Lúc Chu Đức Gia đến GAY bar nhìn thấy Triệu Tuấn, cả kinh há to miệng.”A Tuấn, ngươi sao lại đến đây?”
Triệu Tuấn phiền muộn hút thuốc, “Ta tại sao lại không thể tới.”
Chu Đức Gia ngồi xuống cầm ly rượu, cười nói: “Ta còn tưởng hôm nay đến tìm soái ca đem về nhà ăn một bữa, xem ra không cần.”
“Ta chỉ là tới ngồi chơi thôi, chút nữa liền phải về nhà.”
Chu Đức Gia lại kinh ngạc ngẩng đầu, miệng chậc chậc thành tiếng, “Không nghĩ tới tên tiểu tử kia có thể bức ngươi thành như vậy. Thật sự là người không thể nhìn tướng mạo.”
Triệu Tuấn bị hắn nói trúng tâm sự, tức giận trừng mắt, “Ngươi nói cái gì?”
“Được rồi, tạm biệt.”
Triệu Tuấn chợt lóe linh quang, một phen nhéo Chu Đức Gia, “Ngươi nói với y cái gì!”
Chu Đức Gia bị hắn dọa, vội vàng cười hì hì trấn an: “Ta có thể nói cái gì, ngươi đừng khẩn trương.”
Triệu Tuấn không chịu buông tha, “Nói mau!”
Chu Đức Gia đem tự mình thu cổ tay đang bị hắn nắm trong tay lại, sửa sang lại cổ áo sơmi.”Ta chỉ là cùng y ăn bữa cơm, chuyện của ngươi ta như thế nào dám lắm miệng. Ngươi xem ngươi đi, thật sự là vô tình, lại đánh tình nhân cũ như vậy.”
Triệu Tuấn hừ một tiếng, tiếp tục trầm tư ngồi bất định, Chu Đức Gia bưng ly rượu vừa uống vừa quan sát, nhịn hồi lâu, cuối cùng đánh vỡ yên lặng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện ra sao? Ngươi nói ra ta còn có thể giúp ngươi tham mưu tham mưu. Chẳng qua ngươi ngủ với y, mọi người đều là đàn ông, chẳng lẽ y còn có thể bức hôn ngươi?”
Triệu Tuấn nhắm mắt lại tiếp tục hút thuốc khun khói không để ý tới hắn.
Chu Đức Gia không nhịn được lại hỏi: “Hay là y tử tâm nhãn, quấn quít lấy ngươi không buông? Ta rõ ràng đã nói cho y ngươi thích vui chơi bên ngoài như vậy, y sao vẫn còn không sợ chết như vậy.”
Triệu Tuấn phiền não nói: “Tốt lắm!”
Chu Đức Gia tròng mắt vòng vo chuyển, đột nhiên cười ra tiếng: “Sẽ không phải là ngươi đã thích y đi.” Thấy Triệu Tuấn lặng yên, Chu Đức Gia liền cười đến vui vẻ, “Ai nha, nói ra ta cũng không tin, ngươi tênlãng tử này cư nhiên phải quay đầu …”
“Ngươi có chịu yên hay không!”
Triệu Tuấn trong lòng lung tung, lúc trước hắn kết giao tình nhân, đều là ngươi tình ta nguyện, xem thuận mắt liền lên giường, không hợp liền cút đi, chưa từng có chính thức nói qua chuyện yêu đương đứng đắn nào. Từ lúc hắn phát hiện mình đối với Tần Việt có tình cảm khác thường, trong đầu liền loạn, cả ngày miên man suy nghĩ, rối rắm muốn chết. Ngược lại là Tần Việt vẫn như bình thường lui tới vẫn ăn cơm ngủ đi làm viết văn, giống như ngày người ngày đó tỏ tình không phải y.
Triệu Tuấn nhìn y cứ lắc lư trước mặt, phiền lòng, liền dứt khoát trốn vào quán bar, mắt không thấy tâm không phiền.
Hắn thừa nhận mình có chút thích cái tên tiểu gia khỏa ngốc kia, bất quá hắn còn chưa dám đem mình mạo hiểm.
Lúc này Chu Đức Gia bưng ly rượu tiến đến gần sát hắn, ôm lấy bờ vai của hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Nói thật, a Tuấn, ngươi rốt cuộc có thích y hay không. Thích y liền làm tớiđi, không thích liền cự tuyệt, làm rõ ràng là tốt rồi.”
Triệu Tuấn không thể tin là Chu Đức Gia lại khuyên mình như vậy, không khỏi lắc đầu, “Vòng luẩn quẩn này làm gì có người nào đáng để tin.”
Chu Đức Gia trong lòng sáng tỏ, “Ngươi rốt cuộc đang sợ cái gì? Cơ hội không đợi người, ngươi vì sao không sống thoải mái lên, cũng chính là cho mình một cơ hội… Ngươi sẽ không phải vẫn còn suy nghĩ chuyện của Vân Thâm đi?”
Triệu Tuấn không nói, xem như đồng ý.
Lục Vân Thâm là bạn lâu năm của Triệu Tuấn và Chu Đức Gia, có một bạn trai thanh mai trúc mã, hai người là đôi phu phu tương ái gương mẫu. Khi đó ai cũng không ngời được bạn trai hắn lại đi làm bừa rồi nhiễm HIV, lây bệnh cho hắn, cuối cùng là thê thảm chết trong bệnh viện.
Cứ nghĩ về chuyện đó, Triệu Tuấn liền cảm thấy thất vọng đau khổ. Trong mắt hắn, tình yêu là một canh bạc thua nhiều thắng ít, tự mình không hề phòng bị giao tâm cho người khác, chỉ cần một chút không cẩn thận sẽ bị bóp nát, thậm chí chết không toàn thây. Thấy như vậy, không bằng bỏ qua cái tình cảm vô dụng này, tùy ý sống, bị người ta nói là lang tâm cũng tốt hơn biến thành một người bị phụ tình.
Chu Đức Gia an ủi vỗ vỗ bờ vai của hắn, hai người liền ăn ý cụng ly.
“Kỳ thật ta đã sớm muốn nói với ngươi. Không nên đem sai lầm của người khác mà phủ định trên bản thân mình, Vân Thâm nhìn người không đúng, không có nghĩa là ngươi cũng liền nhìn không được người tốt. A Tuấn, ta cảm thấy y không sai.”
Triệu Tuấn nghe xong trong lòng vừa động, quay đầu nhìn Chu Đức Gia, “Ngươi sao nói chuyện hôm nay bộ dáng như triết học gia vậy.”
Chu Đức Gia tịch mịch thở dài, “Ai, kỳ thật ta vẫn đều sâu sắc như thế, chỉ là ngươi có chút nhìn không tới thôi.”
Hai người lại uống một hồi rượu, Triệu Tuấn rốt cuộc ngồi không yên, đứng lên chạy lấy người.
Chu Đức Gia gọi hắn lại, biểu tình thế nhưng có chút nghiêm túc, “A Tuấn, ta sẽ nhớ ngươi.”
Lúc Triệu Tuấn về tới nhà, Tần Việt đang ngồi sửa sang lại bản thảo truyện Võ hiệp của y.
Truyện người lớn trước của y vừa sắp kết thúc, tiền lời vừa nhận kha khá, Băng Nặc đã vội vàng thúc giục y viết truyện mới, nhưng Tần Việt đã có ý tưởng khác.
“Ta là muốn trở về viết Võ hiệp.” Tần Việt nhỏ giọng, nhưng là khẳng định nói.
Băng Nặc giống như nhìn tên ngốc mà nhìn y: “Không muốn theo đà mà viết tiếp lại vội vàng muốn quay trở về. Văn của ngươi vừa mới hot lên, lại cứ buông tha như vậy có phải đáng tiếc quá không?”
Tần Việt lắc đầu, “Không sao. Ta tính tìm những tạp chí hay diễn đàn nhỏ cũng được, nói không chừng có thể bắt đầu lại.”
Băng Nặc khuyên một hồi không được gì, dứt khoát ném cho y một địa chỉ biên tập tạp chí, mặc y tự sinh tự diệt.
Tần Việt nghe tiếng mở cửa, biết là Triệu Tuấn đã về, liền vãnh tai nghe. Gần đây hắn mỗi ngày đều về rất trễ, Tần Việt đoán là hắn muốn tránh mình. Bất quá này cũng không có biện pháp, Tần Việt khẽ thở dài một cái, loại chuyện tự mình chủ động hiến thân đột phá tới mức như vậy cũng đều đã làm, nếu Triệu Tuấn không thích y, y cũng không thể giống như con cún quấn quít lấy hắn không buông. Nói đến cùng, y vẫn là còn muốn giữ thể diện.
Triệu Tuấn đứng ở cửa đổi giày, một giây cũng không ngừng đi đến phòng Tần Việt, gõ gõ cửa, “Ngươi có đang tiện không? Ta có lời muốn nói với ngươi.”
Tần Việt bị hắn dọa sợ, bút vẽ cầm trong tay rớt xuống, đụng đến vách tường. Y luống cuống tay chân đem bút nhặt lên, quay đầu đối Triệu Tuấn nói: “Nga, ngươi vào đi.”
Triệu Tuấn không khách khí ngồi lên trên giường y, hắn vừa tới gần, Tần Việt đã nghe được mùi rượu trên người hắn, trong lòng khó tránh khỏi có chút không thoải mái.
Triệu Tuấn cau mày nhìn y một cái, “Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi muốn cùng ta kết giao, rốt cuộc là vì thích ta, ha là vì đã cùng ta lên giường, muốn ta phải phụ trách?”
Tần Việt không nghĩ tới Triệu Tuấn lại hỏi loại vấn đề này, “Muốn ngươi phụ trách? Ta lại không sợ không gả đi được, muốn ngươi cái gì phụ cái gì trách.”
“Vậy ngươi chính là thích ta?”
Tần Việt thực ngượng ngùng, mặt đỏ lên gật gật đầu.
Triệu Tuấn nhìn bộ dáng y e lệ, cuối cùng không khống chế được liền cười ra, “Ngươi đỏ mặt cái gì!”
Tần Việt liền liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Chính ngươi cũng không tốt hơn tí nào.”
Triệu Tuấn khụ một tiếng, tiếp theo nói: “Ta quen biết ngươi chưa lâu, ngươi còn chưa đủ hiểu biết ta.”
Tần Việt ánh mắt không ngừng theo dõi hắn, không buông tha một tí biểu tình nào, “Sau này từ từ sẽ hiểu biết.”
“Ta tính tình không tốt.”
“Ta biết.”
“Ta không thích người lôi thôi.”
“Ta sẽ sửa. Ngươi còn có yêu cầu gì, cứ nói ra.”
Nhìn Tần Việt vẻ mặt thật tình, Triệu Tuấn nhịn không được liền cười. Tần Việt không biết sao cảm thấy hắn hôm nay cười rộ lên đặc biệt đẹp trai, kìm lòng không đậu cầm lấy tay Triệu Tuấn bất an mà gắt gao xiết chặt, thần sắc trong mắt còn thật sự kiên trì, “Ta là thật sự thực thích ngươi. Tuy rằng ta thường xuyên ngớ ngẩn, cũng không mặc quần áo tử tế… Bất quá ta sẽ sửa, ngươi tin tưởng ta.”
Cảm giác ngọt ngào từ đôi bàn tay giao nhau dần mở ra, chảy vào tâm Triệu Tuấn. Kỳ thật vấn đề sớm đã có đáp án, không phải sao.
Hắn cúi đầu hít sâu, rồi thong thả nói ra đáp án của mình, “Ta tin tưởng ngươi. Chúng ta cùng một chỗ đi.” Tuy rằng ta hoài nghi tình yêu, nhưng là vì ngươi, ta nguyện ý thử một lần.
(hoàn)
Lời tác giả:
Này cuốn truyện kết thúc.
Cám ơn ~