồn, thế nhưng cũng có cảm tình.

Cho dù là một con chó hay là một con mèo nuôi lâu ở bên người cũng sẽ có tình cảm, huống chi là một người sống.

Lúc ấy hắn đoạn tuyệt với yêu chủ đời trước, chính là cha của hắn, rồi rời khỏi yêu cung sau đó liền gặp đối phương, rồi cũng là vì cứu đối phương, hắn cam tâm tình nguyện lựa chọn nhập ma.

Nếu là lựa chọn của bản thân, hắn không hề oán hận người khác, nhưng cầm thứ gì của hắn, lừa hắn, vậy khoản nợ này phải đòi lại.

Hình Ngạn Hoài nâng tay lên, lòng bàn tay bao phủ một tầng sương đen, sau đó vung lên, lập tức có vô số sợi dây đen bao vây lấy nam tử, nhanh chóng bao vây cả người hắn.

Nam tử sửng sốt, lập tức vung tay lên đánh trả, nhưng hắn hiển nhiên là xem nhẹ Hình Ngạn Hoài, chỉ có ba năm không gặp, ma khí trên người đối phương đã sớm sinh trưởng mà mắt thường không thể thấy được, thậm chí còn dễ dàng bắt lấy hắn.

Khi bị ma khí mạnh mẽ bao phủ, lúc này nam tử mới hoảng sợ: “Ngươi…. Ngươi đừng giết ta! Ta thật sự sai rồi, ta, ta cũng là bị ép…. Kỳ thật đoạn thời gian ở chung lúc trước, ta kỳ thật cũng có cảm tình với ngươi, ta…. »

« câm miệng. » nếu đối phương thẳng thắn thừa nhận lợi dụng hắn, ngược lại hắn sẽ coi trọng đối phương một chút, chỉ tiếc…..

Nam tử chỉ cảm thấy khói đen xung quanh mình đang hút dần ma khí trên người hắn.

Đáy mắt hắn càng hoảng sợ, cả người đều phát run, nhưng không thể nói gì, chờ tất cả ma khí bị hút đi toàn bộ, nam tử ban đầu còn là hình người giờ phút này đã khô quắt, căn bản không nhìn ra hình người, suy sụp rơi xuống đất, đồ vật trên người cũng rơi xuống theo.

Hình Ngạn Hoài nâng tay lên, khí đen quấn quanh đồ vật kia đem nó vào tay Hình Ngoạn Hoài, hắn mở lòng bàn tay ra, khi nắm lại chính là một khối huyết ngọc.

Hắn nâng tay lên không biết làm gì, lập tức đem khí đen ở bên trên loại bỏ hoàn toàn, một lần nữa cất vào.

Mặt Hình Ngạn Hoài không hề thay đổi nhìn nam tử không còn tu vi đang giãy giụa trên mặt đất : « Ta không thể giết ngươi. » nhưng hắn biết tên này sau này sống ở ma tộc sẽ không thoải mái.

Tính tình của đối phương không có khả năng không đắc tội với người khác, hiện giờ không có tu vi chẳng khác nào một phế nhân, đương nhiên sẽ có người ra tay.

« Chúng ta tốt xấu…. một hồi, ngươi thế mà lại độc ác như vậy ! » khóe miệng nam tử chảy ra máu đen, chắc là nghĩ tới tình cảnh sau này của mình, cả người liền run cầm cập.

Hình Ngạn Hoài nhìn hắn giống như là nhìn một người xa lạ : « năm đó khi biết được sự thật ta cũng không làm gì ngươi, đây là lựa chọn của ta. nhưng lúc đó ta chỉ cần một thứ, chính là cái này, chỉ cần ngươi trả lại cho ta, chuyện giữa chúng ta sẽ hoàn toàn xóa bỏ. nhưng ngươi không làm như vây, ngươi luyến tiếc vì huyết ngọc này có thể tăng tốc độ tu luyện của ngươi nên đã chiếm lấy nó. Nếu ngươi không có lòng tham như vậy, có lẽ ta sẽ buông tha cho ngươi…. Nhưng thứ này, hiện giờ đã trở về chủ cũ. » nợ nần giữa bọn họ, cũng hoàn toàn biến mất, sau này đối phương sống chết ra sao, không liền quan tới hắn.

Đây là kỷ vật mà mẹ hắn để lại, năm đó hắn nhìn thấy tu vị của đối phương không tăng lên, liền đưa cho đối phương mượn.

Kết quả, đối phương vì muốn chiếm lấy nó, không chỉ có phản bội cài bẫy hắn, còn không tiếc hủy hắn.

Hình Ngạn Hoài không hề muốn nhìn thấy đối phương nữa, chỉ là ngay khi sắp sửa xoay người đi, đột nhiên cảm giác có một sức mạnh cực đại đánh tới, hắn nhanh chóng xoay người, nâng tay lên mặt không hề thay đổi cản về, sau đó dùng tốc độ cực nhanh chiến đấu với đối phương.

Ngay lập tức cát đá bay xung quanh, sức mạnh hùng hậu khiến cho người ta không chịu nổi mà gầm thét như dã thú.

Sau khi tách ra, trên mặt Hình Ngạn Hoài vẫn không biểu hiện gì, đối phương cũng lùi lại mấy bước, nâng mắt, toàn thân đều bao phủ trong sương đen, chỉ có một đôi mắt màu đỏ tươi là nhìn hắn, đáy mắt mang theo ý cười biến hóa kỳ lạ : « Không nghĩ tới lại đụng phải một đối thủ ở nơi này, người đâu, bặt lấy hắn. »

Người nọ phất tay, lập tức khói đen từ bốn phía rơi xuống, mỗi cái đều được bọc trong áo choàng đen, những ma vật này chỉ biết tấn công.

Hình Ngạn Hoài căn bản không để bọn họ vào trong mắt, cảm giác mấy ma vật này không hề có ý thức nhìn hắn, hắn không lưu tình, mỗi tay một người, trực tiếp bóp nát bọn họ khiến cho bọn chúng biến trở về khí đen, lập tức biến mất không thấy bóng.

Chỉ là khi nắm tới người cuối cùng, động tác ra tay của Hình Ngạn Hoài hơi dừng lại, mà cùng lúc đó, đối phương giãy ra, lại đánh về phía hắn.

Lần này Hình Ngạn Hoài không ra tay ác độc, sau mấy chục chiêu, liền mạnh mẽ áp chế người, kéo mũ trên đầu đối phương xuống.

Cũng không giống với những ma vật khác, khuôn mặt ở dưới nón của đối phương rất tuấn tú, chỉ là hai mắt trống rỗng, ngơ ngác nhìn hắn, giống như là con rối chỉ nghe lệnh chủ nhân.

Hình Ngạn Hoài nhìn khuôn mặt có ba phần giống Vân Bạch Liệt, cau mày, đối phương lại đánh tới, hắn lại áp chế đối phương, sau khi đánh ngất liền ôm lấy người, lúc này mới lạnh lùng nhìn về phía người nọ.

Người nọ cười cười : « Sao vậy, ngươi quen hắn sao ? »

Hình Ngạn Hoài lạnh lùng nhìn hắn : « ta muốn mang người này đi, ngươi đồng ý, từ nay về sau ta sẽ không bước vào ma tộc nữa, cũng sẽ không tra xét ma tộc của ngươi nữa ; đương nhiên, nếu ngươi từ chối, ta sẽ đánh tới khi ngươi đồng ý mới thôi. » người, hắn nhất định sẽ mang đi.

…..

Mà trong Dưỡng Tâm điện của hoàng cung, Vân Bạch Liệt lại mơ thấy ác mộng, không biết hắn nhìn thấy gì, liền giật mình tỉnh dậy, khi ngồi dậy trong đầu đã trống trơn, lại nhớ kỹ khuôn mặt kia : hắn….. mơ thấy nhị ca…… qua lâu như vậy, rốt cục hắn đã mơ thấy nhị ca.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio