Thất Thân Làm Thiếp

chương 38: – tàn nhẫn không nhìn nhân mạng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hồng Thư chĩa thẳng kiếm vào tử huyệt của hắc y nhân ở giữa Toàn Phong Trận.

Sau khi Toàn Phong Trận bị phá, Sâm tổng quản lập tức vung roi, như xà xuất động, ra chiêu vô cùng độc ác, một roi đưa ra thì một hắc y nhân bị thương, một roi thu về thì một hắc y nhân bị tung lên rồi đập người xuống đất. Thấy vậy Vãn Thanh không khỏi muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nàng từng thấy người ta dùng dao dùng kiếm, nhưng chưa từng gặp qua kẻ dùng roi, trình độ lại đến mức xuất thần nhập hóa. Ngọn roi trong tay hắn như vật thể sống có sinh mệnh, hơn nữa còn có bách biến công phu, lúc cứng rắn như thương, khi sắc bén như kiếm, đôi khi thì mềm mại như lụa.

Sâm tổng quản võ công đã đột phá như thế này, Phượng Cô võ công ắt hẳn phải phi thường hơn người? Vãn Thanh hốt nhiên có điểm không dám tưởng tượng, khó trách Hồng Thư vừa mới nói có hắn ở đây mọi sự không cần sợ hãi, có thể thấy được sự an tâm đấy.

Sâm tổng quản một than xông pha, tứ đại thị tỳ phía sau cũng không cam lòng đứng nhìn, tứ kiếm tề phát, trong phút chốc, như bốn đóa hoa vây quanh hắc y nhân mà nở rộ ra.

Đao kiếm đụng nhau, ánh sáng chói lòa, âm thanh chói tai.

Tứ đại tỳ nữ kiếm pháp mặc dù không theo kịp Sâm tổng quản nhưng cũng không thua kém nhiều phần, chiêu thức lợi hại nhẹ nhàng, kiếm nhẹ như lụa, phi thân một cái khiến Hắc y nhân vô lực phản kích. Trong lúc nhất thời, toàn lực đánh tới, Hắc y nhân rơi hạ, trong nháy mắt, cả hai mươi mấy người Hắc y nhân chỉ còn có vài người, tất cả đều bị thị vệ chế ngự.

Vãn Thanh chưa khi nào gặp qua trận chiến như vậy, trong tâm nhất thời sợ hãi, tâm trí rúng động.

Mãi đến khi trận chiến đình chỉ, Vãn Thanh mới nhớ ra, một thị vệ vừa mới mất một cánh tay, vì thế ánh mắt hướng tới, thấy hắn đứng đó, mặc dù đã mất máu, sắc mặt tái nhợt, nhưng lưng vẫn đứng thẳng, không hề rên nửa tiếng, chỉ lấy tay trái một mực nắm chặt tay phải bị đứt không ngừng tuôn máu tươi.

Bộ dạng kinh hoàng như vậy không khỏi khiến nàng muốn bước tới.

Không nghĩ tới, Phượng Cô huấn luyện thủ hạ, phàm đã là thuộc hạ thì chuyện như vậy là thông thường.

Cầm lấy dược cầm máu mà phúc bá chuẩn bị cho, nàng nhảy xuống xe đi tới. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn

Thị vệ kia, nếu không được cầm máu thì không ổn.

Nàng đi tới trước mặt người thị vệ. nhìn cánh tay đầy huyết đỏ, màu đỏ tươi kinh người, mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi khiến cho người ta buồn nôn.

Nàng cắn chặt môi, cứu người quan trọng hơn.

Nàng đưa tay ra, kéo lấy cánh tay bị đứt của tên thị vệ, kiên định nói: "Tay của ngươi phải nhanh cầm máu."

Cũng may nhờ phúc bá, sợ nàng dọc đường gặp bất trắc đã chuẩn bị cho nàng không ít dược thảo, mà trùng hợp sao lại có một lọ dùng để cầm máu, lúc này có thể hữu dụng rồi.

Thị vệ kia không ngờ được rằng nàng trực tiếp cầm tay của hắn xử lý vết thương, bị nàng lôi kéo lại dùng hết sức kéo lại.

Vãn Thanh sắc mặt nhất lãnh, đối hắn quát: "Không được kéo, nếu còn làm nữa sẽ khiến cho vết thương càng nghiêm trọng, phải nhanh chóng cầm máu."

Vừa nói vừa đấy cánh tay hắn lên, xé ống áo, miệng vết thương lộ ra, hiện ra cả xương, khiến nàng không tự chủ được tay đã bắt đầu run rẩy.

Mặt đã trắng bệch một mảng.

Nhưng nàng nhanh bình tĩnh lại, mở nắp bình thuốc, vì thị vệ kia bôi thuốc.

Chợt phía sau truyền đến một âm thanh trầm, lại mang theo một phần hách dịch nghe tức giận: "Từ khi nào, tiểu thiếp của ta lại vì một thị vệ mà tự tay cầm máu cho hắn?"

Lời nói mang theo vài phần cười nhạo khiến cho thị vệ mặt vốn do mất máu mà trắng bệch lại càng tái nhợt, mồ hôi ròng ròng, tay hắn mãnh liệt lôi kéo, không hề để ý vết thương, từ trong tay Vãn Thanh kéo lại.

Hắn quỳ gối hô một tiếng lớn: "Cầu Gia xử phạt!"

Vãn Thanh nhìn thấy như thế, tâm càng lạnh, nàng không rõ, Phượng Cô sao lại làm thế.

Hắn không thấy thị vệ này tay bị chặt đứt, máu không ngừng chảy xuống sao?

Hắn lãnh huyết đến vậy sao?

Nàng càng không hiểu, một kẻ như hắn, vì sao những thị vệ này vẫn tận trung đến thế với hắn.

Vãn Thanh quy người lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào người trong cỗ xe ngựa, phẫn nộ hướng thẳng xe nói: "Ngươi không thấy tay của hắn không ngừng chảy máu sao? Chẳng lẽ, đối với ngươi, tính mạng của thuộc hạ không quan trọng sao?"

Hốt nhiên gió mạnh thổi qua bất thường, không nghĩ lạnh lẽo.

Chỉ thấy trong xe ngựa màn xe đột ngọt kéo lên, một thân ảnh bay vút tới trước mặt Vãn Thanh.

Tay hắn bóp lấy cổ nàng, trong mắt, nhất loạt lửa giận phun ra.

Vãn Thanh trong lòng phẫn nộ đã sớm không để ý chuyện gì khác, hai mắt điềm tĩnh theo dõi hắn mặc dù bị hắn áp sát.

Nàng cũng giận dữ nói: "Đừng nói ngươi là chủ tử của họ mà lại không coi trọng sinh mạng của người khác như thế. Ông trời có mắt."

"Ta còn cần ngươi tới dạy ta cách đối đãi với thuộc hạ sao?" Phượng Cô nghiến răng nghiến lợi nói, không nghĩ tới, nữ nhân này ngang nhiên không sợ chết, dám trước mặt đám thuộc hạ giằng co với hắn! Trong mắt u quang chợt lớ, càng dùng sức bóp chặt cổ nàng.

Gương mặt Vãn Thanh vừa sợ hãi tái nhợt nhất thời đỏ bừng, giống như từng giọt huyết muốn vỡ ra, hô hấp dồn dập, dần dần không thể hô hấp nổi, cảm giác như các khớp xương sắp vỡ vụn. Nhưng nàng tuyệt đối không mở miệng cầu xin tha thứ, tay hắn càng xiết chặt thì nàng càng cắn chặt răng, đôi mắt quật cường theo dõi hắn.

Một hồi lâu, toàn thân Vãn Thanh bồng bềnh, cảm giác cái chết cận kề thì Phượng Cô hốt nhiên buông lỏng tay ra.

Những người xung quanh hít một ngụm khí lạnh nhất loạt, mọi người vừa rồi không dám hô hấp, nhất là Hồng Thư.

Ánh mắt chăm chú nhìn vào cánh tay Phượng Cô như sắp vọt ra ngoài.

Nếu không trải qua những lần huấn luyện nghiêm khắc, đã ghi sâu hai từ trung thành trong lòng, chỉ sợ là đã xông tới ngăn cản.

Cũng may là kiềm chế được, bằng không chỉ sợ tính tình đó của Gia, sợ rằng nàng cùng Nhị phu nhân đã không giữ được mạng.

Vãn Thanh vội vàng hô hấp, tay xoa xoa chỗ cổ, ho sặc sụa.

Phượng Cô không chút thương tiếc nắm lấy người nàng, bạc môi lãnh khốc vô tình thốt ra từng từ: "Ta mặc kệ ông trời có mắt không, ở chỗ này, ta là trời, ta muốn ái chết, người ấy chết, kể cả ngươi." (Anh chết đi, PC biến thái, Kún ghét anh. >"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio