Hồ Thanh Ngọc, địa danh nổi tiếng ở Chiến Thành.
Hồ nước sáng như ngọc, mùa hè năm nào cũng nở đầy hoa, thải liên nữ hát hay múa giỏi, cảnh kia, đẹp không sao tả xiết.
Thời điểm này, có một số đông người đến du ngoạn.
Trong đó, có một thuyền, toàn thân đen như mực, nhìn kĩ mới biết được giá trị xa xỉ, thuyền được làm bằng gỗ quý vô cùng.
Đầu thuyền đang ngồi một nam một nữ.
Đều là xinh đẹp như tiên nhân.
Nữ tử khóe miệng khẽ cười, ánh mắt trong suốt nhìn hồ, yên lặng mà an tường.
Nam tử lại nhìn chằm chằm nữ tử, trong mắt phượng kia, có một tia đánh giá, một tia nghi ngờ, hắn cười mà như không cười.
"Phượng Gia sao lại một mực nhìn ta vậy?" Cảm thấy ánh mắt kỳ quái của hắn, Vãn Thanh quay đầu lại hỏi, giọng nói thanh thúy. Nàng đoán không sai, Phượng Cô giảo hoạt, cứ ngày thứ tư lại đến tìm nàng.
Hơn nữa một mực muốn cùng nàng một thuyền thưởng ngoạn.
Nàng vừa gia nhập nơi này, cũng đã nói với mọi người, chỉ cần có tiền có thể mời nàng đi cùng, đương nhiên, cũng có khi nàng sẽ đồng ý mà không cần phải có tiền. Nàng có thể đáp ứng, nhưng phải tôn trọng nàng.
Kỳ thật lúc này chính là bởi vì Phượng gia mời nàng.
Nhưng cũng thuận lợi, chỉ bất quá, dạo này hắn đến liên tục, thực sự là phiền nàng quá nhiều.
"Cảnh đẹp mỹ nhân, muốn đến để thưởng ngoạn." Phượng Cô chằm chằm nhìn nàng, không có chút xao động trong mắt, ẩn chứa suy nghĩ. Trong ngón tay thon dài chén rượu như chuyển động, trông thật đẹp.
Vãn Thanh đột nhiên phát hiện, hắn rất thích hành động này, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, mắt phượng híp lại, mang theo nhiều phần nguy hiểm.
"Đa tạ Phượng Gia khích lệ." Nàng không chút nhăn nhó, cầm lấy bầu rượu rót cho hắn thêm một chén.
Rượu ngon tinh khiết rót ra.
Vãn Thanh cũng thuận miệng cầm một chén lên mà uống, cũng không dám uống nhiều hơn, mặc dù tửu lượng của nàng không tồi. Để chén rượu xuống, cười nói: "Phượng Gia muốn nghe khúc gì?"
"Tùy cô nương." Phượng Cô lãnh đạm nói, nhưng mắt chăm chú nhìn Vãn Thanh, tựa hồ như muốn kiếm tìm điều gì đó trên khuôn mặt của nàng.
Vãn Thanh tự nhiên cười một tiếng, sau đó nói: "Tức cảnh, tiểu nữ xin đàn một khúc!"
Nói xong điều chỉnh đàn, một khúc nhạc thanh thoát từ đầu ngón tay vang lên, chậm rãi.
Mặt hồ trống trải, âm thanh lại càng thêm phần trong trẻo.
Âm thanh tuyệt diệu như vang trên mặt hồ, khiến người nghe không khỏi si mê.
Tâm dường như cũng đã bắt đầu bay lên.
Nhưng Phượng Cô chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ, một tay nâng cằm, dáng vẻ nhàn nhã, có đôi chút híp mắt, tuy nhiên vẫn không ngừng quan sát Tình Thiên.
Càng xem, càng nghe, trong lòng hắn nghi hoặc càng sâu, đôi mày gần như dựng đứng lên.
Nữ nhân trước mắt này, lại khiến cho hắn thấy ý chí quật cường đâu đây, hội chung một chỗ.
Hắn không phải là kẻ ngu ngốc, thanh âm này, hắn không phải không hiểu, nếu hôm đó là hoài nghi, thì đêm nay là khẳng định.
Trên đời, không thể có người nào có thể tạo ra âm thanh như thế.
Mặc dù dung nhan nàng hoàn toàn cải biến, nhưng, ánh mắt của nàng, không thể thay đổi được, trên người còn có vài phần như cũ.
Đêm hôm đó sau khi trở về, hắn một mực hoài nghi nàng chính là Vãn Thanh, bởi vì nụ cười kia, liền cho người đi điều tra, Phong Quốc vốn dĩ không có! Nữ tử này rõ ràng nói láo.
Vãn Thanh nhảy xuống Lạc Nhật nhai, là chuyện quá mức ly kỳ, mặc dù nàng ác độc, mất đi hài nhi là đả kích quá lớn, nhưng nàng không phải loại người dễ dàng tự tử như thế, nàng rất kiên cường, điều này hắn biết rõ.
Lại thêm một điểm, hôm trước. Hắn cho người đi thám thính Lạc Nhật nhai, không nghĩ tới, ở giữa nơi này, có một thạch động, là một thế giới khác. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn
Phát hiện này, khiến hắn lại càng hoài nghi.
Hôm nay, mời nàng đến hồ Thanh Ngọc này, cũng là để thử thăm dò nàng.
Một khúc đàn xong, Vãn Thanh ngẩng đầu nhìn hắn: "Phượng gia?"
"Không tệ, không tệ." Phượng Cô đem chén rượu nhẹ đặt xuống, rồi sau đó vỗ tay tán thưởng, trong mắt không chỉ tán thưởng mà còn có hàm ý sâu xa, mang theo chút thăm dò.
Vãn Thanh hiểu rõ ý tứ trong đôi mắt kia, nhưng lại tự tin ngay nàng biết, mặc dù dung nhan mình đã thay đổi nhưng tiếng nói nhất thời khó đổi, Phượng Cô đúng là nghi ngờ, nhưng, nàng đã sớm dự liệu, phòng bị trước. Không hề sợ hắn thăm dò, thoải mái đón nhận sự dò xét của hắn.
"Tình Thiên cô nương ngay cả tiếng hát cũng tuyệt vời, khiến bao người bị hấp dẫn, chi bằng, Tình Thiên cô nương cho chúng ta nghe một khúc "Liễu sao thanh" được không?" Phượng Cô cười nhẹ, thoạt nhìn thực như người muốn nghe đàn.
Vãn Thanh âm thầm mắng hắn một tiếng hồ ly!
Liễu sao thanh, không phải là trước nàng từng đàn cho hắn nghe chứ! Xem ra, hắn thực sự muốn thăm dò đến cùng.
Nhưng, nàng sẽ không chờn, một khúc hát đàn hai lần, hắn sẽ có cảm giác gì đây
Lướt trên mặt đàn, khẽ hát.
Một khúc Liễu sao thanh chậm rãi vang lên, Vãn Thanh không nhìn hắn, nhưng cảm nhận được ánh mắt hắn đang thăm dò nàng.
Nàng không ngại cất lên tiếng hát.
Để xem, hắn có thể thăm dò được gì?
"… Tất nhiên nghỉ ngơi văn, đa tình nhiều hơn cảm, không làm gió trăng!" thanh âm thanh thúy, từng từ như châu ngọc.
Trong khi hát, nàng khẽ ngẩng đầu lên nhìn, hắn, đúng là đang chăm chú theo dõi nàng.
Bắt gặp ánh mắt hắn, nàng thấy khẽ cười một tiếng, tựa hồ như đã tính trước.
Vãn Thanh cũng cười một tiếng tự nhiên.
Phượng Cô sau đó chỉ vào nàng nói: "Thượng Quan Vãn Thanh!"
"Xem ra Phượng gia nhận nhầm người, ta nói rồi, ta là Tình Thiên, không phải Thượng Quan Vãn Thanh!" Vãn Thanh cũng cười nói lại.
Phượng Cô đột nhiên giận dữ, hung tợn nhảy lên, nắm lấy cổ tay nàng, tàn nhẫn nói: "Không cần dối trá! Ta nhận ra ngươi rồi! Chỉ cần thay đổi dung nhan, ngươi cho rằng ta không nhận ra ngươi sao?"
Mặt hắn chậm rãi gần sát nàng, nhất tự nói, trong mắt hiện lên ý uy hiếp.
Một bên Lan Anh thấy như thế, quát to một tiếng, sẵn kiếm đã rút ra, phía sau cùng võ vệ đồng thời giơ kiếm.
Phía sau Phượng Cô, Hoàng Kỳ cùng Lãnh Sâm đã sớm cảnh giới.
Vãn Thanh nhẹ hướng mắt về Lan Anh nói: "Không cần thế, Phượng Gia không phải loại người hàm hồ, đừng manh động. Có chuyện gì sẽ làm ảnh hưởng tới quan hệ Tuyết Linh Các và Phượng Vũ Cửu Thiên."
Lời này nói với Lan Anh cũng là đối với Phượng Cô.
Ngụ ý rằng, Tuyết Linh Các không phải dễ động tới.
Phượng Cô lạnh lùng cười một tiếng: "Không cần nói nhiều, nữ nhân của ta, ta còn không nhận ra sao!" Hắn nói xong, đôi môi hung hãn lao về phía Vãn Thanh hôn ngấu nghiến.
Nụ hôn này, mang đầy oán nộ, mang đầy sự phát tiết, đầy tình ý, hôn cuồng liệt, hôn cuồng si, phảng phất khiến cả người bị thiêu đốt.
Phượng Cô giống như người khát lâu ngày gặp nước, hung hăng hôn Vãn Thanh, mang theo phát tiết, trừng phạt việc nàng rời đi.
Nàng là người của hắn, nàng không được phép rời hắn đi!
Không cho! Hắn tuyệt đối không cho phép!
Vãn Thanh tránh không kịp, hoàn toàn không ngờ hắn lại làm hành động này, sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn.
Cánh tay bị hắn khống chế chống cự.
Ba!!!
Chỉ nghe một âm thanh dữ dội vang lên, tất cả tĩnh lặng.
Phượng Cô chậm rãi rời đôi môi ướt át kia, ánh mắt tàn khốc nhìn Vãn Thanh, hung hăng nói: "Ngươi dám đánh ra!"
Kỳ thật chính bản thân Vãn Thanh cũng kinh hãi, nàng chưa bao giờ hung ác đánh một ai, vừa rồi, nàng đã đem toàn bộ khí lực ra mà đánh hắn.
Ai kêu hắn đột nhiên làm trò phóng tứ vô lễ như thế!
Nàng không còn nghĩ được gì hết, đột nhiên vươn tay đánh hắn.
Nhìn trên mặt hắn ngón tay đỏ tươi, nàng có chút hối hận, bản thân tự trách mình quá xúc động.
Nhưng nghe hắn nói những lời hung ác thì lại bình tĩnh lại.
Là do hắn vô lễ trước, lúc này, nàng đã không còn là thê thiếp của hắn, hắn dám vô lễ ư? Dám quát mắng nàng.
Nghĩ đến đây, trong lòng đã kiên định, ánh mắt trong trẻo nhìn hắn, giận dữ đáp: "Phượng gia, ngươi rất vô lễ! Tình Thiên tuy sớm lưu lạc phong trần, nhưng đã nói trước, bán nghệ không bán thân, Phượng gia sao lại khinh bạc! Tình Thiên không chịu nổi."
"Ngươi rõ ràng là Thượng Quan Vãn Thanh, còn muốn làm bộ sao! Tiếng nói này, ánh mắt này, không thể nào dối trá được! Ánh mắt Phượng Cô tàn nhẫn như đao, nhìn vào mắt Vãn Thanh: "Nhất là, ánh mắt lúc này, giống hệt như xưa, kiên định bất khuất.!"
Phượng Cô đột nhiên dùng sức, cả người Vãn Thanh nhanh chóng dựa vào lòng hắn.
Chỉ kém nửa phần, cả liền dính vào nhau.
Vãn Thanh trên mặt càng tức giận, trng lòng lo lắng, không nghĩ tới Phượng Cô dám khẳng định như thế! Nhưng, nàng sẽ không thừa nhận!
"Phượng gia, người hãy tôn trọng ta một chút!" Vãn Thanh lạnh lùng cất lời. Trừng mắt nhìn hắn.
Kiếm trong tay Lan Anh đã thẳng tắp hướng đến sau lưng Phượng Cô, hắn không hề nhúc nhíc, nhanh chóng, Hoàng Kỳ phía sau đã chắn đi.
Các võ vệ khác thấy vậy, nhao nhao cầm kiếm tới.
Kiếm đao nổi lên.
Thuyền vì bên đánh nhau mà rung chuyển, khó đứng yên chân.
Vãn Thanh lo lắng, nếu như đánh nhau, kiểu gì cũng không lại Phượng Cô, không muốn để bọn Lan Anh bị thương, vội vàng hô: "Lan Anh, dừng tay! Lan Anh!"
Lan Anh nghe lời của nàng, không quay đầu, vẫn nắm chắc kiếm: "Chúng ta được lệnh bảo vệ chu toàn cho cô nương, há có thể đứng nhìn cô nương bị người khác khi dễ, không coi Tuyết Linh Các ra gì ư! Cô nương yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ người!"
"Im! Còn không mau dừng lại!" Vãn Thanh vừa nghe liền quát, Lan Anh, rất dễ bị xúc động! Không ngẫm, lúc này, địch nhiều hơn ta, mà, võ công không hề bình thường.
Liều mạng, chẳng qua lại khiến bản thân mình bị thương thôi.
Mặc dù đã được qua huấn luyện, nhưng bản tính hay bị xúc động, tuy nhiên Lan Anh rất trung thành, rốt cục ngừng tay, nhưng kiếm vẫn chưa thu vào bao, tựa hồ vẫn muốn ứng chiến.
Vãn Thanh nhìn bọn họ ngừng lại, lúc này mới quay đầu, nhìn xung quanh, thuyền đã chậm rãi tiến.
Thuyền chạy cực nhanh, đầu thuyền là một nam tử, một thân cẩm y, cầm trong tay quạt khẽ phe phầy, quần áo lụa là.
Kẻ này… là Bạch Vân Yên.
Trong lòng nắm chắc, Bạch Vân Yên này không phải là người bình thường, hắn tới, ắt có chuyện.
Trong lòng khẽ mỉm cười.
Mặt đạm tiếu nói với Phượng Gia: "Phượng gia, Tình Thiên không phải quý phu nhân, nói mấy lần nữa ngươi mới tin?"
"Trên đời này, không có chuyện hai người có cùng một giọng nói, khí chất như thế!" Phượng Cô hoàn toàn không tin. Ánh mắt hắn, chưa nhìn sai bao giờ.
"Tình Thiên chưa bao giờ gặp qua quý phu nhân, không biết rốt cục mình giống phu nhân như thế nào, nhưng, trên đời không phải là không có người nào giống nhau." Vãn Thanh trấn tĩnh nói. Trong mắt không có nửa phần hoảng thần.
Phong thái tự nhiên, khiến trong lòng Phượng Cô có chút hoang mang.
Chẳng lẽ chỉ là giống nhau thôi?
"Vì sao ngươi nói dối?" Phượng Cô hỏi.
Vãn Thanh vờ không biết hỏi lại: "Cái gì nói dối? Tình Thiên không hiểu ý tứ Phượng gia?" Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng mang theo vài tia nghi hoặc.
Nàng đương nhiên biết hắn hỏi gì, đêm hôm đó, nếu hắn hỏi nàng một lời… nàng biết lúc này hắn không tin nàng, nhưng nàng không nghĩ ra điều gì thỏa đáng để nói, dù sao, nói dối, với công lực của hắn, cũng sẽ tra ra.
Những lời nàng nói, không trơn tru cho lắm.
"Ngươi nói ngươi là người Phong Thanh, gặp chuyện suýt mất mạng may gặp Phi Tuyết cứu?" Phượng Cô đưa mắt nhìn nàng, cố tìm một tia khủng hoảng trên mặt nàng.
Nhưng hắn thất vọng, trên mặt Tình Thiên, từ đầu đến cuối đều là một sự bình tĩnh, trong trẻo, lạnh lùng, thực sự, nàng không phải Thượng Quan Vãn Thanh…
Vẻ mặt nàng có chút buồn bã, thanh âm chậm rãi, mang theo vài phần đau thương: "Phượng Gia, ta không có nói sai, ta là người Phong Quốc, gặp chuyện, may có Phi Tuyết cô nương cứu giúp, chuyện đã qua, Tình Thiên không muốn hồi tưởng."
Khi nàng nói, sóng mắt lưu chuyển, hình như có lệ.
Thanh âm của nàng, nặng nề, ưu thương, làm cho người xung quanh ưu phiền.
Âm thanh này, theo thuật, là giả thanh.
Nàng học được.
Nhìn nàng không chút suy chuyển, Phượng Cô trong lòng càng lạnh, hắn còn tưởng, Vãn Thanh chưa có chết, hắn… đã sai lầm rồi!
Nàng…. đã chết!
Tâm! Lại bắt đầu đau đớn không dừng.
Mấy ngày nay, trong lòng suy nghĩ chuyện này, trong lòng mới đỡ đau chút ít, nhưng giờ phút này, nỗi đau lại dấy lên.
Lạc nhai kia, xuất hiện trong mắt hắn….
Hắn hận chính bản thân mình, vì sao lại làm thương tổn một nữ tử như thế.
Hình ảnh cuối cùng của nàng ở Lạc nhai, khiến hắn biết thế nào là đau đớn. Trước kia, hắn yêu Nguyệt Nhi, nhưng nàng lại theo Mộ Dung Kiềm, hắn hận, hắn nộ.
Thiện lương của hắn bị thiêu đốt, thân hóa thành ác ma, điên cuồng kiếm tiền, muốn trở thành người giàu nhất thiên hạ, trong giang hồ là kẻ có quyền uy nhất.
Chỉ để chứng minh, hắn không thua Mộ Dung Kiềm.
Nhưng đến lúc có được tất cả, hắn lại mơ hoặc, rốt tột cùng, hắn là muốn cái gì?
Đến khi Vãn Thanh rơi xuống Lạc nhai, hắn mới rõ, hắn muốn một người, người luôn bên hắn.
Hắn không biết là yêu, không tưởng yêu, chỉ là ý thích nông nổi, sau khi làm tổn thương nàng, hắn mới hiểu.
Kỳ thật, cho tới nay hắn không quên Nguyệt Nhi là bởi vì hắn không chịu thua, không thể nào chịu nổi mình lại thua kém Mộ Dung Kiềm.
Nhưng, đến khi hắn biết thì đã quá muộn.
Người con gái kia, quật cường, như vậy, tự dưng rời đi khỏi tầm mắt hắn.
Trong một thời gian ngắn, hắn như đã chết, mỗi ngày trôi qua với hắn là cực hình, tâm hắn, tựa như tan vỡ.
Nếu không có niềm tin, nàng chưa chết, có lẽ hắn đã sụp đổ.
Cảm giác kia, như xiết chặt hắn, khiến hắn thiếu chút là tắt thở.
Cho đến khi nhìn thấy Tình Thiên, hy vọng trong hắn được thắp lên, nhưng giờ lại vụt tắt.
Nhưng, hắn vẫn không hoàn toàn tin tưởng lời nàng.
"A? Thật là như thế sao?" giọng Phượng Cô có vài phần không tín nhiệm hỏi.
Vãn Thanh nặng nề gật đầu.
Đang lúc này, Bạch Vân Yên đã đến một bên, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng một bên, đến trước mặt Phượng Cô, mặt tươi như hoa: "Phượng gia, như thế nào vẫn thô lỗ thế!"
Phượng Cô sắc mặt càng lãnh khốc, không thèm liếc mắt nhìn Bạch Vân Yên, lạnh lùng hỏi: "Bạch công tử, Phượng mỗ có mời người lên thuyền ư?"
Lời thốt ra, thập phần khách khí.
"A… ha ha… Phượng gia chớ trách móc, chỉ là tại hạ thấy Tình Thiên cô nương…"
Hắn còn chưa nói xong, đã thấy Phượng Cô chậm rãi xoay người, ánh mắt ngạo nghễ nói: "Thấy nàng chịu thương tổn, định làm anh hùng cứu mĩ nhân?"
Lời nói quá vô tình.
Bị nói những lời như thế, da mặt Bạch Vân Yên có dày thế nào cũng không chịu nổi, nhưng cũng nhanh hồi phục lại: "Không có a! Phượng Gia không phải kẻ làm chuyện như thế, lẽ nào làm khó một nữ tử! Tại hạ quả thật không có ý gì khác."
"Phượng Cô ta trước tới giờ không bao giờ làm chuyện xằng bậy! Làm khó một nữ tử, là chuyện không hề có!" Phượng Cô thập phần không thích tên Bạch Vân Yên này, ngay cả lời nói cũng không có nửa phần tình cảm.
"Nếu Bạch công tử không phải là anh hùng muốn cứu mĩ nhân, xin mời rời đi." Lời nói lạnh lùng tiếp tục vang lên.
Mặt Bạch Vân Yên biên sắc, khẽ cười, không biết suy tính điều gì.
Nhưng da mặt thì xem ra vẫn rất dày: "Phượng gia hà tất gì phải khó chịu như thế! Có một số việc, Phượng gia nên nghĩ khác đi! Ngoài chuyện này,việc ta muốn nói là việc làm ăn, người không chịu thiệt đâu."
Không hiểu đến tột cùng, Bạch Vân Yên này muốn làm gì Phượng Cô?
Chuyện này xem ra không đơn giản.
Nhưng nàng lúc này không nhàn rỗi xem kịch.
"Ta nói rồi, ngươi muốn hợp tác, ta sẽ suy nghĩ, nếu tin tưởng, ta sẽ tìm ngươi, còn nếu không, ngươi có tìm ta ngàn lần cũng vô dụng." Phượng Cô lạnh lùng nói, mặt không chút xúc cảm.
"Hảo, Vân Yên chờ tin tốt từ người!" Bạch Vân Yên cười nói, sau đó liếc mắt nhìn Vãn Thanh: "Tình Thiên cô nương, Vân Yên đi."
Nguyên tưởng có thể cùng hắn nói chuyện, không ngờ lại tỏ ra nể trọng Phượng Cô như thế. Bị Phượng Cô đối đãi như thế cũng không hề có thái độ.
Xem ra, vẫn phải dựa vào chính mình.
Thừa dịp hắn đi, Vãn Thanh cũng lên tiếng: "Phượng gia, hôm nay không vui, thứ lỗi cho Tình Thiên không ở lâu." Nói xong lạnh lùng xoay người, một thân váy tung lên, cả người mang đến hương khí.
Phượng Cô đột nhiên lạnh nhạt nói: "Chậm đã."
Vãn Thanh không có xoay người, lạnh lùng nói: "Không biết Phượng gia còn có gì căn dặn?"
"Thật sự, ngươi không phải Thượng Quan Vãn Thanh?" Hắn lại hỏi, nhìn nàng rời đi, đột nhiên tâm suy đoán, người này, chính là Vãn Thanh.
Mặc dù lời nàng nói thập phần có lý, nhưng, Phượng Cô không muốn tin nàng không phải Vãn Thanh, vừa nghĩ đến đó, nhìn thấy dáng người nàng quay đi, lại càng khiến hắn khẳng định.
Trên người nàng, không có mùi son phấn nồng nặc, chỉ có mùa thơm nhàn nhạt, tựa hồ giống như mùi hương mang trên người Vãn Thanh.
Miệng hắn khẽ cười, trong lòng khẳng định.
Nhưng, đến thế nào mới có thể khiến nàng thừa nhận nàng chính là Vãn Thanh?
Thuật đổi dung!
Trong lòng hắn đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, nếu nàng dùng thuật này, chỉ cần gặp nước, trên mặt ắt lộ sơ hở! Nhìn lại, Tình Thiên đang đứng ở biên thuyền.
Trong lòng hắn sinh kế, ngón tay thon dài duỗi ra, âm thầm vận lực, khí bắn thẳng đến huyệt vị sau lưng Tình Thiên.
Cả người nàng đột nhiên mềm nhũn, cả người không khống chế được, liền ngã về phía trước.
Trong tích tắc sự việc quá nhanh, Lan Anh đứng gần cũng không phản ứng kịp.
Chỉ nghe bùm một tiếng, Vãn Thanh cả người ngã xuống hồ.
Nàng vốn dĩ không biết bơi, vừa rơi xuống nước, nước mắt đã chảy tràn, giãy dụa thất thanh hô: "Cứu mạng!"
Lan Anh cả kinh, cũng nhảy bùm xuống.
Phượng Cô đứng tại trên thuyền nhìn, ngay lúc Lan Anh sắp tiếp cận Vãn Thanh, liền đến sau thân Lãnh Sâm, nhẹ nhàng đưa nàng lên thuyền. (cái nè, em cũng hok hiểu bác ý dùng trò gì mang nàng lên T_T)
Vãn Thanh không thở nổi, gắt gao cầm lấy ống tay áo Phượng Cô, như tìm được một nơi an toàn, hổn hển đứng lên.
Nước… thật đáng sợ.
Một chiêu kia, mặc dù không biết ai xuất chiêu, nhưng Vãn Thanh hiểu, là do Phượng Cô, nhất định do hắn gây ra.
May là nàng sớm nghĩ đến chiêu này, dung nhan mới này của nàng, phải có nước chuyện tẩy rửa mới tẩy trôi được phấn, những thứ khác, không có hiệu quả.
Nhưng, loại phấn này không nền dùng thường xuyên, sẽ hại tới da, vì hôm nay phải tiếp xúc với hắn, nàng mới dùng tới, không ngờ công dụng a!
Cái tên… Phượng Cô này cũng quá khôn ngoan, đẩy nàng xuống nước.
Trong lòng thầm mắng vài câu, sau đó ngẩng đầu lên cảm kích: "Đa tạ Phượng gia cứu giúp."
"Tình Thiên cô nương cần phải khách khí!" Phượng Cô vừa nói, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, tựa hồ muốn tìm một điểm sơ hở, nhưng tiếc là, hồi lâu vẫn không kiếm ra một điểm gì, khuôn mặt kia vẫn hoàn hảo như ban đầu.
Có chút giận dữ!
Có chút thất vọng!
Đột nhiên hắn nhẹ nhàng buông nàng ra: "Tình Thiên cô nương mau thay đồ."
Nói xong, quay đầu, trên mặt một mảnh đau thương kéo đến.
Không phải nàng, không phải nàng! Vậy thì, nàng ở nơi đâu?
Trong lòng hắn, không thể nào tin, nàng đã chết.
Nhìn Phượng Cô như thế, trong lòng Vãn Thanh có chút chùng xuống, không biết tại sao khi biết được nàng không phải Vãn Thanh ánh mắt hắn lại đau thương như thế?
Là hắn quan tâm nàng sao?
Không thể!
Trong lòng đã quyết.
Ngay cả khi hắn quan tâm nàng, cũng không thể. Mọi thứ đã trở thành thương tổn, không thể quên đi! Hắn hại nàng, không thể một hai câu là xong.
Nhẹ nhàng lắc đi những giọt nước. Nàng chậm rãi xoay người, mượn tay người võ vệ bên cạnh, đi lên bờ.