Thất Thân Làm Thiếp

chương 28: – gây sợ hãi cho song nhi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lời vừa nói xong, Phượng Cô liền dẫn Hoàng Kỳ đi ra ngoài.

Vãn Thanh gục trên mặt đất, hai mắt nhìn ngoài cửa, toàn thân chỉ là một mảnh lãnh thanh.

Nàng không nghĩ tới, nam nhân này, lại là người tàn nhẫn đến vậy.

Trong đôi mắt đẹp, không có lệ, chỉ có sự quật cường nhằm đè nén sự sợ hãi vào trong đáy lòng.

Đứng lên, dùng sức phủi sạch bụi bặm trên quần áo, phảng phất như muốn phủi đi những khuất nhục đã phải chịu đựng

Đang muốn đi ra ngoài tìm Song nhi về, thì đã thấy Song nhi lảo đảo trở về, tóc mai một mảnh lăng loạn, đầm đìa nước mắt, bởi vì té ngã trên mặt đất, ống tay áo rách toạc ra. Toàn thân nhìn vô cùng thê thảm.

Trong mắt Song Nhi, tất cả đều là sợ hãi, đó là sự sợ hãi từ rất sâu trong lòng, nỗi sợ hãi không gì giải thoát được.

Vãn Thanh vội đứng dậy, gắt gao ôm lấy Song Nhi.

Song Nhi thật sự bị dọa phát sợ, Song Nhi trước kia chưa từng gặp qua người như vậy, Song Nhi từ nhỏ đi theo Vãn Thanh, Thượng Quan Hoằng tuy là nghiêm nghị, thật ra cũng không đối xử tệ với hạ nhân.

Mà Phượng Cô này, không nói không rằng một tay ném bay người Song Nhi.

Hai tay Vãn Thanh run nhè nhẹ, không biết vì xúc động do muốn bảo vệ Song Nhi, hay là bởi vì toàn thân Song Nhi đang run rẩy.

Song nhi đột nhiên hướng nàng mà khóc, giọng đứt quãng: "Tiểu thư…tiểu thư, ta rất sợ a! Ta rất sợ a… "

Vãn Thanh nhẹ nhàng vỗ vai nàng: "Chớ sợ chớ sợ, tiểu thư sẽ ở bên cạnh ngươi."

Khóc một hồi, cuối cùng Song Nhi cũng ngủ.

Mãi cho đến hừng đông, Vãn Thanh vẫn ngồi ôm nàng, bởi vì chỉ cần Vãn Thanh hơi lỏng tay, Song nhi liền giật mình khóc, nhất định Song Nhi trong giấc mộng cũng không an ổn, vì vậy Vãn Thanh chỉ còn cách ôm Song Nhi cả đêm.

Mặt trời đã lên cao, lúc này Hồng thư đi đến, sắc mặt không tốt, nhẹ nhàng mà nói: "Nhị phu nhân, khởi trình."

"Ân." Vãn Thanh nhỏ giọng trả lời, lắc lắc Song nhi đang ôm trong lòng, chỉ thấy Song Nhi mở choàng mắt, trong mắt vẫn còn vẻ sợ hãi không che dấu được.

Song Nhi sợ hãi hỏi: "Làm sao vậy?"

Thanh âm mang theo sự hoảng loạn tột độ.

Vãn Thanh chỉ cười nhạt: "Chúng ta khởi trình."

Nghe Vãn Thanh nói thế Song Nhi mới yên tâm ngồi xuống, chăm chú nhìn phía sau Hồng Thư. Vãn Thanh biết, Song Nhi vô cùng sợ Phượng Cô.

Vãn Thanh suy nghĩ một chút, rồi quyết định, vỗ vỗ lên tay Song Nhi: "Song nhi, đừng sợ."

"Ân." Song Nhi đáp lời, nhưng đôi mắt vẫn run rẩy như nai con lạc mẹ ngó nghiêng xung quanh.

Vãn Thanh quay sang hỏi Hồng thư: "Hôm nay chúng ta đi đâu vậy?"

"Nếu đi nhanh thì trời vừa tối có thể tới được trấn nhỏ phía trước." Hồng thư không giải thích được, nhìn về phía Vãn Thanh

"Nơi đó có sản nghiệp của Phượng gia sao?" Vãn Thanh hỏi, nàng đương nhiên biết, khắp cả Vân Quốc, sản nghiệp của Phượng Vũ Cửu Thiên là nhiều nhất, cơ hồ ba trấn thì ít nhất một trấn có sản nghiệp của Phượng Vũ Cửu Thiên.

"Chúng ta ở nơi đó có một ngân hàng tư nhân, còn có một gian ti phường (hình như liên quan đến vải vóc), tiểu thư hỏi để làm gì?" Hồng Thư rốt cục cũng nhịn không được phải hỏi. ( đoạn này thực sự hầu như toàn là nàng, ta phải suy luận để thay tên riêng vào cho dễ hiểu, chỗ này cũng thấy mâu thuẫn, nếu là Hồng Thư sẽ gọi Vãn Thanh là phu nhân, nhưng Song Nhi thì không thể biết rõ ràng chuyện sản nghiệp của Phượng gia như thế)

Vãn Thanh nhẹ nhàng nắm bàn tay tê rần, cười nhẹ: "Ta định tạm thời để Song Nhi ở lại đây, khi nào quay lại sẽ mang theo nàng trở về."

Dù sao nhìn Song Nhi bộ dạng thế này, nàng hoàn toàn không đành lòng, hơn nữa sau này nói không chừng còn xảy ra những chuyện khủng khiếp hơn, Phượng Cô là loại người tàn nhẫn như thế nào, không ai không biết, khó đảm bảo sẽ không làm ra chuyện kinh khủng hơn thế, nàng không thể để cho Song nhi bởi vì nàng mà liên lụy.

"Ta không muốn rời tiểu thư!" Song Nhi nghe được Vãn Thanh nói muốn để nàng lại đậy, sợ hãi kêu lên.

"Song Nhi ngốc, chỉ là tạm thời để ngươi ở đây, lúc ta trờ vể sẽ lại đưa ngươi đi theo, hơn nữa còn tránh cho ngươi bị thương tổn." Vãn Thanh khuyên nhủ.

"Tiểu thư, Song nhi biết người là muốn tốt cho Song Nhi, nhưng Phượng thiếu gia hắn là con người tàn bạo như thế, để lại tiểu thư một thân một mình, Song Nhi không yên tâm… " Song nhi vừa nói vừa khóc, cả người cũng run rẩy tiều tụy.

"Song Nhi ngốc!" Vãn Thanh cảm động vỗ nhẹ lên trán Song Nhi: "Ngươi nghĩ đí, ở đây đã có nhiều người hầu hạ ta ngươi không cần lo lắng, hơn nữa hắn chắc không đến nỗi không nể mặt Phượng lão thái thái, chắc không làm gì quá đáng với ta được, cho nên, ngươi phải an tâm sống ở nơi này, ít nhất sẽ không khiến ta phải lo lắng."

Vãn Thanh nói xong cười an ủi Song Nhi, kỳ thật, lý do như thế, chính Vãn Thanh cũng cảm thấy gượng gạo, Phượng Cô là con người như thế nào, làm sao có thể vì một câu nói của Phượng lão thái thái mà đối xử tốt với nàng? Nhưng nếu không nói như vậy, làm sao có thể khiến Song Nhi yên tâm ở lại nơi này. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Ai ngờ Song nhi cũng không phải người ngu ngốc để mà dễ dàng tin cái lí do gạt người mà Vãn Thanh bịa ra: "Phượng thiếu gia tàn nhẫn như vậy, làm sao có thể vì nể mặt Phượng lão thái thái mà đối xử tốt với tiểu thư! Tiểu thư, Song nhi đi theo bên cạnh người, mặc dù không thể bảo vệ người, nhưng ít nhất cũng có thể chăm sóc người." Song nhi khẩn thiết cầu xin.

"Song nhi. Nghe ta một lần, ở lại đây." Qua một lúc, cuối cùng thân thể của Vãn Thanh đã hết tê, liền chậm rãi đứng lên. Thanh âm của Vãn Thanh trong trẻo lạnh lùng mà kiên định, ngữ khí mang theo mệnh lệnh.

Vãn Thanh biết, nàng nếu như không tỏ thái độ kiên quyết, Song Nhi sẽ không nghe lời.

"Tiểu thư…" nghe được ngữ khí của tiểu thư, Song nhi biết tiểu thư đã hạ quyết tâm, nhưng Song Nhi thật sự không dám để Vãn Thanh một thân một mình ở cùng một chỗ với Phượng Cô

"Song nhi, ngươi phải tin tưởng ta, tiểu thư nhà ngươi là người có thể để người khác dễ dàng bắt nạt sao!" Vãn Thanh đặt tay lên vai Song nhi, thuyết phục Song Nhi.

Thật sự không thể để cho Song nhi đi theo, lần này chỉ là đánh bay ra khỏi cửa, lần tiếp theo sẽ như thế nào? Sẽ văng đến đâu? Khó đảm bảo sẽ không nguy hại đến tính mạng, khi đó bảo Vãn Thanh đối mặt như thế nào.

Hơn nữa giang hồ nguy hiểm, mang theo Song nhi, chỉ sợ cũng khó giữ được an toàn, chẳng bằng … để Song Nhi ở lại nơi này. Như vậy, ít ra nàng cũng có thể yên tâm một chút.

"Nhưng tiểu thư, Phượng thiếu gia như thế… " Song nhi còn muốn nói cái gì, chỉ thấy Hồng thư đột nhiên che miệng, nháy mắt ra hiệu với các nàng.

Vãn Thanh không rõ, liền thò đầu ra ngoài xem.

Hóa ra là có người đến. Cũng may có Hông Thư cảnh cáo cho nàng, nếu không phải Hông Thư là người luyện võ thính giác hơn người, chỉ sợ Song nhi phen này nói vô tâm lại để người hữu tâm nghe được, thật là muốn chọc giận kẻ nào đấy.

Vãn Thanh đanh mặt lại, vì đang ngồi trên xe ngựa nên sẽ không nhiều lời, chỉ nói ngắn gọn: "Song nhi, nếu còn coi ta là tiểu thư của ngươi, việc này đừng nói nữa, mau làm theo quyết định của ta. Ta cam đoan, ta nhất định sẽ bình an trở về gặp ngươi."

Song nhi suy nghĩ, nhìn Vãn Thanh hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio