Thất Thân Làm Thiếp

chương 66: cố ý

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tà Phong mới đi, Vãn Thanh cố giãy dụa rời khỏi lồng ngực của Phượng Cô, nhưng hắn nhanh hơn, không để cho nàng tránh ra.

Vãn Thanh lạnh lùng nói: "Diễn cũng đã diễn xong, thỉnh buông tay ra." Ở trong ngực hắn, nàng chỉ cảm thấy vô cùng nhục nhã, trong con mắt của hắn, sợ là nàng còn không bằng một tỳ nữ, đánh chửi nhục nhã, muốn như nào liền làm vậy.

Vừa mới trước mặt Tà Phong hắn tự nhiên làm thế, nàng vô cùng xấu hổ và giận dữ, trong lòng nàng vô cùng đau đớn.

"Ngươi đau lòng sao?" Phượng Cô nhẹ nhàng hỏi, môi sát bên tai Vãn Thanh, lời nói nhẹ như gió, nhưng Vãn Thanh nghe ra trong giọng hắn đầy phẫn nộ, bất quá nàng cũng không giải thích được tại sao hắn có ý như vậy. Phượng Cô nói chuyện ánh mắt âm khí vô cùng, hắn cho là nàng có phản ứng như vậy bởi hắn cố ý trước mặt Tà Phong cùng nàng thân thiết như vậy, trong lòng hắn đột nhiên có luồng khó chịu thoáng qua.

Nhưng đến tột cùng hắn cũng không hiểu là vì sao, hắn không từng suy nghĩ sâu xa, mà đúng là hắn chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa (óc ngắn à anh =))), vì thế mà bỏ lỡ rất nhiều điều tốt đẹp.

"Ta không có." Nàng nhàn nhạt nói.

"Không có? Không có tại sao lại kháng cự khi ta ôm trong ngực?" Phượng Cô nhẹ nhàng hỏi, khí tức phun ra cố ý phảng phất bên tai Vãn Thanh, khiến nàng toàn thân không được tự nhiên.

"Ta không có." Nàng lại nói một câu.

"Không có? Là không có kháng cự ta ôm trong ngực hay là không có cố tình yêu thương hắn đây?"

"Cũng không có." Ngữ khí Vãn Thanh lạnh lùng đạm bạc.

"Không có?" Phượng Cô hốt nhiên hung hăng hỏi, trong mặt hiện lên tia quang, tay mãnh liệt xiết mạnh nàng.

"Nói dối không chớp mắt!" Hắn hung hăng nói, hàm răng tà ác cắn nhẹ lên tai nàng: "Nữ nhân, muốn học thì thành thực một chút đi."

Vãn Thanh cắn môi dưới, không nói một lời, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú phía trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Là nữ nhân của ta, phải thành thực, hơn nữa, không được đi nơi khác lang chạ! Dám làm chuyện gì khiến ta mất mặt, ta sẽ khiến cho ngươi không yên ổn!" Lời của hắn từ từ phun ra, càng lúc càng dồn dập, hắn khẽ cắn tai này. Phảng phất muốn nàng phải ghi nhớ từng lời này.

Nói xong tất cả, hắn đột nhiên thả nàng, khóe miệng tàn nhẫn cười lạnh, phượng nhãn chăm chú nhìn nàng, bàn tay đưa lên nắm lấy cằm nàng xoay về mặt hắn, sau đó nói: "Ngươi là một nữ tử thông minh, cần hiểu cái gì nên làm, cái gì không nên làm, không cần ta phải nhắc lại nữa."

Vãn Thanh nhìn hắn, khóe miệng chậm rãi nhấc lên, trên mặt bình thản, sau đó buông ra những lời nhu thuận: "Gia dạy, Vãn Thanh ghi tạc trong lòng. Vãn Thanh hội sẽ nhớ bổn phận, sẽ không làm bất cứ chuyện gì vượt qua chuyện Gia nói."

Không biết vì sao, nghe được những lời nàng nói, Phượng Cô trong lòng tuyệt không có cao hứng.

Chính bản thân hắn cũng không biết rõ!

Hắn muốn, không phải là bộ dạng thuận theo của nàng sao?

Vì sao nàng thuận theo, hắn lại cực kỳ không vừa mắt, không thoải mái, trong lòng ngược lại càng dữ dội hơn!

Hắn gần đây càng lúc càng không rõ về bản thân minh! Vừa rồi lúc ôm, trên mặt hắn một mảng lạnh lùng, chính là trời mới biết, thoảng thấy trên người nàng hương khí nhàn nhạt, tấm lưng nàng mềm mại, hắn suýt chút nữa không khống chế được bản thân!

Vung tay áo, hắn giận dữ xoay người bước đi.

Nhìn Phượng Cô đi rồi, Hồng Thư vội vàng chạy tới đỡ Vãn Thanh: "Nhị phu nhân, ngồi xuống nghỉ đi."

"Ân" Vãn Thanh chậm rãi ngồi xuống.

"Nhị phu nhân, vừa mới xảy ra chuyện gì thế?" Hồng Thư lại hỏi.

Vãn Thanh nhìn về phía nàng, xem ra, Hồng Thư cũng nhìn ra vấn đề.

Vì vậy nàng cũng không có giấu diếm, kể rõ từng việc cho Hồng Thư nghe, chỉ là đoạn gặp Ngân Diện, nàng chỉ lược đi nói là hắn cứu nàng, còn về tên hắn và đoạn nàng đi kiếm dược cứu hắn, nàng bỏ đi, không có nói cho Hồng Thư nghe.

"Hừ! Ta biết chuyện không có đơn giản như vậy, vừa mới đi theo người gọi kia, tự nhiên tặng ta một trâm cài tóc." Hồng Thư vừa nói vừa hung hăng vứt mạnh chiếc trâm trên bàn, giận dữ nói: "Ta biết rõ nàng ta không có tâm, không duyên cớ gì lại tặng ta trâm cài tóc, nguyên lai vì nàng ta định mưu kế với chúng ta. Nàng ta thật độc ác!"

"Đừng tức giận, chẳng phải ta không có bị sao a!"

"Không có việc gì, nếu là có việc… nếu là có việc gì…" Hồng Thư vừa nói lệ liền thi nhau tuôn chảy, từ khi theo Gia đến giờ, nàng chưa bao giờ khóc, vĩnh viễn kiên cường.

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện Vãn Thanh phải đối mặt, nàng không nhịn được, lòng đau xót, lệ liền chảy xuống. Nàng không dám tưởng tượng, nếu không có người bịt mặt kia cứu giúp, Nhị phu nhân có hay không có thể sống sót."

"Nhị phu nhân ngài yên tâm, sau này Hồng Thư sẽ không rời người nửa bước." Hồng Thư kiên định nói: "Còn về … Chu Nguyệt Nhi kia, ta mong nàng ta sớm gặp chuyện không tốt đẹp."

Vãn Thanh cười một tiếng: "Tốt lắm, đừng giận, nói như thế nào nàng cũng là người Phượng Cô thích, ngươi đừng khiến nàng gặp khó khăn, nếu không thì sẽ phiền cho ngươi." Nàng chỉ sợ Hồng Thư đối phó Chu Nguyệt Nhi, nếu Phượng Cô phát hiện sẽ có chuyện nghiêm trọng.

"Nhị phu nhân yên tâm! Ta sẽ không ngang ngạnh, nàng ta là người như vậy, gia thích nàng chắc là mắt bị mù, mặc kệ như thế nào, ta cũng muốn giúp Gia nhận rõ bộ mặt thực của nàng ta!" Hồng Thư hung hăng nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio