Cửa sổ bỗng lay động, đột nhiên một tia sáng lóe lên, người chưa tới, kiếm đã tấn công về phía Phượng Cô.
Phượng Cô khóe miệng cong lên một nụ cười tàn nhẫn, tay phải khẽ động, mềm nhẹ như gió, chỉ phất một cái, mũi kiếm liền bị lệch đi.
Thích khách võ công cũng không kém, thân thủ nhanh như cá chép vượt sóng, mượn lực đối phương, kiếm đâm vào tường rồi liền đứng vững, rồi sau đó lập tức hướng mũi kiếm về Phượng Cô, một kiếm lại một kiếm, lần sau nhanh hơn lần trước, lần sau ác ý hơn lần trước.
Khó khăn lắm kiếm mới nhắm được vào chỗ hiểm của Phượng Cô, mà Phượng Cô, không chút vội vã, trên mặt vẫn vương ý cười, khi kiếm chạm đến liền lơ đãng xoay người, kiếm chiêu lại bị hóa giải.
Người không biết võ công đương nhiên chỉ nhìn thấy nguy hiểm, nhưng người biết võ công, chỉ cần nhìn qua là biết, trình độ của Phượng Cô và thích khách cách nhau rất xa, mà Phượng Cô, giống như mèo vờn chuột, như thể đây là trò đùa của hắn, không cả phòng thủ, chỉ chờ đối thủ ra chiêu nào thì hóa giải chiêu đó. Nguồn:
Bên ngoài đồng thời vang lên tiếng giao tranh, xem ra hộ vệ của Phượng Cô cùng thích khách đang giao đấu.
Qua hơn mười chiêu, thích khách dĩ nhiên cảm thấy mệt mỏi, Phượng Cô trái lại vẫn nhàn nhã như cũ, ngươi đến chiêu ta tiếp chiêu, không lâu sau, khi bên ngoài trở nên yên lặng, cánh tay Phượng Cô đưa ra, khiến thích khách ngã cả người ra đất, không thể động đậy.
Đúng lúc này, cửa bị mở ra, Lục Cầm đi đến, nhìn tên thích khách đang nằm trên đất, sắc mặt lạnh như băng, nói: "Nô tỳ thất trách!"
Sau đó lập tức quì xuống.
Hai thị vệ đi sau tiến lên trói tên thích khách lại.
Lại thêm vài thị vệ nữa áp giải ba, bốn tên thích khách đi vào.
Mà Phượng Cô chỉ liếc qua một cái, rồi sau đó vỗ vỗ tay, dáng vẻ thản nhiên tự đắc, chỉ có đáy mắt là lạnh như hầm băng.
"Chỉ bằng vào mấy tên thích khách kém cỏi như này, các ngươi lại mất nhiều thời gian như vậy mới khống chế được chúng, lại còn để một tên mò vào tận đây, các ngươi đúng thật là vô cùng thất trách! Từ nay đừng nhận là thủ hạ của Phượng Cô nữa, miễn cho thiên hạ cười cả ta lẫn các ngươi!" Cách hắn nói tuy nhẹ như không, nhưng Lục Cầm biết, hẳn chắc chắn đang vô cùng tức giận.
Vì vậy Lục Cầm chỉ biết cúi đầu: "Nô tỳ nguyện nhận sự trừng phạt!"
"Thích khách có mấy người, đã tìm hiểu xem ai phái đến chưa?" Hắn hỏi, cũng không đề cập đến việc trừng phạt.
Lục Cầm cùng Hoàng Kỳ biết, nhất định là Phượng Cô tự nhiên nổi lòng từ bi,từ trước đến nay, hắn vốn thưởng phạt phân mình. Nay hắn không nói chuyện phải trừng phạt như nào, đã nói lên, các nàng có cơ hội đoái công chuộc tội.
Xác thật, Phượng Cô cũng không dự định trừng phạt các nàng, chỉ là muốn các nàng nhận thức được sự việc lần này để không còn mắc phải nữa.
Thời điểm này là lúc hắn đang muốn tham gia đại hội võ lâm, là lúc vô cùng rối ren phức tạp, hắn không muốn làm mọi chuyện càng rối rắm hơn nữa, hơn nữa, kẻ phái thích khách đến ám sát hắn chắc hẳn cũng không đơn giản
Có điều, nếu không trừng phạt các nàng, có thể khiến các nàng không nhận thức được lỗi lầm của bản thân, chỉ có thể cho các nàng thêm một cơ hội. Nếu còn sơ suất, trừng phạt tất là sẽ gấp bội.
Hoàng Kỳ trả lời: "Lần này tổng cộng có hai mươi bốn sát thủ (tức là đã có chuyện này xảy ra sao???), chỉ còn bốn tên còn sống, võ công vô cùng lai tạp, nhất thời không thể nghĩ ra kẻ nào đã phái đi."
Phượng Cô nhìn một chút vài tên hắc y thích khách, sau đó nói: "Tra ra người đứng sau chuyện này là ai."
Lục Cầm vừa nghe, liền cảm thấy yên tâm, bởi vì xưa nay Phượng Cô mỗi lần trừng phạt thuộc hạ, không hề biết cái gì gọi là lưu tình, làm cho người ta sống không bằng chết, hắn nếu đã nói thế, rõ ràng là cho các nàng một cơ hội đoái công chuộc tội, vì vậy liền đáp: "Nô tỳ nhất định tra ra người đứng sau, Gia xin yên tâm!"
Cùng lúc đó, Hồng Thư và Lam Họa đi đến, hai tay dâng lên một gói đồ "Gia, thuốc ngài lệnh cho nô tỳ đi mua đây"
Nói xong hai người vội vàng mở gói đồ ra, chỉnh tề bày ở trên bàn, Phượng Cô chỉ liếc qua, đưa tay bốc mỗi vị thuốc một ít cho vào một cái túi khác: "Mang đi sắc."
"Vâng!" Hồng Thư vội vàng thu dọn lại, rồi cầm tất cả đi ra.
Người trong giang hồ chỉ biết Phượng Cô võ nghệ bất phàm, hơn nữa khả năng kinh doanh cao, nhưng không biết, hắn còn vô cùng tinh thông y dược. Hơn nữa y thuật mà hắn nghiên cứu chủ yếu là độc dược mà các tà phái trong giang hồ sử dụng. Đương nhiên là để đề phòng kẻ khác hạ độc hắn.
Cho nên những loại độc dược thông thường, không thể làm khó hắn.
Sợ trên đường lại xảy ra chuyện như vậy, nếu không may mắn lại đúng lúc kẹt tại một thị trấn nhỏ, hay rừng núi hoang vu, khẳng định sẽ rất phiền phức, vì vậy liền sai người mua ít thuốc giải độc, tuy chỉ là loại bình thường, nhưng phải lúc gặp chuyện không may, vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ một chút
Hắn không muốn thừa nhận, đây là hắn vì Vãn Thanh mà lo lắng. Chỉ cho rằng, bản thân chẳng qua là không muốn kẻ khác ra tay với người của hắn, nếu đồn ra ngoài, hắn sẽ rất mất mặt.
Chán ghét nhìn vào màn, nữ tử này, nhiều nhất chỉ có thể là thị thiếp làm ấm giường cho hắn, so sánh với Nguyệt nhi, nàng thua kém rất nhiều ( đương nhiên, ác thế quái nào bằng Nguyệt Nhi).
Lạnh lùng nói: "Mời nàng uống thuốc, chúng ta còn lên đường!"
Nói xong đi xuống lầu.
Hồng Thư ở phía sau, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Phượng Cô, không thể mở miệng thốt nên lời.
Hồng Thư không biết Vãn Thanh trúng độc, nàng không biết độc này chỉ khiến người bị hạ độc chìm trong giấc ngủ, ngoài ra không có thương tổn nào khác, có điều nếu cứ để nàng ngủ như vậy, bôn ba trên đường, sợ là Vãn Thanh không chịu được.
Nhưng Phượng Cô bày ra cái bộ mặt như vậy, nàng không dám nói gì nữa
Trong giấc mộng Vãn Thanh cũng không cảm thấy an ổn lắm, bởi vì thuốc này tuy chỉ làm người bị hạ độc ngủ gật, nhưng còn có khả năng khiến người ta chìm trong những cơn ác mộng vô tận, người bình thường nếu yếu ớt, có lẽ không có cách nào tỉnh lại.