Cô nhất định phải bắt tên kia đền, Ngô Song nhìn cậu bé kia hừ nhẹ một tiếng nói: “Nếu nhà ngươi làm đồ cổ, vậy ngươi nhất định biết một chút? Ta không nói chuyện với ngươi, mau gọi người nhà đến, các ngươi nhất định phải bồi thường theo giá thị trường.”
Đối diện với cậu bé này, cô là người lớn không so đo vô nghĩa với hắn, cô muốn trực tiếp tìm người nhà hắn bồi thường.
Cô bây giờ vẫn mang hình hài trẻ con nên khi nói ra những lời kia có vài phần già giặn nên khó trách khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Cô vừa mới nói xong thì có một vị lão gia cười nói đi tới: “Ha ha tiểu cô nương rất lợi hại, mấy tuổi rồi? Tên là gì?”
Lời nói ôn hòa hỏi han nhưng khi vào tai người nghe lại có một loại áp bức vô hình.
Ngô Song hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía lão nhân kia.
Ông lão mặc một bộ bành tô màu đen, trên đầu đội mũ dạ, tuy thái dương có tóc trắng nhưng sắc mặt hồng hào, ánh mắt thanh quắc, làm cho người ta vừa nhìn liền biết là khí chất quý tộc.
Ngô Song nghĩ lão nhân này có thể chính là người nhà cậu bé vì thế liền chào hỏi: “Chào gia gia, năm nay cháu tuổi. Xin hỏi ông là người nhà của cậu ta sao? Hắn đụng hỏng ống bút của cháu, nếu ông là người nhà của hắn thì ông nên thay hắn bồi thường tổn thất đi.”
Cô nói lời này có lý có tiết hơn nữa khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn với biểu cảm nghiêm trang, có vẻ cực kì đáng yêu nhưng lại rất trịnh trọng.
Ông lão kia nghe xong nhìn không cười ha ha nói: “Được được, đúng là một cô bé thông minh! Ta luôn cho rằng cháu trai ta đã đủ thông minh, đủ chững chạc, không nghĩ tới so với cháu lại kém xa a.”
“Gia gia!” Cậu bé kia nghe xong có chút không phục liền muốn nói gì đó nhưng bị ông lão liếc cho một cái.
Ông lão liếc cháu trai, sau đó quay sang nói với Ngô Song cười nói: “Cô bé, cháu nói đúng ta chính là ông nội của cậu bé này. Nếu nó làm hỏng đồ của cháu, vậy cho ông xem một chút nếu nó là đồ cổ, liền bồi thường cho cháu, cháu thấy vậy có được không?"
“Được, cháu tin ông nhất định sẽ là người cho cháu công đạo, ông xem đi!” Ngô Song cười rồi lui lại một bước, lấy mảnh vỡ của ống đựng bút cho ông lão xem.
“Ha ha, Cô bé cháu yên tâm, nếu như nó thật là đồ cổ, ông nhất định bồi thường cho cháu giá cả hài lòng.”
Ông lão kia lấy trong túi ra một cái kính lúp, ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét mảnh vỡ, trong lòng lại không nhịn được cảm thán: cô bé này câu nào cũng sắc bén, sáu tuổi đã như vậy nếu trưởng thành không phải còn ghê ghớm hơn sao?
Lưu Hướng Tuyết vẫn đứng ở một bên, nàng đã sớm bị chuyện này dọa ngây người.
Đầu tiên nàng khiếp sợ khi con gái nhỏ nói: “Đồ cổ mấy chục vạn”, sau đó lại khiếp sợ khi thấy con gái nhỏ lại trấn định thong dong như thế này.
Đối với ông lão đột nhiên xuất hiện, nàng chỉ nhìn một cái đã cảm thấy có áp lực vô hình. Trước mặt đối phương, nàng gần như không dám mở miệng nói chuyện nhưng con gái nhỏ của nàng lại rất tự nhiên, không chút nào thấy nhát gan, hoảng sợ mà đòi bồi thường đến cùng.
Lưu Hướng Tuyết sững sờ nhìn con gái nhỏ, trong lòng vừa khiếp sợ lại kích động.
Nàng biết mình là một vô dụng người, ngoại trừ có nhan sắc được người khác khen ngợi thì nàng cũng không thông minh, không dũng cảm.
Từ trước đến giờ nàng luôn cho rằng con gái theo gen của nàng, rất hiểu chuyện lại nhu thuận. Nhưng bây giờ nàng mới biết được, bản chất trong con gái nhỏ là di truyền từ người kia, chính là thông minh cùng kiêu ngạo như vậy.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái nhỏ đứng một bên, Lưu Hướng Tuyết kích động đến mức có chút muốn khóc.
Giờ này khắc này, nàng không để ý cái đống mảnh vỡ kia có phải đồ cổ hay không, dù sao nó cũng chỉ có giá đồng, đối với nàng không quan trọng.
Nàng vốn dĩ kích động là vì con gái rất dũng cảm rất thông minh.
Đã nhiều năm như vậy, nàng chìm trong chờ đợi cùng tuyệt vọng cũng gần như đã quên người đàn ông kia, nhưng hôm nay nàng lại thấy được bóng dáng của hắn từ trên người con gái nhỏ của mình.
Lưu Hướng Tuyết nhịn không được trong lòng buồn dầu suy nghĩ: nếu hắn biết mình có một cô con gái thông minh xinh đẹp như thế hắn có trở về tìm mẹ con nàng không?
Nàng còn nhớ rõ, lúc mình mang thai hắn từng cầu nguyện, hi vọng nàng có thể sinh ra một cô con gái, lớn lên giống nàng nhưng tính cách lại giống hắn. Bây giờ, mọi nguyện vọng của hắn đều thành sự thật vì sao hắn còn chưa trở về?
Lưu Hương Tuyết hoảng hốt nghĩ về chuyện kia, chợt nghe thấy ông lão kia hô lên một tiếng nói: “A, thế như lại là Khang Hi năm ngũ thải sứ a! Vẫn là quan lò! Đáng tiếc đáng tiếc, đều là tại tiểu tử thúi này!”
Ngô Song tuy rằng đã sớm biết đây nhất định là đồ cổ nhưng cô không hiểu được dòng chữ dưới đáy lại là chữ triện lạc khoản, cũng không biết nó là từ niên đại nào.
Nghe thấy ông lão kinh hô, cô nhịn không được trong lòng vui vẻ: Khanh Hi năm gì đó, hẳn là không tiện nghi a? Ông lão này vừa nhìn đã biết là người có tiền, hơn nữa tướng mạo đoan chính, ánh mắt có thần, hẳn là không quỵt tiền của người ta đâu. Lần này xem ra, cô không cần phải đợi vài năm nữa mới có thể giúp nhà mình thoát nghèo làm giàu a?
Nghĩ đến đây, Ngô Song cảm thấy mình còn phải cảm tạ ông lão cùng tiểu tử thối kia một chút, vì thế cô ngẩng đầu cười với tên tiểu tử kia.
Cô mỉm cười thân thiện như thế nhưng tiểu tử kia cho rằng cô đang khiêu khích hắn.
“Hừ, nha đầu thối đừng có mà đắc ý!” Cậu bé trừng mắt liếc nhìn Ngô Song, không phục nhìn ông lão nói: “ Ông, ông đừng có nhìn sai đấy! Nha đầu thôi kia là quỷ nghèo, làm sao có thể mua được Khang Hi chính phẩm chứ?”
“Tiểu tử thối kia! Ta làm sao có thể nhìn nhầm được?”
Ông lão bị hoài nghi rất không vui chỉ vào mấy mảnh vỡ dưới đất bắt đầu giải thích.
“Ngươi nhìn, đây là gạo nếp thai, là đặc điểm điển hình thời Khang Hi, hơn nữa lớp men tinh thuần mịn nhẵn, hình họa rất có khuynh hướng cảm xúc, đây đều là sáng sớm kỳ ngũ thải sứ đặc sắc. Mặt khác, tuy rằng năm Khang Hi lạc khoản là chữ khải nhưng cũng một tiểu bộ phận là chữ triện, mấy chữ này, chính là ‘Đại Thanh Khang Hi niên chế’, cho nên có thể xác định, nó là chính phẩm!”
Cậu bé dường như cũng hiểu được một chút về phân biệt đồ cổ phân cho nên nghe xong lời của gia gia, lại nhìn những mảnh sứ vỡ kia, hắn không nói được câu gì.
Hắn không nói lời nào nhưng Ngô Song lại có lời muốn nói.
Ngô Song cười tủm tỉm hướng lão nhân khen: “Gia gia, ông thật lợi hại có thể lập tức nhìn ra được lai lịch của nó! Nếu ông đã xác định được nó là chính phẩm, có phải nên bồi thường chúng ta không? Cháu cùng mẹ còn có chuyện khác.”
“Được, cô bé đừng có gấp, ông nhất định sẽ cho người đưa tiền đến. Nhưng...”
Ông lão kia mang vẻ mặt tiếc hận đứng dậy, sảng khoái đáp ứng bồi thường nhưng lại chần chờ nói: “Cô bé, cái ống đựng bút này quả thực là bảo bôi, dựa theo hành giới nói, đại khái là hơn vạn, ta có thể bồi thường cho cháu vạn nhưng mấy cái mảnh vỡ này ta sẽ lấy, cháu thấy như vậy có được không?”
“Được!” Ngô Song đáp ứng một tiếng.
Hiện tại cô đối với đồ cổ hoàn toàn không có hiểu biết gì, những mảnh vỡ này nắm trong tay cô cũng chỉ là đống đổ vỡ, không có tác dụng nên cô tấc nhiên vui vẻ nhận tiền rồi.
Một già một trẻ này rất nhanh liền đạt thành hiệp nghị, lại đem một bên Lưu dọa Hướng Tuyết kinh sợ!
Lưu Hướng Tuyết không hiểu được giá trị đồ cổ nhưng nàng là người thành thật, nàng cảm thấy mình dùng đồng mua “bình hoa” cho con gái nhưng lại muốn người ta trả mấy chục vạn quả thực không có nhân đạo nên nàng lập tức lắc đầu liên tục.
“Không, không, không, tôi sao có thể nhận nhiều tiền như vậy? Ngài tùy tiện bồi thường một chút là được rồi, bé con nhà ta nói chơi thôi.”
———-
( ghi chú: trong truyện nhắc tới niên đại của đồ cổ, giá cả đều là do tác giả cho bừa, nên các bạn ngàn vạn không nên cho là thât ^_^. Còn nữa, có đôi chỗ mình không thể hiểu hết nghĩa nên mk để nguyên văn.)
ta post trước chương nà, cuối tuần lại bận nên ta tranh thủ luôn. còn chương ta sẽ bù cho mọi người vào tồi mai hihi