Thất Thân Rượu

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Triệu Tuấn tan tầm về nhà ngày thứ sáu, ngoài ý muốn phát hiện Tần Việt không nhốt mình trong phòng nữa, mà là đang ngoan ngoãn ngồi trên sôpha ngẩn người.

Nhìn thấy Triệu Tuấn, Tần Việt một chút bước lên, đưa dép lê cho hắn, “Ngươi đã về!”

“Ngươi làm gì thế!” Triệu Tuấn hoảng sợ cau mày nới nới caravat, trực tiếp vòng qua Tần Việt, bưng cốc nước trên bàn hung hăng nuốt xuống. Gần tháng bảy, thời tiết càng ngày càng nóng, đi làm lại còn phải mặc tây trang đàng hoàng, thật sự là phiền toái muốn chết.

“Cái kia… Chúng ta bao giờ xuất phát?” Tần Việt có chút chờ mong nhỏ giọng hỏi.

“Cái gì?” Triệu Tuấn xoay người liếc mắt Tần Việt một cái, lúc này mới chú ý tới y hôm nay cư nhiên không mặc bộ đồ thể thao khó coi nữa, mà mặc bộ Tây phục mày xám già cổ lỗ càng cực điểm khó xem hơn nữa.

Chỉ thấy bộ quần áo kia rộng lùng bùng loạt xoạt mang vào cơ thể gầy gò của Tần Việt, rất giống người đang vác cái bao tải to, “Ta nói… Ngươi xuyên thành như vậy làm gì?”

Triệu Tuấn nhịn không được đưa tay kéo kéo cái caravat màu dưa muối, trên mặt toàn là vẻ ghét bỏ.

Tần Việt không biết mình lại làm sai chỗ nào, vô tội gãi gãi đầu, “Chúng ta không phải đi thân cận sao? Đây đã muốn là bộ quần áo nghiêm chỉnh nhất của ta.”

“Đây là người từ thời đại nào đến, sao có thể khó coi đến như vậy!” Cái kiểu miếng lót vai kia, thật là người hiện đại có thể mua sao? Còn có cái màu xám kia không hề có tí cảm xúc thẩm mĩ, quả thực giống như đồ cổ mới đào được từ thời đại nào rồi.

Tần Việt cúi đầu nhìn nhìn bộ đồ trên người mình, giải thích: “Đây là quần áo ba ba ta, ông hiện tại không cần dùng, ta đã mượn về sửa nhỏ lại. Ngươi xem, còn rất mới mà!”

“Tốt lắm tốt lắm, ngươi lập tức đem đổi bộ đồ khác! Còn nữa, ai nói ngươi ta muốn dẫn ngươi đi thân cận?” Tên gia khỏa này sao lại dễ suy nghĩ đâu đâu vậy.

“Vậy chúng ta đi đâu…” Tần Việt ngây ngẩn cả người.

“Quán bar đêm, nghe nói qua chưa? Mắc cười chết, ta cũng không phải tìm đối tượng tương thân cho ngươi, chỉ là mang ngươi đi tìm vui (ta chém) mà thôi, tương cái gì thân!”

“Quán bar đêm ta biết, không phải là nơi buổi tối đến uống rượu thôi sao. Còn có cái gì là tìm vui?”

“Chính là… Tìm bạn gái tạm thời!” Triệu Tuấn bất đắc dĩ giải thích cho y.

“Vì sao là tạm thời, lâu dài không được sao?”

Triệu Tuấn nhịn không được muốn ngửa mặt lên trời thở dài, “Lâu dài cũng có thể a, chỉ sợ người ta không muốn! Được rồi, đừng nói nhảm nhiều như vậy!”

“Nga, nga…” Nghe Triệu Tuấn giải thích xong, Tần Việt trong lòng lại dấy lên hi vọng. Không nghĩ tới Triệu Tuấn tính tình tuy rằng kém một chút, bản chất vẫn là người tốt, cư nhiên còn giúp mình tìm bạn gái, thật sự là đại ân.

Triệu Tuấn chậm rãi cởi áo khoác tây trang, khoát lên cái giá treo sau cửa.”Ngươi nhanh đi đổi quần áo… Quên đi, ngươi có vẻ cũng không bộ nào có thể mặc. Chờ ta một chút, ta đi tắm rửa một cái, rồi liền đi ra ngoài.”

Nói xong, Triệu Tuấn đi tắm rửa thu thập, chờ hắn mặc xong đồ từ trong phòng đi ra, cả người liền rực rỡ hẳn lên ── hắn mặc một thân chỉn chu, tuy rằng không phải nhãn hiệu nổi danh lắm, nhưng may cắt quần áo vừa vặn, đem cơ thể thường xuyên rèn luyện hình thể ôm gọn. Tóc cũng dùng keo vuốt hướng ra sau một chút, nhìn qua vừa mang theo nét cuồng dã, phối hợp khuôn mặt tuấn lãng, cả người tản ra mị lực đặc trưng của một tinh anh nam nhân.

Nhìn Triệu Tuấn như vậy, nhìn nhìn lại chính mình, Tần Việt nháy mắt cảm nhận được chênh lệch thật lớn. Tuy rằng y không thể nói rõ ràng Triệu Tuấn rốt cuộc đẹp ở đâu, nhưng chính là cảm thấy hắn rất đẹp. Y cảm thấy chính mình cũng không xấu, trong trường hợp đến đó đứng bên cạnh Triệu Tuấn, sẽ không có gì phải lo lắng.

Triệu Tuấn đứng trước gương nhìn toàn thân vừa lòng nhíu mày, ánh mắt kia rõ ràng đang nói: “Đây mới đúng là bổn đại gia.”

“Đi thôi.”

“Đợi chút, ta có phải cũng nên đi đổi quần áo…”

“Được rồi, nhìn ngươi như thế kia, làm thế nào cũng là cái bộ dáng đó. Ta mang ngươi đi mua đồ mới.”

Triệu Tuấn lái xe mang Tần Việt đến khu phố trung tâm đường dành riêng cho người đi bộ, tìm được tiệm quần áo nam hắn thường xuyên đi nhất.

Nhân viên cửa hàng là nam nhân ngũ quan thanh tú trẻ tuổi, vừa thấy Triệu Tuấn đến, lập tức đi lên đón: “Triệu tiên sinh, chào ngài lâu quá không tới. Tiệm chúng ta gần đây mới đem không ít hàng mới về, ngài xem không?”

Triệu Tuấn khoát tay, “Hôm nay ta đang vội, ngươi có thể tìm một ít quần áo cho tên gia khỏa này đi ra ngoài không?”

Nhân viên cửa hàng lúc này mới chú ý tới Tần Việt phía sau Triệu Tuấn, nhìn thấy Tần Việt tươi cười trên mặt nhân viên cửa hàng trong nháy mắt cứng lại, nhưng bất quá vài giây sau, hắn lại khôi phục vẻ mặt tươi cười. Nhân viên cửa hàng thử hỏi: “Đây là ‘bằng hữu’ (bạn) của Triệu tiên sinh?”

Triệu Tuấn không xác nhận cũng không phủ nhận, nhưng Tần Việt lập tức trả lời: “Ta là người thuê chung nhà hắn.”

“Nga, vị tiên sinh này xưng hô như thế nào?”

“Ta gọi là Tần Việt, Tần quốc Tần, Việt quốc Việt.”

“Tần tiên sinh ngươi đi theo ta.”

Nhân viên cửa hàng nhiệt tình chọn lựa mấy bộ quần áo cho Tần Việt, làm cho y đi thử mệt nghỉ.

Lúc này, Triệu Tuấn nhàn nhã ngồi trên sô pha xem báo.

Nhân viên cửa hàng đưa Triệu Tuấn ly nước, “Ngươi phẩm vị hiện tại lại kém như thế?”

Triệu Tuấn mỉm cười, “Chúng ta không phải loại quan hệ này.”

Nhân viên cửa hàng cười đến thực vui vẻ, ánh mắt dài nhỏ cười thành một nét dài, “Cũng đúng, nhìn cũng không giống…”

“Đúng rồi, đừng cho y quần áo mốt quá, y không mặc được.”

“Ngươi yên tâm, ta đều biết.”

Lúc này Tần Việt đã mặc vào bộ quần áo thứ nhất, đi ra ngoài gian thử.

Đây là một bộ áo sơmi quần tây, bên mép đều dùng ô vuông trang trí. Tần Việt dáng người cao gầy, mặc bộ đồ này ngoài ý muốn làm cho cả người ưu nhã không ít, cả đầu tóc rối bời kia, nhìn cũng tựa hồ bớt chướng mắt.

“Cũng không tệ lắm.” Triệu Tuấn gật gật đầu.

Tần Việt xấu hổ lại có chút chờ mong nhìn nhìn toàn thân trong gương, nhất thời không biết tay chân nên đặt như thế nào. Bởi vì quần áo cắt may thật sự vừa người, không giống đồ thể thao bình thường mặc thoải mái, làm cho y có chút không biết làm sao.

“Liền mua bộ này đi.” Triệu Tuấn cũng không hỏi ý kiến Tần Việt, trực tiếp nói với nhân viên cửa hàng.

“Đợi chút, bộ này bao nhiêu tiền?” Tần Việt không có quên chuyện quan trọng nhất này.

“Ta tính tính, áo sơmi , quần , tổng cộng , có thẻ hội viên có thể có chiết khấu…”

“Đắt như thế!” Tần Việt quá sợ hãi, này hai kiện quần áo cư nhiên muốn dùng hết một tháng tiền lương. Vốn y còn muốn dùng đồng tiền nhuận bút tháng trước lĩnh là đủ rồi, quả thực là người si nói mộng.

Nhân viên cửa hàng xấu hổ cười cười, “Này đã là giá ưu đãi. Hơn nữa bộ này vải dệt đều là nhập khẩu, cho nên không thể dễ hư được.”

Tần Việt cảm giác được chính mình thất thố, mặt đỏ lên, “Thực xin lỗi, nhưng mà… Có điểm không được tiện cho lắm?”

“Vậy thì thử bộ này.” Triệu Tuấn không biết sao đứng lên, cầm trong tay T- shirt màu trắng ngắn tay với một cái quần bò ống thẳng đơn giản, đây đều là hàng giảm giá đặc biệt trong quầy thanh lý.

Hắn đem mấy thứ này nhét vào tay Tần Việt. “Nhanh thay chút đi, chúng ta còn đi nơi khác.”

“Nga… Được.”

Đẩy Tần Việt vào gian phòng thử, Triệu Tuấn liền lấy chi phiếu của mình đưa cho nhân viên cửa hàng, “Lấy bộ đồ vừa rồi, tính cho ta.”

Nhân viên cửa hàng kinh ngạc nhìn hắn một cái, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng vẫn là theo lời hắn dùng chi phiếu thanh toán.

Tần Việt rất nhanh liền thay quần áo xong đi ra, T- shirt trắng thêm quần bò, phối đơn giản, toát ra khí chất sạch sẽ đơn thuần, tuy rằng không có một thân kinh diễm như vừa nãy, nhưng mặc trên người y là vừa phải. Tần Việt đứng trước gương cử động thân thể, phát hiện bộ quần áo này rộng rãi thoải mái, không ảnh hưởng đến thân thể hoạt động, không khỏi vừa lòng thêm vài phần.

“Lấy bộ này. Bao nhiêu tiền?”

“Triệu tiên sinh đã trả, quần áo ngài có mặc trên người luôn không.”

“Mặc.” Triệu Tuấn lời ít ý nhiều thay y trả lời.

Nhân viên cửa hàng gật gật đầu, “Ta đây giúp ngài gói lại bộ quần áo cũ.”

Triệu Tuấn ghét bỏ nói: “Cái loại đồ đó ném bỏ đi.”

Tần Việt sốt ruột, y chỉ có một bộ chính trang như vậy để giữ thể diện thôi, “Không được! Giúp ta gói lại đi, cám ơn ngươi.” Y quay đầu nhìn về phía Triệu Tuấn, “Quần áo bao nhiêu tiền? Ta trả ngươi.”

Triệu Tuấn không khách khí đem biên lai đưa cho y, “Kia đương nhiên, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta muốn tặng ngươi?!”

Tần Việt nhìn nhìn giá, tổng cộng , tuy rằng tiện nghi không ít, nhưng vẫn là làm cho y quen cuộc sống tiết kiệm thịt đau không thôi. Bất quá tưởng tượng đến bạn gái tương lai, Tần Việt lại cảm thấy chút tiền ấy không đáng gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio