Edit+ Beta: Khoai Tây Nhỏ's
Đến ngày mười năm tháng giêng thì Trần Hồng Cũ rốt cuộc cũng đã chính thức tỉnh lại.
Tuy cơ thể chưa hoàn toàn hồi phục nhưng đã có thể mở miệng nói chuyện, cũng có thể xuống giường đi lại một chút.
Hắn bị Trần thái thái với Tô Nam vừa ôm vừa khóc, giọng nói suy yếu vang lên: “Ông nội, có phải sắp đi học rồi không? Con không muốn đến tỉnh thành học đâu, conmuốn học ở đây có được không? Con cũng muốn theo Cát tiền bối học hỏi một chút. Còn có Ngô Song, cảm ơn bạn ấy đã cứu con, con muốn làm bạn với bạn ấy, có được không?”
Trần Viễn Kiều hơi sửng sờ, cháu trai ông tỉnh lại, bọn họ chỉ lo vui mừng, căn bản chưa nói ai cứu nó, sao thằng bé lại biết rõ như vậy?
Chẳng lẽ giống như lời Cát tiền bối nói, cháu trai ông tuy hôn mê nhưng ý thức chưa hôn mê? Những ngày kia cháu trai ông phải chịu khổ rồi!
Trần Viễn Kiều đau lòng không thôi, vừa định đáp ứng thỉnh cầu của cháu trai thì con dâu Tô Nam đã trước phản đối .
Tô Nam đỏ mắt nói: “Không được,TiểuVũ, con không thể ở lại đây! Ở đâu căn bản không có trường học nào tốt, con không thể làm chậm trễ việc học được!”
“Mẹ, mẹ cho con ở lại đi! Con cam đoan sẽ học tập thật tốt!” Trần Hồng Vũ còn muốn nói tiếp nhưng lại ho khan một trận không nói được tiếp.
“Không được, mẹ không nhìn thấy con làm sao có thể yên tâm chứ?”
Thấy khuôn mặt tiều tụy của con trai, Tô Nam cực kỳ đau lòng, dù như thế nào cũng không để con trai ở lại thị trấn này.
Trần Cao Phong cũng không đồng ý chuyện này, chung quy đầu sỏ của chuyện này vẫn chưa bắt được, nhỡ Âu Dương Hải vẫn mai phục ở huyện, để con trai ở lại không khác gì đưa mạng cho hắn? Hắn muốn mang con trai theo, lúc nào cũng phải có người bảo hộ mới được.
Thấy cha mẹ đều phản đối, Trần Hồng Vũ đành phải cầu Trần Viễn Kiều: “Ông nội, cháu thật sự muốn đi theo Cát tiền bối học hỏi một chút! Chỉ cần con có bản lãnh thì người xấu ai cũng không hại được ta!”
Trần Viễn Kiều tấc nhiên muốn cháu trai ở lại, ông cũng rất yêu thương thằng cháu này nhưng nhìn ánh mắt của con trai và con dâu…
Chần chờ một lúc, Trần Viễn Kiều nói: “TiểuVũ, tiêu chuẩn thu đồ đệ của Cát cực cao, ngay cả Diệp lão muốn bái sư, Cát tiền bối cũng không nhận. Cho nên nếu như Cát tiền bối muốn thu con thì con có thể ở lại. Nhưng nếu Cát tiền bối không thu thì con phải về cùng ba mẹ, ở tình thành học thật giỏi, con thấy thế nào?”
Đề nghị này miễn cưỡng được người Trần gia đồng ý, vì bản lĩnh của Cát Trường Phong mọi người đều đã xem qua , quả thực có thể khởi tử hồisinh, nếu có thể làm đồ đệ cửa hắn, cũng coi như là chuyện tốt.
Vì thế nhân lúc Cát tiền bối đến tái khám choTiểuVũ thì Trần Viễn Kiều lập tức đề cập đến đề tài này.
Trần gia nhân cứ tưởng rằng trước mặt đứa nhỏ, Cát tiền bối sẽ uyển chuyển từ chối một chút, ai ngờ Cát Trường Phong lại nói: “Đưa nhỏ này cũng muốn bái ta làm sư? Không được! Với thể chất của hắn, ngay cả tư cách đệ tử ký danh cũng không có!”
Những lời nói này khiến cho người Trần gia mặt mũi đỏ bừng.
Trần Hồng Vũ nằm ở trên giường không khỏi không phục hỏi: “Cát tiền bối, ông không muốn thu cháu vì sao lại hạ thấp cháu như vậy? Chẳng lẽ cháu lại kém như vậy sao? Ngay cả đệ tử ký danh cũng không được?”
Cát Trường Phong thản nhiên gật đầu nói: “Không sai, cháu vừa không có tư chất luyện khí như Ngô Song, lại cũng không có tư chất luyện võ như Đào nhiên, pháp không có võ cũng không, vậy ta thu cháu để làm gì? Nếu cháu cóthiêntư thông minh chi bối, có lẽ ta sẽ truyền cho cháu một ít y thuật.
Nhưng cháu lại không có điểm nào đáp ứng yêu được yêu cầu của ta.”
Trần Hồng Vũ bị những câu nói này khiến cho hắn gần như sắp khóc, nhìn mọi người trong phòng nên cũng ngượng ngùng không khóc, chỉ là ủy khuất vô cùng.
Ngô Song nhìn bộ dángtiểushota nghẹn đến mức nước mắt ròng ròng, liền vội vàng tiến lên giải vây cho người Trần gia: “Trần gia gia, chúc mừng ông,TiểuVũ rốt cuộc tỉnh rồi! Từ ngày mai trở đi, cháu với sư phụ sẽ không ở lại đây nữa, các ngươi dựa theo đơn thuốc điều dưỡng choTiểuVũ là tốt rồi!”
Nghe thấy cô gọi “Trần gia gia”, Trần Viễn Kiều cũng không dám !
Hai ngày trước Diệp Tử Hy biết cô được Cát Trường Phong thu làm đồ đệ thìcằm thiếu chút nữa rớt xuống, liền sửa lại không gọi là Hựu Hựu nữa, mà trịnh trọng gọi làTiểuNgô tiênsinh.
Trần Viễn Kiều với Diệp Tử Hy trước đsđều không thể lên mặt, đều là nhờ Ngô Song mới mời được vị Cát tiền bối, hiện tại làm sao dám để Ngô Song gọi là gia gia a?
Bởi vậy khi nghe thấy câu chúc mừng của Ngô Song, Trần Viễn Kiều vội vàng khoát tay nói: “TiểuNgô tiênsinhngàn vạn đừng gọi ta như vậy, lần nàyTiểuVũ có thể tỉnh lại, ta còn phải đa tạ ngươi cùng Cát tiền bối xuất thủ cứu giúp. Ta có chuẩn bị một món quà tạ lễ, hai người nhất định phải nhận lấy.”
Nói xong, Trần Viễn Kiều cho người manh ra ba chiếc hộp đưa đến trước mặt ba người.
Cát Trường Phong nhìn cũng không nhìn, chỉ là phất phất tay kêu Đào Nhiên thay nhận.
Ngô Song cũng không có cự tuyệt, chẳng qua là ngượng ngùng muốn mở xem bên trong là thứ gì thôi.
Đến khi sư đồ ba người rời khỏi bệnh viện, Ngô Song mở chiếc hộp ra thì phát hiện, là một đôi vòng tay Phí Thúy cực phẩm.
Đôi vòng tay thanh sắc thúy, trong suốt, lục bích bên trong không một tia tì vết, xung quanh còn lưu động khá nhiều linh khí, vừa nhìn đã biết là đồ cực phẩm.
Ngô Song tuy không biết giá đôi vòng này là bao nhiêu nhưng chắc chắn trên tăm vạn.
Thấy người Trần gia nhân ra tay rộng lượng như vậy, Ngô Song không khỏi có chút tò mò về quà của hai người kia.
Đang muốn hỏi thì Đào Nhiên lại nhìn thấy vòng tay của cô đã lên tiếng trước: “Ai, người Trần gia thật là không thực tế, tặng sư tổ một bàn cờ, tặng ta một miếng ngọc bội, tặng cho ngươi một đôi phỉ thúy, tất cả chỉ nhìn được mà không ăn được, còn không bằng trả tiền cho nhanh.”
Ngô Song nghe xong liếc mắt nhìn hắn, cô có thể khẳng định, bàn cở với ngọc mà người Trần gia đưa tuyệt đối là cực phẩm.
“Đào Nhiên, làm người không thể thực dụng như vậy được! Quy củ của sư phụ là không đến nhà, không miễn phí, ta thấy mấy ngày nay sư phụ không có nhắc đến vấn đề tiền nong, chỉ có ngươi thực dụng thôi? Nhân tâmthầythuốc a, sao có thể đưa tiền mới cứu người? Tiền tài là vật ngoài thân, phẩm hạnh cao quý nhất, ngươi có hiểu không?”
Đào Nhiên cười cười liếc nhìn cô một cái, không nhanh không chậm nói: “Tiểusư thúc, nếu người không thực dụng thì có thể đem đôi vòng tay kia chotiểuđiệt không? Dù sao tiền tài đối với người cũng là vật ngoài thân a.”
“Không được, ngươi nắm mơ đi!” Ngô Song trợn trắng mắt nhìn hắn, lập tức che lên chiếc hộp trong tay.
Cát Trường Phong nghe thấy hai người bọn họ cười đùa, lắc đầu nới với Ngô Song: “Song nhi, con sai rồi, hai quy củ kia do vi sư đặt ra. Mặc dù vi sư không để ý chuyện tiền nong nhưng xem bệnh nhất định phải thu phí, nếu không cho dù y thuật có cao minh đến mấy, bệnh nhân cũng không yên tâm.
“Y không tự tiến cử’ là một đạo lý, ngươi hiểu hay không?”
Kiếp trước Ngô Song cũng là bác sĩ, cô tấc nhiên sẽ hiểu. Vừa rồi cô chỉ nói đùa với Đào Nhiên mà thôi.
Ba người cười nói vui vẻ đến nhà Ngô Song.
Mấy ngày nay, Lưu Hướng Tuyết biết con gái nàng đi cùng Cát Trường Phong, Đào Nhiên nên rất quen thuộc hai người. Nhưng nàng chỉ biết con gái nhỏ theo vị tiênsinhkia học trung y, lại không biết con gái còn học nhiều thứ khác.
Ngồi ở nhà Ngô Song một lúc, Cát Trường Phong với Đào Nhiên rời đi. Trước khi đi Cát Trường Phong có hứa Lưu Hướng Tuyết, mỗi buổi sáng sẽ kêu Đào Nhiên đến đón Ngô Song, chiều thì chở về nhà.
Đợi đến cuối tháng sáu, Ngô Song phải đến trường thì cuối tuần sẽ lên núi học. Hiện tại Ngô Song còn chưa họctiểuhọc nên mỗi ngày trôi qua rất vui vẻ.
Lưu Hướng Tuyết thấy y thuật cao minh của Cát Trường Phong mà con gái lại muốn học nên đồng ý luôn.
Kỳ thật trong lòng nàng còn có một ý tưởng, đó chính là cha của Ngô Song cũng là cao thủ trung y, nàng muốn thông qua Cát Trường Phong để tìm cha của Ngô Song. Nhưng chuyện này nàng tuyệt đối sẽ không nói với con gái, nàng chỉ muốn ngầm hỏi thăm Cát Trường Phong thôi.
Đợi hai người Cát Trường Phong đi, Lưu Hướng Tuyết lập tức hỏi chuyện mấy ngày nay: “Hựu Hựu, cứu người có vất vả không? Con theo học sư phụ nhất định phải nghe lời, biết chưa?”
“Vâng, con biết rồi, mẹ yên tâm đi!” Ngô Song đem chuyện mấy ngày nay nới bao quát một lần cho mẹ nghe.
Đương nhiên cô sẽ không nói đến chuyện sát khí kia, bằng không Lưu Hướng Tuyết nhất định sẽ không cho cô theo học nữa.
Sau đó, Ngô Song đưa cho mẹ đôi vòng Phỉ Thúy kia: “Mẹ, đây là tạ lễ của người Trần gia, con còn nhỏ, đeo không hợp, mẹ đeo đi! Con nghe sư phụ nói, Phỉ Thúy bảo dưỡng cơ thể rất tốt đó!”
Lưu Hướng Tuyết tuy rằng không hiểu biết mấy về Phỉ Thúy, nhưng chỉ dựa vào vẻ ngoài, nàng cũng biết chiếc vòng kia xa xỉ như thế nào.
Nàng không khỏi dạy dỗ: “Hựu Hựu, sao con lại nhận đồ quý giá như vậy? Là sư phụ con cứu chứ không phải con cứu, không thể chiếm tiện nghi của người ta được!”
Ngô Song cũng không thể nói hết nhưng chuyện kia, đành phải trấn an: “Mẹ, Trần gia chính là kinh doanh nhưng mặthàngnày, đồ này người ta có rất nhiều, cũng không hiếm lạ, quý giá gì, mẹ đeo đi! Nếu con mang đi chả người ta lại nói con không nể mặt mũi người ta nha~.”
“Được rồi, mẹ đeo thử đã.” Lưu Hướng Tuyết bị con gái khuyên nên mới mang vòng lên đeo thử.
Kỳ thật có người phụ nữ nào không yêu cái đẹp chứ? Nàng lớn như vậy nhưng chưa bao giờ được đeo đồ trang sức đắt tiền như thế đâu, khi đeo chiếc vòng trong tay nàng không khỏi vui mừng.
Hai mẹ con đang thưởng thức chiếc vòng thì ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng nó cười: “Ha ha, Hựu Hựu đã về nhà rồi a? Mấy ngày hôm nayTiểuTĩnh đều chờ cháu nha!”
Ngô Song quay đầu nhìn lại, thì ra là Từ lão đại mangTiểuTĩnh tới đây.
Từ Văn Tĩnh vừa thấy nàng, lập tức vui mừng chạy tới: “Hựu Hựu, ngươi mà không về thì ta không chơi được với ngươi rồi, sắp khai giảng rồi lúc đấy ta không có thời gian chơi với ngươi nữa.”
Ngô Song nhìn thấy nàng cũng rất cao hứng, vội vàng lấy đường quả ra cho nàng.
Từ lão đại vào phòng khách cười nói: “Hựu Hựu, không chỉ cóTiểuTĩnh mong cháu về, bác cũng ngóng cháu về đây! HaHa, hai ngày nay ta nhìn trúng một bình Thanh Hoa, muốn mua tặng người nhưng bác không biết nó có phải đồ thật không nên cũng không dám xuống tay. Cháu đã về rồi thì đi xem cùng bác đi, nếu là chính phẩm bác sẽ mua luôn.”
Do Từ lão đại đến mời nên Ngô Song cũng không từ chối, vui vẻ đi cùng hỗn trợ.
Đi tới chợ, Từ lão đại mang hai người đến quầyhàngđó.
Chủ sạp nhìn Từ lão đại đã quen nên thấy hắn, cười nói: “Đại ca, ngươi nhanh tới xem đi! Xem xong thì mua luôn đi! Ta nói với ngươi này, cái này tuyệt đối là chính phẩm, ta mua từ một lão tài chủ, sao có thể không đúng được? Nếu ngươi không mua ta bán cho người khác!”
Từ lão đại mặc kệ hắn, trực tiếp nói: “Ngươi đem cái bình kia tới đây cho ta xem, ta tự xem thì không cần ngươi giới thiệu.”
Ông chủ đưa bình ra, lại thấy có một cô bé đang đứng đó giám định, không khỏi có chút mất hứng:” Đại ca, ngươi đang đùa ta à? Sao ngươi lại đưa chotiểunha đầu này giám định, Con bé thì hiểu cái gì? Nếu ngươi không mua thì cứ nói thẳng, dù sao ngươi cũng không có giao tiền đặt cọc, cần gì lấy mấy chuyện này trêu đùa ta.”
Từ lão đại khinh thường trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ai trêu đùa ngươi đâu? Ta tin tưởngánh mắt của cháu gái ta! Đợi lát nữa nó nói đây là đồ thật thì ta sẽ cho ngươi thêm tệ.”
“Được a!” Chủ sạp vui vẻ đáp ứng.
Chủ sạp nghĩ chỉ cần hắn đợi một hồi hắn nóithiênhoa loạn trụy, chỉ bằng nha đầu kia thì có thể nói cái gì? Còn không phải nghe hắn nói, như vậy lần này hắn lời to rồi!
Chủ sạp đắc chí đã đứng dậy đang chuẩn bị nói thì đột nhiên có người đứng phía sau xem nói: “Ai nha, ta biết rồi, đây chắc làTiểuLinh nữ kia đi? Nghe nói cô bé có thể mơ thấy đâu là bảo bối thật đâu là giả. Lão Chu nói như vậy đấy nên ngươi không lừa được nhãn thần của cô bé đâu!”